Chiếc xe rung lắc dữ dội. Ba toa xe ngựa với mái vòm rộng lớn được gắn với nhau và được kéo bởi hai con ngựa đang bon bon trên đường chính.
Toa đầu tiên là của Belfast, toa thứ ba có năm cận vệ hộ tống của Misumido. Và toa ở giữa thì chứa chúng tôi và đại sứ Misumido Olga-san cùng cô em gái Alma.
Hai chị em Lindsey và Elsie đang ngồi trên ghế đánh xe, những người còn lại thì, giữa họ đang diễn ra một trận chiến nảy lửa bất phân thắng bại.
“Ununu …… Cái này de gozaru!”
Yae lật tấm thẻ úp xuống.
Nhưng số lượng thẻ trên bàn đang khác nhau.
“Tệ quá. Cái này và cái này sẽ đúng desu”
Yumina lật hai tấm thẻ liên tiếp theo thứ tự. Hai bích và hai cơ. Cô ấy đã lấy đúng thẻ rồi ha.
Tôi và Olga đang chơi shougi, liếc nhìn qua Yumina, Yae và Alma thì họ đang chơi shinkei-suijaku (bắt cặp) với đống thẻ bài.
Chúng tôi có rất nhiều thời gian rảnh trong chiếc xe ngựa này thế nên tôi đã làm shougi và dùng “Vẽ” cùng với giấy để chơi bài đồng thời kết hợp nó với một tấm gỗ mỏng được làm bằng “Tạo hình” nữa.
(Shinkei-suijaku: https://en.wikipedia.org/wiki/Concentration_(game))
Bởi vì tôi không thể nhớ được hình bàn tay trong trò poker nên tôi không thể chơi được nó, vì vậy tôi đã cố gắng dạy ba người họ trò chơi bắt cặp đơn giản. Tuy nhiên, không biết vì sao Yae rất yếu thế với thể loại trò chơi dùng trí nhớ này và thua liên tục. (Trans: Smartphone ở đâu rồi???)
“Tôi lại thua một lần nữa rồi de gozaru…”
“Yae nhìn không phù hợp với trò shinkei-suijaku cho lắm nhỉ.”
Tôi di chuyển một quân cờ lên trước trong khi mỉm cười gượng gạo.
“Yep, chiếu tướng”
“Ahh…!”
Olga-san nhìn trừng trừng vào cái bàn cờ. Vô dụng thôi. Chiếu tướng rồi.
“Tôi cũng thua mất rồi huh… Khả năng giữa tôi với Touya-dono quá cách biệt.”
Olga-san bĩu môi phị mặt và bày tỏ thái độ không hài lòng. Không, mặc dù cô ấy cũng có điểm yếu. Olga-san chỉ mới học nó nên dĩ nhiên tôi sẽ giành chiến thắng. Tuy nhiên. Thật đáng sợ khi cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn tôi chỉ sau vài ván chơi.
“Yae, đổi chỗ cho tôi. Sao cô không thử đấu với Olga nhỉ?”
“Được de gozaru na. Nếu là shougi, Dolan-san đã đào tạo tôi khi còn đang ở Ngân nguyệt rồi de gozaru shi.”
Mặc dù cái này giống như bị ép buộc phải chơi hơn là được đào tạo.
“Vậy giờ thôi chơi shinkei-suijaku nha, chúng ta sẽ chơi một trò khác chứ?”
Tôi đổi vị trí với Yae, sau đó tôi giải thích cho Yumina và Alma trò chơi mới trong khi cắt đống thẻ. Một trò chơi khó “Baba-nuki (người giúp việc cũ)”, chiến thuật và chiến lược là giữ chiếc chìa khóa để giành chiến thắng.
“Fuga…”
Kohaku đang nằm ở góc xe ngủ yên bình.
(Edit Việt: Có ai muốn nấu cao hổ không?)
Hai cô gái tiếp thu được cách chơi trò người giúp việc cũ ngay lập tức, Yae và Olga đều đang chứng tỏ họ xứng tầm như nhau và đều trừng mắt nhìn vào bàn cờ. Cứ thế mà chúng tôi tiến thẳng đến Misumido.
__
__
“Và như vậy chú mèo đi hia đã trở thành một quý tộc và sống hạnh phúc mãi mãi về sau”
Tất cả những người xung quanh lửa trại đã cho một tràng vỗ tay khi tôi kết thúc câu chuyện. Nó có phần hơi lúng túng đôi chút. Tôi lúc đầu chỉ có ý định kể một câu chuyện ngắn trước khi đi ngủ nhưng sau tôi đã cố ý kéo dài nó.
“Hay quá hay quá! Touya-san!”
Đôi tai trên đỉnh đầu Alma cứ pikopiko lên đầy phấn khích để bày tỏ suy nghĩ của mình. Chiếc đuôi lớn của cô cũng ngọ nguậy với tâm tình rất thoải mái.
“Đúng là một câu chuyện tuyệt vời Touya-dono. Tuy nhiên, anh nghe câu chuyện này từ đâu vậy?”
“Ahh, Một thi sĩ đã dạy cho tôi ở chỗ tôi sống lúc trước.”
Olga-san nói rất hợp lý. Những người lính Misumido xung quanh lửa trại có vẻ như rất ngưỡng mộ nó. Chú mèo đi hia đã thực hiện nghĩa vụ rất tốt là cứu ông chủ của mình. Một con mèo khôn ngoan có kiếm kĩ bậc thầy nổi trội.
Trong thế giới này nơi á nhân bị phân biệt đối xử, có lẽ không có câu truyện nào á nhân lại là nhân vật chính như câu truyện này.
“Touya-san cũng biết những câu chuyện khác nữa ngoài câu chuyện này đó.”
“Thật chứ !? Hãy kể cho chúng tôi tiếp đi nha, Touya-san!”
Alma nghiêng người về phía trước và đôi mắt cô lấp lánh khi nghe những lời nói từ Yumina đang ngồi ở bên cạnh tôi. Cả hai thực sự sẽ trở thành người bạn tốt huh. Có vẻ như họ cùng tuổi, đó là lý do tại sao họ có thể dễ dàng nói chuyện với nhau chăng?
“Ngày hôm nay hết vốn mất rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai nha.”
Tôi nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của Alma trong khi cười. Đúng lúc ấy, một người lính Misumido nhỏ con ngồi trước lửa trại đứng phắt dậy, đặt một ngón tay trước miệng mình ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.
Đôi tai trên đỉnh đầu anh ấy co giật. Đây là… tai thỏ sao? Anh ấy, là một á nhân tộc thỏ.
“Có một số lượng lớn cái gì đó đang tiến đến đây…. Họ đang dần dần xóa đi sự hiện diện của mình… Rõ ràng là họ đang nhắm vào chúng ta.”
Nghe xong những lời đó, những người lính xung quanh rút gươm âm thầm và bắt đầu di chuyển trong khi cảnh giác các vùng lân cận. Các lính canh hoán đổi vị trí sao cho Olga-san và Alma là trung tâm. Những người lính Belfast ở trên xe ngựa cũng rút gươm ra và củng cố sự tỉnh táo của họ.
“Mình thắc mắc không biết họ là ai?”
“Họ có lẽ là đạo tặc chuyên đi cướp đồ ở đường lớn. Có lẽ sẽ rắc rối nếu bọn cướp đó có quá nhiều thằng.”
Đội trưởng đội binh sĩ hộ tống Misumido trả lời câu hỏi của tôi. Ông ấy là một á nhân tộc sói sử dụng song kiếm.
“Chủ nhân, chắc chắn là có ai đó đang tiến về phía chúng ta rồi. Khản năng họ là đồng minh là rất thấp. Cũng giống như họ nói, chúng có thể là 18-19 tên trộm.”
Kohaku đang ở gần đó nói với âm lượng chỉ tôi mới có thể nghe thấy. Kẻ trộm huh. Tôi sẽ kiểm tra một chút.
Tôi lấy con dế của mình ra và khởi động ứng dụng google map. Bản đồ với tôi ở trung tâm. Err… bây giờ, khi tôi tìm kiếm với từ trộm, đinh ghim lần lượt đánh dấu trên bản đồ. Oooh, có rất nhiều.
“Tám tên phía bắc, năm ở phía đông, tám từ phía nam, tây có bảy người.”
“Sao cậu biết!?”
Đội trưởng ngạc nhiên nhìn lại phía tôi. Chúng khá là nhiều. Chúng tôi có thể sẽ giành chiến thắng nhưng khả năng cao là chúng tôi vẫn sẽ có thương vong.
“… Tôi sẽ thử cái này xem sao.”
Tôi quyết định thử nghiệm pháp thuật mà tôi đã học được dạo gần đây.Tôi nghĩ rằng nó sẽ ổn thôi…
“Yểm bùa: Đa nhiệm”
Liên tục tụng kinh vắn tắt, tôi cho phép pháp thuật vô thuộc tính “Đa nhiệm” có thể can thiệp vào trong google map. Tôi sử dụng ngón tay của mình lướt trên màn hình cảm ứng và khóa từng tên trộm một. Để khóa được tất cả chúng cũng hơi rắc rối! Được rồi, xong!
“Tê liệt!”
Cuối cùng tôi phóng pháp thuật vào các mục tiêu trên bản đồ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ những khu rừng xung quanh.
“Uguu!”
“Nuaa!”
“Gyaa!”
“Hau!”
“Khụ!” (Lưu ý: Bị ho)
Tôi nghe thấy nhiều tiếng kêu khác nhau, tiếp theo là âm thanh đổ gục xuống hàng loạt và tiếng om sòm. Bằng cách nào đó tôi dường như đã thành công.
“C, cậu đã làm gì?”
“Tôi sử dụng pháp thuật tê liệt. Tôi nghĩ rằng họ có lẽ sẽ ngã xuống và không thể di chuyển.”
“Có phải là tất cả chúng không!?”
“Nếu chúng chỉ có 28 tên thôi.”
Mục tiêu lần này là những tên được tôi đưa vào diện “Cướp”, nó chỉ dùng được trong trường hợp này. Nói cách khác, nếu có một tên trộm mà y như một người bình thường thì có khả năng người đó sẽ không bị dính líu gì. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng khả năng đó sẽ không xảy ra. Thế nên tôi sử dụng “Tê liệt” để bắt bọn chúng.
Những binh sĩ hộ tống vào rừng và kéo bọn chúng về đây. Tổng cộng có 28 người. Tất cả các thành viên đều có một hình xăm con thằn lằn ở mặt sau của bàn tay, đây có lẽ là hội huy của băng đảng cướp này. Không nghi ngờ rằng tất cả chúng đều là đồng bọn. (Trans: Giống guild quan tài ở SAO ghê.:v)
“Thật tuyệt vời…! Bắt cả đám như thế này chỉ trong vòng một nốt nhạc…”
“Không một tên nào có bùa bảo vệ pháp thuật bên mình thế nên tôi không gặp khó khăn mấy. Ngay cả một pháp thuật bảo vệ nhỏ cũng có thể đẩy lùi ‘Tê liệt’”
Olga-san cằn nhằn với biểu hiện chết lặng. May mà những tên trộm không có bùa. Phương pháp này cũng có những vấn đề khác nhau của nó. Cũng may đối phương không di chuyển nhanh ồ ạt, bởi vì nếu chuyển động của họ quá nhanh, có khả năng mà họ sẽ vượt qua được chiêu khóa mục tiêu của tôi. Và để khóa được từng đứa một cũng rất khó chịu.
“Không, cậu đã cứu chúng tôi. Ơm giời, cậu thực sự đã khiến tôi ngạc nhiên.”
“Không, bởi vì người đó nhận thấy được bọn chúng ngay từ đầu. Ông hiểu mà phải không?”
“Aah, là Rain à. Căn bản bởi vì cậu ấy là một á nhân tộc thỏ. Họ có đôi tai thính lắm.”
Chàng trai với đôi tai thỏ cười trong khi ngài đội trưởng kéo những tên trộm. Anh ấy có một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc màu đỏ và tuổi thì tầm tầm bằng tôi. Anh ấy có tên là Rain. Nhân tiện, có vẻ như đội trưởng sói tên là Garun-san.
“Nếu là con người tôi nghĩ tình trạng tê liệt sẽ tiếp tục trong vòng nửa ngày, chúng ta sẽ làm gì với những kẻ này đây?”
“Đúng vậy, nếu là dân Misumido thì tốt nhất là nên giết họ để tránh thêm phần rắc rối, có lẽ là không nên làm như thế.”
Garun-san gọi chỉ huy đội bảo vệ của Belfast lại. Một anh thanh niên tóc vàng với bộ áo giáp lỉnh kỉnh đi đến. Một anh thanh niên cũng khá là đẹp trai phết.
Lyon Britts. Thuộc về đội hiệp sĩ hoàng gia số một. 21. Cha tên là Leon Britts… thật không thể tin nổi người này lại là con trai của lão tướng Leon. Anh có vẻ như là người con trai thứ hai, đặc điểm chung là trông hai người đều toát ra vẻ khí thế anh hùng từ bộ đồng phục của mình, người tên Lyon-san này, cảm giác giống hệt như người cha đến đáng sợ.
Lyon-san nghe xong tình hình từ Garun-san liền nghĩ ngợi một lúc rồi mở miệng.
“Hãy trói chúng lại và gửi chúng đến những lính gác phụ trách việc sử dụng ngựa ở thị trấn phía trước. Chúng tôi có thể sẽ trở lại vào buổi sáng, hãy khởi hành sau khi chúng tôi bàn giao xong bọn kẻ trộm?”
Garun-san dường như không phản đối gì thế nên chúng tôi quyết định đi theo hướng đó. Chúng tôi bịt miệng và trói họ sau lưng của những người lính. Tôi đào một cái lỗ bằng pháp thuật và chôn chúng xuống đất chỉ để lộ cái đầu ra ngoài cho an toàn. Tê liệt vẫn còn có hiệu lực, kết quả là trông y như một hàng dài những cái đầu mới bị chặt đứt xong.
“Về phần theo dõi mấy gã này, chúng tôi Misumodo sẽ “chăm sóc” chúng như là những tên xâm lược từ nước ngoài. Touya-dono, tôi muốn để công chúa lại cho ngài.”
Lyon-san bí mật thì thầm với tôi.
Để phòng hờ, những người duy nhất biết rằng Yumina là công chúa của Belfast, ngoài chúng tôi ra thì chỉ còn Olga-san và Lyon-san. Bởi vì những thành viên khác chưa bao giờ gặp công chúa, chúng tôi không phải lo lắng về việc nó bị rò rỉ. Hơn nữa, chỉ có Lyon-san biết tôi là vị hôn phu của Yumina (tạm thời). Mặc dù tôi không nói, có lẽ vì phải bảo vệ Yumina nên anh ta biết được những thông tin đó.
“Lyon-dono, tôi sẽ xử lý những rắc rối đó.”
Olga-san đến gần và nói lời cảm ơn với một nụ cười. Sau đó, Lyon-san đột nhiên bắt đầu lắp bắp thiếu kiên nhẫn.
“Ah, không, cái này, đây là nhiệm vụ của tôi vì thế! Xin đừng bận tâm đến điều đó!”
Sự bĩnh tĩnh mới đây bay đi không chút dấu vết, khuôn mặt của anh thanh niên tóc vàng đỏ như quả cà chua chín vì những lời nói của Olga-san. Nàng cáo xinh đẹp cười khúc khích kỳ lạ khi nhìn thấy sự loay hoay của anh ấy.
Hahaan. Chuyện là như vậy à?
Tôi từ từ rời khỏi nơi này mà không gây sự chú ý. Tôi ngồi trước ngọn lửa quan sát cả hai nói chuyện trong khi cười trừ.
“Tuổi trẻ là đây huh…”
“Đây là tuổi trẻ de gozaru na.”
“… Đó là tuổi trẻ, desu.”
“Là tuổi trẻ thật đấy.”
Tất cả các cô từ khi nào mà đã ở đây cả rồi… Chị em sinh đôi, cô gái samurai, và cả Kohaku người đang được Yumina ôm lấy đều đang ngắm nhìn hai người đó.
“Tôi tự hỏi, nếu Olga-san để ý thấy tình cảm của Lyon-dono de gozaru kana?”
“Tôi nghĩ rằng cô ấy nhận ra được. Cô ấy không phải là một người đần độn lắm đâu.”
Eh, tại sao mọi người lại nhìn qua đây? Tôi thậm chí không biết mấy cô đang nói cái gì.
“… Mặc dù anh ấy rất đần độn, nhưng Touya-san rất tử tế với tất cả mọi người trong mọi tình huống.”
“Ah, tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Tôi nghĩ anh ấy rất bạo dâm de gozaru yo”
“Tại sao cậu không thử hiểu một chút đi hả (đồ não phẳng)!? Ngồi xuống và lắng nghe đi”! (Lưu ý: seiza, kiểu ngồi của Nhật, ngồi với đầu gối quỳ lên trên sàn)
“Hả!? ”
Tôi không thể hiểu được. Tại sao điều này xảy ra?
Tuy nhiên tôi không thể từ chối những cô gái này vì chẳng có lý do gì phù hợp với tình hình hiện tại, tôi đành phải ngồi. Tôi phải ngồi chịu đựng nghe giảng đạo đến mấy tiếng đống hồ. Tại sao lại như vậy cơ chứ?
Tôi thậm chí không hiểu một nửa bài “điếu văn” khiển trách của mấy cô gái, nó tiếp tục cho đến gần khuya mới dứt.
(Edit: Chia buồn với đồng chí. Nhưng thật sự thì cậu xứng đáng với điều đó đấy.)