Chương 62: Chương 62: Bãi Biển Thiên Đường và Phế Tích Dưới Lòng Đại Dương.

Lúc này, sau khi thay sang bộ đồ tắm, tôi thực hiện vài bài khởi động trên bãi biển. Đấy là tôi nói vậy thôi, nhưng vì không biết tập bài gì cho tốt nên tôi làm tương tự như môn thể dục mềm dẻo qua radio. (https://en.wikipedia.org/wiki/Radio_calisthenics)

Hướng mặt ra biển, 1 2 3, 1 2 3, trong lúc đang làm như vậy, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Anh đang nhảy điệu gì thế?”

Khi quay lại thì tôi thấy một Elsie đã thay sang bộ đồ tắm đứng đó. Đằng sau cô chị còn có cả Lindsey.

Cả hai đều mặc bikini đồng bộ có cùng viền trắng ở phía dưới, nhưng phần trên lại đối lập nhau, của Elsie là màu đỏ còn Lindsey là lam. Chiếc quần dưới hông được cố định với các dải buộc ở hai bên.

Nhìn vào Lindsey, tôi thấy em ấy có vẻ ngượng ngùng, ở phía trên em ấy mặc một chiếc áo khoác lam phớt hơi dài. Chẳng cần phải nói, phong cách của cả hai em ấy đều rất tuyệt, thực lòng mà nói, tôi cảm thấy bối rối không biết nên nhìn vào đâu. Thế nhưng tôi khẳng định rằng của cô em hơi bự hơi một chút.

“Không phải một điệu nhảy đâu, em biết đấy, mà là bài tập khởi động. Ngay lập tức bước xuống biển, nếu chân bị chuột rút thì sẽ kinh khủng lắm đấy, đồng ý không?”

“Em hiểu rồi, mà, mấy thứ ấy cứ để sau đã.”

Việc này không theo cách như thế đâu, em biết chứ hả. Trước ánh nhìn của tôi, Elsie nhẹ nhàng xoay hông và mắt cá, giãn dây chằng ở chân, lặp đi lặp lại và bắt đầu tiến ra biển.

“Oh, Elsie-dono là người đầu tiên tới sao degozaru. Vậy, mình cũng sẽ…]

Yae tiến đến đầy bất ngờ và cười một cách đầy vui vẻ. Cô ấy đang mặc một bộ bikini màu tím nhạt với phần cổ và hai bên được buộc bằng dây. Tôi bí mật mang trong thâm tâm rằng mình đã nghĩ đến những thứ như sarashi và fundoshi đỏ. Nếu cân nhắc chuyện này cho kỹ càng, thì quả thực đó quả thực là điều không thể vì hình dạng của nó là một bộ đồ lót.

(TL: http://tvtropes.org/pmwiki/pmwiki.php/Main/Sarashi – Sarashi,http://tvtropes.org/pmwiki/pmwiki.php/Main/Fundoshi – Fundoshi)

Nhưng khi nhìn lại mới thấy, bự thật. Bởi vì chúng luôn được ép lại bởi sarashi, nên sự khác biệt giữa lúc bình thường và hiện tại làm tôi bối rối.Không hề để tâm tới tôi và những suy nghĩ của mình, Yae cũng bắt đầu chạy hướng ra phía biển.

“Lindsey không đi bơi sao?”

“Ah, vì em không giỏi khoản đó nên em sẽ nghỉ ngơi tại chỗ râm thôi.”

Lindsey nói vậy và bắt đầu tiến tới chiếc lọng che nắng. Nn, vì Lindsey cảm thấy cơ thể không được khỏe mạnh nên em ấy muốn thật cẩn trọng không bị say nóng.

“Touya!”

“Touya-anchan!”

Ah, lần này là ojou-san bé nhỏ và những người khác xuất hiện.

Suu diện bộ đồ một mảnh màu vàng được trang trí với diềm xếp nếp rung rinh trên ngực, Rene mặc bộ đồ một mảnh màu đỏ với họa tiết chấm trắng và một thứ giống như váy xếp gắn bên hông. Đơn giản là rất dễ thương. Em có thể khiến một người bạn đồng hành cảm thấy dễ chịu mà không hề bối rối. Suu đang mang một chiếc phao bơi còn Rene thì cầm quả bóng trò chơi.

“Hãy đảm bảo đừng đi quá xa bờ nhé. Ở đây nước nông nhưng cẩn thận kẻo bị tách khỏi mọi người.”

“Em hiểu rồi. Được thôi ạ -ja. Đi nào Rene!”

“Vâng, Suu-neechan.”

Suu kéo tay Rene và bắt đầu chạy tới phần đất bồi ở biển. Đáng ngạc nhiên là hai em ấy đốirất tốt với nhau. Nhìn Rene, vì em ấy nhỏ nên có cảm tưởng rằng Suu đang hành động như một người chị.

“Họ thân thiết với nhau thật, phải không nào ~”

“Uwaa!?”

Tôi lùi lại theo phản xạ do giọng nói đột ngột cất lên của Cecil-san. Hãy làm ơn và ngừng trò áp sát từ sau lưng một cách lén lút đi! Đây hẳn là bệnh nghề nghiệp rồi!

Cecil-san mặc bộ bikini xanh lục bảo, bên hông quấn chiếc váy pareo cùng màu. Trang phục đó trên đồ tắm bình thường sẽ chẳng có chỗ nào nguy hiểm hay bất cứ gì khác cả.

Chỉ là, kích thước thì vượt xa cả Yae đang bơi trước mắt tôi. Tôi nghĩ rằng cặp trước đã bự rồi, nhưng vượt qua mức

“Suu-sama~, Rene-chan~. Chị cũng muốn nhập bọn nữa ~”

Trước mắt tôi, Cecil-san bắt đầu chạy. …… tayuntayun…. tayuntayun. Vì chuyện này rất quan trọng, nên tôi phải nhắc đến hai lần.

“Nếu bự như vậy thì thực sự có nổi không nhỉ …”

“Cái gì sẽ nổi cơ?”

“Hiyaaaaaaa!?”

Đứng đằng sau tôi là Lapis-san với khuôn mặt băn khoăn. Lại nữa rồi, phải không thế! Chính vì thế tôi mới nói đừng có lén lút!

“Cái gì nổi ạ?”

“Fuee!? Ah, aah, phao bơi ấy! Nó thực sự bắt đầu nổi lềnh bềnh rồi đúng chứ!?”

“…. Dường như ổn cả đấy.”

“Yeah, đúng thế!”

Lapis-san nhìn chăm chăm vào Suu và những người khác vui đùa trên bãi biển, cô ấy mặc một chiếc áo ống xanh hải quân và đồ tắm dạng quần ngắn. Vì lý do nào đó mà cô ấy đang cầm trên tay một chiếc khay bạc.

“Đó là gì thế?”

“Tạm thời, tôi không trong giờ làm việc. Đây là thức uống cho phu nhân.”

Theo hướng nhìn của Lapis-san, Hoàng hậu-sama và nữ công tước đang (đeo) lọng che nắng ở phía dưới, thư giãn trên chiếc ghế bãi biển. Lapis-san đặt lên chiếc bàn ở giữa hai người những thứ cô ấy đang cầm mà tôi cho rằng là thức uống nhiệt đới.

“Nhưng dù thế thì Lapis-san vẫn có thể đi chơi mà.”

“Vì tôi và Cecil sẽ thay phiên nhau để tận hưởng cuộc vui, nên đừng quá lo lắng.”

Lapis-san vừa mỉm cười vừa bước về phía [Cánh cửa thần kỳ] kết nối với căn dinh thự. Quả là hình mẫu của một hầu nữ phải không. Đúng như những gì mong đợi từ một thành viên trực thuộc hội hầu nữ. N?

Khi tôi nghĩ rằng có âm thanh gì đó rất ồn ào, thì Hoàng đế Bệ hạ đã nhảy xuống biển từ vách đá!? Nè, ngài ổn chứ!? Ah, ngài ấy đã ngoi lên và đang nổi trên mặt nước. Dường như đằng đó khá sâu nhỉ. Tiếp sau đó, ngài Công tước và Tể tướng Leon cũng nhảy theo. Và rồi, tất cả mọi người mở một cuộc thi bơi, mấy ông già này đang làm gì vậy không biết. Tôi nghĩ tâm trạng họ lên cao quá rồi.

“Touya-san.”

Tôi đang rất kinh ngạc về Nhà vua và những người bạn thì Yumina xuất hiện. Bộ bikini trắng dễ thương của em ấy cực kỳ hợp với diềm xếp nếp ở lưng và ngực. Em ấy tiến tới và xoay một vòng rồi hướng mắt nhìn tôi.

“Anh nghĩ sao ạ?”

“Hợp với em lắm đấy. Dễ thương thật.”

“Ehehe. Cảm ơn anh.”

Nếu là Yumina, thì những lời lẽ tán dương tuôn ra rất trôi chảy, tôi tự hỏiliệu có phải do mình nghĩ rằng em ấy vẫn là trẻ con hay không nữa. Chắc chắn tôi chưa cảm thấy xốn xang như với những cô gái khác. Vẫn còn một chặng đường nữa cho tới khi Yumina có thể đánh cắp trái tim tôi.

“Touya-san, ta cùng nhau bơi ở kia nhé?”

Yumina ôm chặt cánh tay tôi. Ờ thì, được tiếp xúc thì rất, nhưng. Không rõ là chủ ý hay vô thức, nhưng cách đánh giá của tôi đang bị ảnh hưởng. Tôi không hề nhận thấy nhưng, hành động đúng như tuổi của mình đi, bản thân nó đang phát triển mà, phải không…

Vô tình ngượng ngùng vì cảm giác mềm mại, tôi trở nên bối rối. Không phải là vẫn còn chút thời gian còn lại trước khi tôi có thể bị đánh cắp trái tim đâu, không hề, các bạn biết chứ! Tình hình đã nguy hiểm lắm rồi.

“Ya, tạm thời, chúng ta phải khảo sát phế tích lịch sử nữa. Khi nào kết thúc, em sẽ đi cùng anh đấy, biết không.”

Yumina nhẹ nhàng bộc lộ sự kiềm chế và lời hứa đã được xác lập. Em ấy dường như cũng hơi mếch lòng nhưng có vẻ vẫn thấu hiểu phần nào.

“Vậy, khi mọi chuyện kết thúc, xin hãy vui lòng đi cùng em nhé.”

Yumina vừa nói vừa mỉm cười, rời khỏi đó và bắt đầu chạy trên bãi cát về phía Suu cùng những người khác.

Thật nguy hiểm. Lớp phòng thủ của tôi đang ở trong tình trạng rất ngặt nghèo. Không, không phải là điều gì khó chịu đâu, nhưng … có chứ nhỉ?

Yumina rất dễ thương. Về chuyện đó thì tôi hoàn toàn chắc chắn. Nếu xét về chuyện thích hay không thích, thì tôi thích em ấy. Tuy nhiên, tôi chưa hiểu rõ rằng liệu đây có phải là niềm hứng thú của tình yêu hay không nữa.

Nn, giả sử như một người mà Yumina thích xuất hiện và hai người họ lấy nhau, thì … Are? Không hiểu sao … Thật khó chịu.

Điều đó khiến tôi buồn lòng. Không hiểu sao tôi cảm thấy chuyện đó không hề đúng … Hẳn đây là ghen tỵ, tôi đoán thế. Không, tôi không biết chắc các bạn gọi người với lai lịch đáng ngờ có thể giao phó một đứa con quan trọng cho gã nào đó mà hắn coi như em gái là gì, bản năng của người cha, tôi nghĩ vậy. Có thể lắm.

“Ta tự hỏi, tại sao cậu lại trưng ra bộ mặt khó đăm đăm thế?”

Quay lại phía sau, tôi thấy Rin đang đứng đó trong bộ bikini màu đen trưởng thành được trang trí với những dây buộc trắng và không rõ vì sao đang giương cao một chiếc lọng che nắng màu đen. Mặc dù nếu như không muốn bị cháy nắng, thì thay trang phục thành bộ đồ tắm cũng đâu có sao, tôi nghĩ vậy đấy, nhưng tôi lại có cảm giác rằng mình sẽ thất bại nếu can thiệp vào quá sâu. Thế nhưng, tại sao một người cơ thể trẻ con kia lại mặc bộ đồ tắm dưới hôngrất táo bạo với hai bên được buộc với dải dây này.

Một con gấu nhồi bông mặc bộ đồ tắm với viền trắng và đỏ như thời Taisho đang khởi động.

“Không thể nào, Pola cũng bơi à?”

Đúng đấy boy-ya! Pola dường như nói như vậy và tự vỗ ngực. Nó sẽ ổn chứ? Rin quay sang tôi và khinh khỉnh khịt mũi.

“[Bảo vệ] đâu chỉ được áp dụng để trưng bày. Vì ngay cả chống nước cũng được kích hoạt rồi.”

[Bảo vệ] thật tuyệt quá đi. Sau này, tôi cũng sẽ dùng lên con smartphone cho coi. Ah, Kohaku hiện đang nghỉ ngơi trong chiếc lều để hành lý với chiếc smartphone nằm ở đó.

“Vậy thì, để bắt đầu tôi sẽ lặn xuống nước vậy.”

Tôi bắt đầu đi bộ, hướng về phía biển, Pola cũng đang tập tễnh theo sau tôi. Thực sự nó sẽ ổ…

Pola tiến xuống biển và bị sóng đánh ngã nhào và đẩy lùi về phía sau, lăn về bãi biển. Nó đứng dậy, lại cố gắng chạy ra phía biển. Và một lần nữa bị sóng đẩy lùi, lăn về bãi biển … Một vòng vô hạn chăng?

Lúc này, tôi cứ để nó một mình đã và bắt đầu hướng ra phía biển rộng mở. Chẳng mấy chốc, chân tôi đã không thể chạm xuống đáy và tôi bắt đầu tiến lên với kiểu bơi ếch.

Nếu tôi không lầm thì nó ở khoảng xung quanh chỗ này. Tôi hít một hơi sâu và lặn ngay lập tức.

Nước biển trong vắt khiến tôi nhìn mọi thứ bên dưới rất rõ ràng.

Quả thực rất giống một phế tích lịch sử. Những thứ trông giống như vòng đá của rất nhiều nhóm cự thạch xếp thành hàng, ở trung tâm là một công trình nhỏ, tương tự một ngôi đền. Lặn sâu hơn nữa và hé mắt nhìn qua lối vào của công trình, tôi thấy những bậc thang dẫn xuống tầng hầm.

Phía trước rất tối tăm, tôi không nhận thấy gì hết nhưng theo tôi cầu thang ấy không dài lắm. Lúc này, vì đã hết không khí, tôi trở lên mặt biển phía trên.

Puhaa, hít thêm oxy, tôi lặn xuống một lần nữa. Lần này, tôi lập tức tìm đến cầu thang đá nhưng dọc đường mọi chuyện trở nên rất khó khăn, và tôi quay lại. Thật bất khả thi! Đơn thuần chẳng có cách nào mà giữ được một hơi cả. Với tôi, 1 phút là giới hạn rồi.

Tôi nghĩ có thứ gì đó dưới bậc cầu thang ấy. Tôi muốn đảm bảo, nhưng tại điểm này là giới hạn rồi. Tôi không thể thu lại được gì nhiều nhưng vì chẳng làm gì thêm được nữa nên tôi quyết định trở về.

Quay lại bãi biển đầy cát, Pola vẫn đang chạm trán với con sóng, nó nói [Không xong chuyện dễ vậy đâu…] và trông như thể đang quẹt đi vết máu bằng tay (dĩ nhiên là không hề có rồi).

Tôi báo cho Rin về những gì mình thấy và nằm xuống bãi biển đầy cát.

“Nằm sâu dưới đáy đại dương, đúng không … Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ … Chắc ta không còn lựa chọn nào khác ngoài mang theo Marion rồi nhỉ.”

“Marion?”

“Thủy tộc trưởng, cậu biết đấy. Bạn của ta. Nếu là nó thì sẽ ổn thôi, vì nó có thể hoạt động dưới nước mà, nhưng … Nhóc đó không xuất hiện trước mọi người.

Rin khoanh tay suy nghĩ.

Nếu là thủy tộc thì đâu nhất thiết phải là nhóc đó, tôi nghĩ vậy, nhưng không xuất hiện trước mọi người, nói thế nào nhỉ, không can thiệp nhiều với người trên cạn, dường như là chính sách của thủy tộc, mà có vẻ đem theo người khác cũng rất khó.

“Nếu vậy thì thật tốt khi ta đã xoay xở hợp tác được trong việc lập quốc Misumido. Đó là nghệ thuật đàm phán của ta đấy. Làm bạn với nhau hơn trăm năm rồi, việc đọc được cách suy nghĩ của nó cũng chẳng khó khăn gì.”

Một trăm năm … Câu chuyện của Rin mang tầm quá vĩ mô khiến tôi không hiểu cho lắm.

“Mà, hôm nay dừng ở đó thôi. Sẽ tuyệt lắm nếu sau này cậu ghé qua chơi. Nếu còn chiếm cậu làm của riêng thêm chút nào nữa thì mọi người sẽ giận ta mất.”

Rin vừa nói vừa bỏ đi về hướng của Pola. Mọi người à?

Và mùi thịt nướng thơm lừng đột ngột từ đâu bay tới. Tôi đứng dậy nhìn theo hướng gió. Ở đằng đó, trước chiếc đĩa sắt bự chảng, Mika-san trong bộ bikini cam và Clair-san trong bộ bikini tương tự có viền đen trắng cùng mặc tạp dề đang sôi nổi phô bày kỹ năng của mình. Vì cả 2 đều là đầu bếp, nên họ đã trở thành bạn của nhau.

Kế bên là Aeru-san trong bộ đồ một mảnh có họa tiết hoa đang đưa cho Lindsey chiếc bình kim loại đựng đá. Kem phải không. Món tráng miệng sau bữa ăn nhỉ?

Liên tục ra vào [Cánh cửa thần kỳ] nối với căn biệt thự, chồng của Clair-san, Julio-san đang mang thực phẩm đến. Như thường lệ, anh ấy đội một chiếc mũ rơm.

Để giúp đỡ họ một tay, tôi bắt đầu tiến về phía mọi người, nhưng tôi nhìn những nhân vật trên đường mình đi bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Mấy người đang làm gì thế?”

Có hai người mặc váy đen dài với găng tay trắng dù trong thời tiết nóng nực này và đang nhìn vào kính opera.

“Chúng tôi đang trông chừng Suu-sama.”