Chương 6: Chương 6: Công Hội và Hàng Vũ Khí.

Thức dậy ngay khi mặt trời vừa ló dạng, thế nhưng khi tôi xuống nhà ăn thì cả Lindsey lẫn Elsie đều đã dậy từ thuở nào mà đang nhấp nháp bữa điểm tâm rồi. Khi tôi ngồi xuống bàn, Mika-san đưa cho tôi bữa sáng gồm có thịt xông khói, bánh mì trứng cùng súp rau củ. Một cách tuyệt vời để bắt đầu ngày mới.

Ăn xong, ba người chúng tôi đi đến trụ sở của hội, vốn nằm ngay trung tâm thị trấn náo nhiệt ngập tràn dòng người đi đường.

Tầng trệt của hội là một nhà hàng. Bầu không khí ở đây ấm áp hơn tôi nghĩ. Tôi những tưởng rằng nơi đây sẽ giống như một quán rượu với các thánh nhậu om sòm ầm ĩ chứ, hóa ra tôi đã lo bò trắng răng rồi. Tiến đến quầy phục vụ, bà chị ngồi tại đó chào chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ.

“Xin chào, bọn em muốn đăng ký vào hội ạ.”

“Ồ được thôi. Tất cả ba người phải không?”

“Vâng, ba mạng chị ạ.”

“Đây là lần đầu ba người đăng ký hả? Muốn nghe qua vài lời giải thích đơn giản về quy trình đăng ký chứ?”

“Nhờ chị vậy.”

Nói ngắn gọn thì là họ giới thiệu ủy thác của khách hàng và giữ một phần phí hoa hồng. Do các nhiệm vụ được xếp hạng theo từng độ khó một nên những người có rank thấp sẽ không được nhận nhiệm vụ từ một rank cao hơn. Tuy nhiên, nếu quá nửa đồng đội của anh ta có rank tương ứng thì anh ta vẫn có thể nhận nhiệm vụ này.

Hoàn thành nhiệm vụ, bạn có tiền thưởng. Không hoàn thành? Bạn sẽ phải trả phí phá vỡ hợp đồng. Vì thế, bọn tôi phải chọn nhiệm vụ của mình một cách cẩn thận.

Không những vậy, nếu bạn thất bại nhiều lần và bị đánh giá là một tên có ác tâm, đơn đăng ký vào hội của bạn sẽ bị hủy bỏ. Ngoài ra bạn cũng không thể đăng ký lại ở bất kì nơi nào khác trong thị trấn. Đã vậy bạn sẽ không được phép nhận một lúc hai nhiệm vụ; và nếu trong năm năm bạn không nhận nhiệm vụ mới, đơn đăng ký cũng sẽ bị thu hồi. Nếu bạn săn bắn tại khu vực khác với nơi được yêu cầu, ủy thác sẽ bị vô hiệu ngay. Dĩ nhiên là hội sẽ ở trong vị trí trung lập hết mức có thể trong những vụ tranh chấp giữa hai Mạo hiểm giả. Nhưng nếu bạn gây hại cho bang thì đó lại là một chuyện khác,… và còn nhiều việc khác cũng được giải thích ra hết cả.

“Đó là tất cả những gì trong phần giới thiệu. Nếu có gì không hiểu, cậu có thể tìm gặp người phụ trách.”

“Rõ rồi.”

“Giờ thì phiền mọi người điền vào bản khai báo này nhé.”

Bà chị giữ quầy đưa cho chúng tôi mỗi người một bản đăng ký… và tôi thì chả hiểu lấy một chữ trên đó. Không còn cách nào khác, tôi phải nhờ Lindsay đọc và viết hộ cho. Quả đúng là mù chữ thì làm gì cũng bất tiện hết.

Bà chị đứng quầy nhận lấy đơn đăng ký và đặt một tấm thẻ đen lên trên rồi cất lời niệm chú. Sau đó, chúng tôi nhận lấy một chiếc kim và nhỏ máu lên tấm thẻ của mỗi người.

Tôi dùng chiếc kim khía lên đầu ngón tay của mình. Khi dùng nó chạm vào tấm thẻ, những hàng chữ trắng dần hiện lên… và dĩ nhiên là tôi cũng chẳng hiểu nó viết cái quái gì cả.

“Với tấm thẻ này, nếu có ai ngoài chủ nhân của chúng giữ nó lâu hơn 10 giây, nó sẽ ngả màu xám. Điều này nhằm ngăn chặn việc hàng giả, hàng nhái xuất hiện. Ngoài ra, nếu bạn mất thẻ, xin hãy báo cáo ngay cho hội. Dù cho bạn phải trả tốn chút tiền, chúng tôi vẫn sẽ cấp lại một cái mới cho bạn.”

Để minh họa, bà chị cầm lấy tấm thẻ của tôi và quả thật, 10 giây sau nó đã ngả sang màu xám. Khi tôi cầm lại, nó lập tức chuyển thành màu đen như cũ. Cơ chế này kể ra cũng thú vị đấy chứ. Tôi tự hỏi nó hoạt động như thế nào.

“Phần đăng ký đến đây là xong rồi đấy. Ở tấm bảng đằng kia là các nhiệm vụ mà mọi người có thể nhận. Khi chọn xong, mời mọi người đến bàn lễ tân nhé.”

Ba người chúng tôi đứng trước tấm bảng đó. Thẻ của chúng tôi có màu đen, thể hiện rằng chúng tôi là lính mới. Màu sắc dường như sẽ thay đổi khi bạn được thăng cấp, nhưng lúc này chúng tôi chỉ có thể thực thi nhiệm vụ màu đen mà thôi. Elsie và Lindsey đang cân nhắc xem xét từng nhiệm vụ một, còn tôi thì…

“Khỉ thật… Nếu mình không xử lý vụ mù chữ sớm…”

Dĩ nhiên là tôi chả hiểu được mấy nhiệm vụ trên đó có gì. Thôi được rồi, tôi sẽ tự học vào buổi tối vậy.

“Nè, Nè, cái này thì sao? Phần thưởng cũng kha khá, khá phù hợp với người mới đấy chứ?”

“Hừm, cũng không tồi đâu. Touya-san, anh nghĩ sao vậy?”

“… Ờ… xin lỗi nhưng anh không biết nó viết gì trên đó cả.”

Đang trong lúc hưng phấn, Elsie liếc qua một tấm áp phích nào đó rồi xìu xuống, chuyển hướng cái bảng sang phía cô em. Khỉ thật.

“Xem nào… giải quyết Quái thú ở khu rừng phía đông. Có năm con đều là Giác lang, cũng không mạnh cho lắm…. Em nghĩ chúng ta có thể xử đẹp bọn chúng. À, và phần thưởng là 18 xu.”

Với một tên mù chữ như tôi, Lindsey thuật lại nội dung nhiệm vụ một cách khó khăn khó khăn. Cơ mà 18 xu… chia ra thì mỗi người sẽ được sáu, đủ cho ba ngày trọ. Không tồi đâu.

“Vậy chúng ta làm nhé?”

“OK, vậy tôi đến bàn tiếp tân đăng ký đây.”

Elsie gỡ tấm áp phích xuống và mang ra quầy để đăng ký. Giác lang hả? Nghe tên thì có vẻ như đây là giống sói có sừng mọc trên đầu. Tôi tần ngần không biết mình có đủ sức để choảng chúng không.

“Khỉ thật, mình quên mất.”

“Sao vậy anh?”

(Trans Việt: Đây là cô em, tóc ngắn, dere ý)

Lindsey hỏi tôi với một vẻ ngạc nhiên.

“Anh… chưa có vũ khí.”

Phải rồi, tôi đã quên mất về điều đó.

Chúng tôi phải tự lo lấy vũ khí cho nhiệm vụ này. Đánh tay không rõ ràng là không ổn rồi. Vì thế, sau khi rời khỏi hội, chúng tôi tiến về tiệm vũ khí.

Khi tôi đi trên con đường Kiếm và Khiên chạy về phía bắc, tôi nhận ra biển hiệu quen thuộc. Như thường lệ, tôi không đọc được tên cửa hàng bên dưới đó. Mở cửa ra, tiếng leng keng nho nhỏ phát ra từ một chiếc chuông được gắn trên đó. Nghe thấy âm thanh này, một người đàn ông trung niên với một bộ râu lớn đi từ bên trong ra. To vật! Như một con gấu ý.

“Chào mừng. Mọi người muốn mua gì đây?”

(Trans Việt: ông này nói có âm sắc nhé. Hoặc đơn giản hơn, cứ tưởng tượng một ông Nga nói tiếng Anh, hoặc ông Putin cởi trần, cầm AK và nói câu này trước mặt bạn…)

Có vẻ như ông bác khổng lồ này là chủ tiệm. Nhưng… cao vãi! Không dưới hai mét đâu. Thân mình của ông ta chả khác mấy đô vật chuyên nghiệp là bao.

“Bọn tôi muốn mua một món vũ khí phù hợp cho anh chàng này. Bọn tôi xem qua hàng được chứ?”

“Thoải mái đi. Cứ việc cầm nó lên để nhìn cho rõ.”

Gấu-san trả lời câu hỏi của Elsie với một nụ cười trên môi. Đúng là một con gấu… à, một ông bác tốt bụng.

Đưa mắt xung quanh căn tiệm, đâu đâu cũng là hàng nóng hàng lạnh đủ thứ treo khắp mọi chỗ. Có khá nhiều loại khác nhau: từ kiếm đến giáo, cung, rìu, roi… các loại vũ khí được xếp thành hàng, thành đống ở đây.

“Touya, anh có giỏi dùng loại vũ khí nào không vậy?”

“Hừm… không có gì đặc biệt cả. Nhưng em có thể nói rằng anh đã từng được dạy cách dùng kiếm.”

Tôi ngẫm nghĩ mà trả lời câu hỏi của Elsise. Thì đúng là tôi đã học ít kendo ở trường, nhưng không phải một cách bài bản chính thức. Đó chỉ là mấy đường kiếm cơ bản thôi. Tôi không khác gì một tay nghiệp dư là bao.

“Hừm… Một thanh kiếm thì luôn hữu dụng mà… Với Touya, thay vì dùng sức đấu lực… Tôi nghĩ anh ta vẫn có vài vấn đề về tốc độ. Kiếm một tay thì sao nhỉ?”

Lindsey chỉ về góc mà các thanh kiếm một tay được xếp thành hàng. Tôi lấy một thanh cùng với vỏ của nó từ trên tường xuống bằng một tay. Cầm thử chuôi kiếm lên, khá nhẹ. Một thanh khác nặng hơn chút ít sẽ tốt hơn.

Bất chợt, tôi chú ý đến một thanh kiếm khác được treo trên tường. Không, đó không hẳn là kiếm… một thanh katana. Một lưỡi kiếm thanh mảnh được uốn cong giữa thân gươm, phía dưới là một hoàn ngạc được chạm khắc thủ công tinh xảo. Thêm cả một quai đeo đi kèm với một bao kiếm đen nữa. Nhìn kĩ lại thì đúng là có vài phần khác với những thanh gươm Nhật mà tôi biết. Liệu tôi vẫn có thể gọi nó là katana chứ?

“… Sao vậy anh?”

‘”À~ thanh gươm này đến từ Ishen nè. Như tôi nghĩ, chắc anh đang nghĩ tới mấy cây kiếm ở cố hương đúng không?”

Khi thấy ánh mắt của tôi tập trung trên thanh katana, Elsie và Lindsey lên tiếng. Thì ra là thế, một thanh gươm từ Ishen. Mỗi tội là nó không phải quê nhà của tôi. Dường như Ishen có khá nhiều điểm chung với Nhật Bản. Hô, càng ngày tôi càng hứng thú rồi đấy.

Gỡ thanh katana xuống tường, tôi kéo nó ra khỏi vỏ. Những đường nét tinh xảo trên lưỡi gươm lóe lên, trông vô cùng thú vị. Lưỡi gươm có phần dày dặn và thanh gươm này nặng hơn tôi nghĩ.

“Bao tiền vậy bác?”

Gấu-san ở phía sau quầy nghe thấy, ló đầu ra và trả lời:

“Ô, nó hả? Hai xu vàng. Nhưng làm chủ được nó khó lắm, ta không khuyến cáo nó cho tay mơ xài đâu.”

“Hai xu vàng? Có đắt quá không vậy?”

“Món này khá hiếm và số người dùng nó cũng vậy. Do đó mà giá của nó phải ở chừng đó thôi.”

Mặc cho Elsie bĩu môi bất mãn, Gấu-san vẫn nói với giọng đều đều. Tôi cũng tự hỏi liệu nó có đáng giá đến vậy không chứ thú thực thì cái giá này cũng khá đấy chứ.

“Tôi mua. Hai xu vàng của bác này.”

Tra lại gươm vào vỏ, tôi lấy ra hai xu vàng từ ví và đặt lên quầy tính tiền.

“Cảm ơn vì đã tới cái chốn này nhé. Giờ cậu có ý định gì với mấy cái thiết bị bảo hộ không vậy?”

“Để lúc khác thôi bác, tôi sẽ trở lại khi có thêm tiền.”

“Vậy sao? Chúc cậu may mắn với thanh katana đó.”

Nó xong, Gấu-san cười nhẹ nhàng. Cho dù tôi đã mua sắm xong, Elsie mua thêm giáp chân còn Lindsey mua một chiếc đũa phép bạc. Họ chiến đấu theo kiểu để Elsie lên trước tiên phong còn Lindsey ở sau sẽ dùng Phép thuật bọc hậu.

Chúng tôi rời cửa hàng vũ khí và đi về cửa hàng đồ cũ. Nhưng tôi vẫn cứ lấn cấn về cái cửa hàng này – tôi đã kiểm tra nó từ trước trên bản đồ: Cửa hiệu vũ khí Gấu Tám.

Có vẻ như cách đặt tên nơi đây là vô cùng thú vị.

Trong cửa hàng đồ cũ, tôi mua một chiếc túi nhỏ, một chai nước, ít thức ăn, móc câu cá và dây, kéo, một con dao, một hộp dụng cụ tiện ích gồm những món như diêm, thảo dược và cỏ giải độc. Elsie và Lindsey đã mua từ trước rồi nên chỉ có mình tôi mua nữa thôi.

OK, hàng đã có đủ. Giờ thì đến khu rừng phía đông mà săn Giác lang thôi.