Sau một chuyến tản bộ ngắn, biển hiệu của quán trọ Mặt trăng bạc xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Hình ảnh của quán trọ quả thực rất dễ nhận ra với một vầng trăng lưỡi liềm được chạm khắc trên đó. Nhìn sơ qua, tòa nhà có vẻ có ba tầng lầu. Được xây từ gỗ và gạch nên chắc nó cũng tương đối chắc chắn.
Khi tôi bước qua cánh cửa đôi, tầng trệt nhìn thoáng qua có vẻ đây là một quán rượu nhưng thực chất lại chính là phòng ăn tối với phía bên phải là quầy tính tiền còn bên trái là cầu thang dẫn lên tầng trên.
“Chào mừng quý khách. Cho hỏi là cậu muốn dùng bữa hay thuê phòng vậy?”
Bà chị ở quầy thu ngân hỏi tôi mang một vẻ ngoài khá ưa nhìn với mái tóc đuôi ngựa đỏ chót. Có vẻ là một người sôi nổi. Ngoài ra, trông cô ấy có vẻ chỉ mới khoảng đôi mươi là cùng.
“Umm… tôi muốn thuê phòng. Cơ mà giá cả thuê phòng bao nhiêu thế chị?”
“Hai đồng mỗi đêm, có bao cả bữa sáng và tối… À mà nhớ trả trước nhé.”
Hai xu đồng à?… Tôi cũng chả biết nhiêu đó là rẻ hay đắt nữa. Chắc là phải rẻ hơn một đồng vàng rồi nhể? Nhưng vấn đề ở đây là tôi không hề biết tỉ giá quy đổi giữa hai loại tiền này.
Thôi kệ, tôi vơ lấy một đồng vàng trong ví ra và đặt lên quầy tính tiền
“Với cỡ này, tôi có thể ở bao nhiêu đêm thế?”
“Ba… Bao nhiêu ư? Chắc… cỡ 50 nhỉ?”
“Năm mươi?”
Chế không biết tính sao? Ý tôi là, nhìn mắt bà chị kìa. Hừm… có lẽ một đồng vàng có giá bằng 100 xu đồng? Bởi nếu 10 xu vàng là 500 ngày, bạn có thể sống gần cả năm rưỡi mà chả phải làm gì cả. Chắc đây là một núi tiền nhỉ? (Trans Việt: đặc trưng của main trong LN: hên đếu thể tả)
“Vậy, cậu đã quyết định chưa?”
“Hừm, vậy thì… tôi muốn thuê phòng trong một tháng.”
“Được rồi, một tháng. Ơn trời, dạo này chả có mấy khách nên cậu thuê phòng ở đây thật đỡ quá. À, đợi chút, tôi chẳng còn bạc nào nữa nào nên tôi sẽ trả tiền thừa bằng xu đồng, cậu không phiền chứ?”
Khi đưa ra một xu vàng, tôi nhận lại 40 đồng sau khi bà chị thu ngân đã trừ đi 60 đồng tiền thuê phòng. Xem ra một tháng ở đây cũng có 30 ngày à? Chả khác ngày trước là bao.
Cô ta lôi từ dưới quầy ra một cái gì đó giống như sổ đăng ký, mở ra vài trang và chìa về phía tôi một chiếc bút lông ngỗng đã chấm mực.
“Vậy, mời cậu ký vào đây.”
“Ơ… xin lỗi. Tôi chưa biết viết, cô có thể viết hộ tôi được không vậy?”
“Vậy ư… Tôi hiểu rồi. Vậy tên cậu là gì nhỉ?”
“Mochizuki. Mochizuki Touya.”
“Mochizuki à? Cái tên lạ thật đấy.”
“Không phải, tên tôi là Touya, Mochizuki chỉ là cái họ thôi.”
“Ô, tên riêng và họ của cậu đảo chỗ cho nhau sao? Cậu sinh ra ở Ishen à?”
“Ờ thì… chắc cũng ở đâu đó gần đấy…”
Cho dù tôi không biết Ishen ở đâu, tôi vẫn có thể nói như vậy bởi tôi hoàn toàn có đủ khả năng định vị nó trên bản đồ.
“Vậy, chìa khóa phòng đây. Đừng có mà đánh mất nó đó. Phòng cậu ở trên tầng ba, phía trong cùng, phòng hướng nắng tốt nhất đấy. Còn nhà vệ sinh và phòng tắm ở tầng một, ăn uống gì cũng ở đó luôn. À, cậu có định làm gì không? Ăn trưa nhé?”
(Trans Việt: cách chia tầng ở tây hơi khác VN một chút, nó là tầng trệt – tầng một – tầng hai… Nói như vậy thì nhà trọ này có 4 tầng à?) (Edit: Theo bên Bắc Mỹ thì tầng 1 trong Eng sẽ được coi là tầng trệt nhé bác :v)
“Nếu vậy thì cám ơn cô lắm, từ sáng đến giờ tôi chưa có gì bỏ bụng cả.”
“Vậy thì tôi sẽ làm vài món ăn nhẹ nhé. Cậu cũng nên xem qua phòng và nghỉ ngơi chút đi.”
“Được thôi.”
Tôi đi lên lầu sau khi nhận lấy chiếc chìa khóa và mở cửa phòng. Căn phòng rộng khoảng 6 tấm tatami (Trans Việt: Khoảng 9 mét vuông) cùng với một chiếc giường, một bộ bàn bàn ghế và một cái tủ. Đẩy tay mở cửa sổ, tôi có thể quan sát con phố băng ngang trước mặt quán trọ. Kể ra thì khung cảnh cũng khá đẹp với một đám trẻ hăng máu nô đùa phía trước.
Vui vẻ rời căn phòng, tôi bước xuống tầng trệt và một hương thơm lừng tìm đến mũi tôi
“Của cậu này, xin lỗi đã khiến cậu phải đợi lâu.”
Khi tôi ngồi xuống bàn, bà chị chủ quán bày ra cho tôi vài món ăn, trông khá giống bánh mì thịt và rau trộn. Cho dù đây là bữa ăn đầu tiên ở thế giới này, tôi cũng phải công nhận là nó ăn khá ngon.
Ăn xong, tôi tự hỏi “Mình nên làm gì đây?”
Từ giờ phút này, tôi sẽ phải sống ở nơi đây, chắc tôi cũng nên đi quanh thị trấn một vòng nhỉ?
“Tôi ra ngoài chút nhé.”
“Được thôi, đi đứng cẩn thận đấy anh bạn.”
Chị chủ quán (hình như được gọi là Mika-san) tiễn tôi ra ngoài. Đây là thị trấn của một thế giới khác, không đi thăm thú thì phí lắm. Bất kì thứ gì với tôi cũng lạ lẫm hết. Cứ việc đi xung quanh mà ngắm cảnh thôi.
…Cơ mà tự dưng mọi người xung quanh cứ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn mới ngại chứ. Cũng phải thôi, tôi là một kẻ lạ mặt, lại thêm cặp mắt cứ láo liên liếc nhìn đủ trò đủ kiểu, trông có khác gì một kẻ đáng nghi không? Cứ như một vòng lặp vô hạn vậy, tệ thật.
Khi quan sát mọi người trong thị trấn, tôi nhận ra rằng có khá nhiều người mang theo “hàng nóng” với nhiều loại khác nhau; từ gươm giáo kiếm rìu đến đủ loại roi và dao găm. (Trans Việt: Sao mình lại nghĩ đến BDSM nhể?) Cho dù trông chúng vô cùng nguy hiểm nhưng chả ai lại trông có vẻ là để ý cả. Chắc đây là chuyện thường ngày ở huyện. “Mình có nên mua một món không nhỉ?”
“Trước hết, mình phải tìm cách kiếm ra tiền đã. Dù gì thì đầu tiên vẫn là tiền đâu.”
Tôi không nghĩ là mình nên bắt đầu với nghề săn bắn sớm vào lúc này. Nhưng… nếu tôi biết được mình giỏi món gì thì tốt quá… Tôi giỏi nhất là môn Lịch sử… Nhưng ai biết được là những kiến thức từ thế giới khác có thể có tác dụng ở đây không chứ?
“Hể?”
Cái gì vậy? Ồn ào quá. Nó phát ra từ một con hẻm nhỏ tách ra từ đường chính… Một vài giọng nói đang tranh luận và cướp lời nhau.
“Mình… có nên đi xem không nhỉ?”
Và chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chân tôi cứ tiếp tục rẽ vào cái ngõ đó…