Chương 33: Chương 33: Cặp Găng Chiến Và Goth Loli.

“U—n… Em bỏ cuộc….”

Elsie mang một bộ mặt khó đăm đăm, trông rất phiền muộn. Có một cô gái đang ngồi trên bàn trong phòng ăn với cái nhìn đầy mong đợi hướng về cặp găng tay yêu quý của mình. Nhưng phần nắm tay của nó đã bị hư hỏng nặng nề.

Mọi chuyện xảy ra trong trận chiến với con quái vật vào hôm qua. Đó là một con quỷ với cơ thể bằng đá, một con Gargoyle. Một nhóm những tên trộm đã thao túng thành công Ám tính ma thuật và triệu hồi được nó ra. Chúng mang thân hình được làm từ đá, bao vây lấy chúng tôi. Một trận chiến ác liệt đã xảy ra. Kiểu gì thì kiểu, chúng vẫn vô cùng cứng cáp, đao kiếm chẳng hề thấm gì với chúng cả. Phép thuật chỉ có tác động bên ngoài, cung tên thì không gây được tí sát thương nào. Những cú đấm của Elsie là thứ duy nhất có hiệu quả sát thương.

Giữa trận chiến Lindsey đã sử dụng Bộc Phá và Bom Bong Bóng, thổi bay chúng đi với phép thuật nổ. Tôi tận dụng khoảng trống và dùng phép Tê Liệt khiến chúng bất động. Sau khi tóm gọn mấy thằng trộm và tên pháp sư, chúng tôi giao chúng cho Đội cảnh vệ ở Thủ đô Hoàng gia.

Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hội giao phó, cặp găng chiến yêu quý của Elsie lại ở trong một tình trạng vô cùng thảm thương.

“Chúng ta sẽ phải mua một vài đôi mới rồi…”

“Anh nghĩ ta nên làm vậy đấy. Anh có thể sửa chúng bằng phép “Chuyển hóa” nhưng anh không thể khôi phục toàn bộ phần kim loại được, anh nghĩ rồi nó cũng sẽ vỡ thêm lần nữa mà thôi.”

“Đây là đôi găng hợp nhất với em cho đến tận bây giờ.”

Elsie nói với giọng đầy thất vọng. Cũng phải thôi, thật là buồn đau biết bao khi món đồ yêu quý của mình bị vỡ vụn.

“Em định sẽ làm gì? Ghé qua Cửa hàng áo giáp của Kumaya và mua vài đôi mới chăng?”

“Em đã đến đó rồi. Nhưng họ nói loại găng tay đó sẽ không có ở cửa hàng trong vòng năm ngày tới đâu.

Khá là lâu đấy. Dù nói là ‘găng tay’ nhưng những đôi được làm đi cùng với một bộ giáp hoàn chỉnh hoàn toàn khác biệt so với những đôi găng tay được trang bị kim loại cực kỳ vững chắc dùng để nghiền nát mọi vật. Không nhiều người muốn mua chúng cho lắm.

Elsie ra đòn tấn công bằng những cú đấm theo trường phái Taijutsu . Ở thế giới này có thể gọi em ấy là Quyền thủ, những người như vậy khá hiếm hoi trong Vương quốc này. Trái lại ở Misumido thì lại có tương đối đấy. Sự kết hợp giữa phần người và phần thú mang lại cho họ sức khỏe tuyệt vời. Bằng cách nào đó tôi cũng hiểu được điều ấy mà.

“Touya, dẫn em đến Thủ đô Hoàng gia đi. Em không thể đợi đến năm ngày đâu!”

Em vội vàng quá đi. Nhưng tôi không thấy điều đó đáng bận tâm chút nào. Nếu so Elsie với Lindsey thì em ấy thuộc kiểu người ‘làm ngay những gì mình nghĩ’. Nếu Elsie được giao nhiệm vụ phá hủy một chiếc cầu đá, chắc chắn ẻm sẽ lao đến và đập vụn nó ra ngay, có cảm giác như thế đấy.

“Nếu đến Thủ đô, anh nghĩ nên ghé qua Belkut, anh nhớ rằng ở đó có bán cặp Găng Tay Hercules được cường hóa phép thuật.”

Belkut là cửa hàng tôi đã mua chiếc áo choàng được cường hóa phép thuật giúp hạn chế đòn tấn công ma pháp từ mọi thuộc tính.

“Găng Tay Hercules sao?”

“Nếu anh nhớ không lầm…nó được cường hóa giúp tăng sức mạnh vật lý của người dùng.”

“Cái gì hay vậy, em thích rồi đấy.”

Khi chúng tôi đứng lên, mắt của Elsie sáng lên như đèn pha ô tô, em ấy nắm tay tôi và kéo tôi về phía sân sau.

“Được rồi, đi nào! Ngay và luôn đi! Đúng thế, lên đường thôi!”

“Nhanh thế sao!? Em có mang tiền chưa vậy!?”

“Lúc trước em đã rút một ít từ Hội rồi nên mọi chuyện đều ổn hết!”

Em ấy thực sự sẽ làm ngay điều mà mình nghĩ. Trong khi bị kéo đi, tôi nghĩ thầm ‘cô nhóc này cần phải bình tĩnh hơn một chút đấy’.

“Xin chào mừng quý khách đến với Belkut.”

Đó chính là oneesan tôi đã gặp vào lần trước khi ghé qua chỗ này. Không giống lần đó, tôi không cần phải đưa ra cái huy chương nữa. Chụy vẫn còn nhớ tôi à? Thế thì tuyệt cmn cú mèo rồi.

Dù Elsie chỉ đứng cạnh tôi nhưng cũng được coi là khách của tôi nên không bị yêu cầu phải xuất trình “Chứng minh thư”. Em ấy đang nhìn ngắm xung quanh cửa hàng cực kỳ xa hoa với vẻ bồn chồn. Em không nên há cả miệng ra thế đâu…

“Tôi có thể giúp gì cho quý khách hôm nay ạ?”

“U-m, cặp Găng Tay Hercules lần trước tôi thấy có còn trong cửa hàng không?”

“Rất tiếc thưa quý khách. Món đồ đó đã bị bán rồi ạ…”

Đau quá, thất vọng thật. Elsie đứng cạnh tôi và bật ra một tiếng ‘Eh?’. Ờ thì, những vật phẩm được cường hóa sẽ không thể còn ở đó mãi được đâu, khác hẳn cái áo choàng của tôi.

“Quý khách muốn tìm găng tay ạ?”

“Đúng vậy. Nhưng chúng tôi muốn những cái dùng trong cận chiến trực tiếp.”

Khi nghĩ một chút thì, có lẽ nó nên được xếp vào hàng vũ khí đúng không, nhưng nó vẫn là một loại giáp đấy. Sẽ chẳng có gì lạ nếu tìm được vài đôi trong một cửa hàng áo giáp cả. Đó là điều khá hiển nhiên mà, ý tôi như vậy đấy.

“Găng tay cận chiến đúng không ạ? Quý khách muốn nó được cường hóa phép thuật gì ạ?”

“Vẫn còn những cái được cường hóa phép thuật khác nữa à? Tôi có thể xem qua được không?”

“Tất nhiên là được thưa quý khách. Xin mời đi lối này ạ.”

Oneesan ấy dẫn tôi đến một góc của gian trưng bày. Đúng chỗ tôi thấy cái áo choàng luôn này. Oneesan nhân viên lôi ra hai cặp găng chiến được trang trí rất bắt mắt và xếp nó lên quầy. Một đôi có màu lục kim khí với thiết kế khí động đẹp tuyệt vời. Đôi còn lại mang màu đỏ và vàng được chế tác với nhiều góc cạnh.

“Cặp găng này có thể né tránh những đòn như cung tên và được cường hóa Phong tính phép thuật. Khá xui là nó không đỡ được những đòn tấn công ma pháp tầm xa nhưng bù lại nó có kháng phép cực cao.”

Chụy nhân viên nhấc cặp găng màu lục kim lên và giải thích. Nó có thể ngăn chặn đòn tấn công vật lý tầm xa sao? Không đỡ được phép thuật công kích nhưng bù lại có kháng phép cực cao nên ngay cả khi trúng đòn thì sát thương cũng rất nhỏ phải không?

“Còn đôi này có khả năng tích tụ phép thuật và tăng cường sức công phá hủy diệt của cú đấm. Sẽ mất thời gian để vận công nhưng vì nó được cường hóa nên đôi găng này sẽ không bao giờ bị phá hủy.”

Lần này chụy ta cầm lên đôi màu đỏ và vàng rồi giải thích. Vậy là nó có giá trị tấn công rất cao, ngược với đôi kia. Vận sức giống kiểu Vi phải không? Em sẽ chọn cái thiên về phòng thủ hay tấn công? Một câu hỏi khó đấy. Nếu đặt mình vào vị trí của em ấy, tôi sẽ chọn đôi màu lục kim và gia tăng sức phòng thủ của bản thân. Nhưng Elsie cơ mà, em ấy vô cùng tự tin nên chắc ẻm sẽ chọn đôi màu đỏ và vàng.

“Em sẽ chọn cả 2.”

“Eh!?”

Tôi ngạc nhiên và chuyển ánh nhìn từ hai cặp găng sang Elsie đang đứng cạnh tôi.

“Em sẽ mua cả hai sao?”

“Có thể sử dụng chúng ở cả hai tay mà. Một cái bên phải một cái bên trái, tại sao không đeo cả hai cùng lúc chứ?”

“Thế chỗ còn lại thì sao?”

“Cứ để thẩm du lại, tất nhiên rồi. Biết đâu một cái sẽ bị hỏng như cặp găng của em thì sao, lúc đấy sẽ có cái để thay thế.”

rồi. Biết đâu một cái sẽ bị hỏng như cặp găng của em thì sao, lúc đấy sẽ có cái để thay thế.”

Tất nhiên vì nó được dùng để tấn công trực diện nên điều đó có thể xảy ra chứ. Tuy nhiên khi tôi nói rằng như vậy sẽ khiến đôi còn lại bị ngược tay, em ấy trả lời ‘không thành vấn đề’. Ngay từ đầu em ấy đã không thiên về sử dụng tay trái hay tay phải nhiều hơn rồi. Giống kiểu switch-hitter trong boxing ấy.

“Tốt lắm. Vậy xin quý khách hãy thử nó và báo cho tôi biết nếu có gì đó không ổn. Chúng ta sẽ điều chỉnh nó lại.”

“N, ổn rồi ạ.”

Elsie đeo thử cả hai đôi liên tiếp nhau và xác nhận rằng không có vấn đề gì cả.

“Đôi màu lục có giá 14 đồng vàng, còn đôi đỏ và vàng là 17.”

Thế tổng cộng là 31 đồng vàng rồi. Ba triệu mốt yên? Vẫn đắt lòi mắt như thường lệ… Mà không phải, vì chúng đã được cường hóa nên thế thực ra là rẻ? Càng ngày cảm giác về chuyện tiền nong của tôi càng lệch lạc hay sao ấy.

“… Anh Touya này.”

“Sao vậy?”

“… Cho em vay một đồng vàng đi. Em mang thiếu rồi.”

“Phải kiểm tra trước chứ…”

Tôi rút từ trong túi ra một đồng vàng và giao cho Elsie. Ba đồng vàng trắng và một đồng vàng được đưa cho chụy nhân viên và hóa đơn đã thanh toán xong. Hai đôi găng tay được mua và đặt trong một cái túi, cũng hơi kềnh càng đấy. Có vẻ như ở thế giới nào thì nam nhi cũng luôn có trách nhiệm mang vác hành lý thì phải…

“Cảm ơn quý khách rất nhiều. Chúng tôi rất mong đợi quý khách sẽ trở lại vào lần tới.”

Chụy nhân viên dẫn chúng tôi đến lối ra của Belkut và chúng tôi rời đi.

“Xét cho cùng thì đây là thủ đô hoàng gia cơ mà. Có vô cùng nhiều thú được bán ở đây. Nhưng chúng có giá khá chát.”

Elsie đi bên cạnh tôi có tâm trạng khá tốt. Ờ thì chúng tôi đã có được thứ mong muốn nên khó mà không xõa được đúng không? Nhưng vì mấy cái găng tay khá là nặng… chúng ta có nên lẩn vào một góc của con hẻm nào đó, sử dụng “Cánh cổng” và trở nhanh chóng quay về quán trọ không?

“Elsie này, trong cái ngõ kia—”

Elsie người đang đi ngay cạnh tôi, giờ đã mất cmn dạng.

“Huh?”

Tôi hỏang hốt tìm kiếm xung quanh và thấy Elsie ở ngay phía sau, đang đứng trước một cửa hàng. Em ấy đang nhìn gì đó từ phía cửa sổ. Cái gì vậy nhỉ? Tôi vòng ra sau, nhìn xem Elsie đang chăm chú vào cái gì, đây là?

Đó là một chiếc áo khoác đen với diềm đăng ten màu trắng. Trước ngực có buộc một dải ruy băng lớn. Và chiếc váy ngắn có diềm màu đen 3 tấc cùng dây ren. Đây là cái bạn gọi là Goth loli đấy, nhưng hơi khác một chút. Elsie tiếp tục nhìn chăm chú qua ô cửa sổ.

“… Em muốn mua nó không?”

“He? Haua!? To-Touya?”

Em ấy lùi ra xa khỏi tôi, người vừa bất ngờ gọi ẻm. Elsie đỏ mặt la lên. Phản ứng gì lạ vậy?

“A, um, cá-cái này! Đúng rồi, Lindsey! Em nghĩ nó sẽ rất hợp với Lindsey đấy! Em ấy mặc những bộ này sẽ đẹp lắm phải không? Chẳng giống như em!”

Elsie tung ra một tràng. Hee, đúng là một người chị biết quan tâm suy nghĩ cho em gái mình.

“Nhưng nếu nó hợp với Lindsey thì Elsie mặc nó cũng rất đẹp đấy.”

“Na…!”

Elsie đỏ bừng mặt, hết há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào. Anh nói rồi, phản ứng gì lạ thế hả? Em đáng nghi lắm đấy nhé.

“Anh nói gì vậy? Anh không thể so sánh em với Lindsey được đâu…”

“Sao lại vậy? Cả hai em đều rất dễ thương mà, lại là chị em sinh đôi nữa, nên tại sao không chứ?”

Dosuu! Elsie tung ngay một quyền vào hông tôi. Guu! Thốn lắm đấy em biết không hả!

“Ờ… Ý anh là… Anh nghĩ Elsie trông cũng sẽ rất đẹp khi mặc mấy bộ này ấy mà.”

Tôi ôm lấy hông mình, nén đau mà giải thích. Huh, toát cả mồ hôi hột này?

“Ngay cả khi người như em mặc nó vào thì trông cũng không ra gì đâu….”

“Không đúng tí nào cả.”

“Anh không cần nghĩ cho em nhiều thế đâu. Em hiểu bẩn thân mình rõ nhất mà.”

“Không đâu, như anh đã nói..”

“Em không thuộc dạng người cân xứng đâu…”

“Ah-mou! Em sẽ hiểu ra khi em mặc chúng vào! Anh sẽ bắt em phải mặc thử!”

“Eh? Wa-! Touya!?”

Tôi kéo tay cô gái bướng bỉnh khó bảo và mạnh mẽ bước vào trong cửa hàng. Tôi nhờ oneesan nhân viên mang ra bộ váy được trưng bày đó, đưa cho Elsie rồi đẩy ẻm vào trong phòng thử đồ.

“Wa-! Anh làm gì thế!?”

“Nào nào, thay đồ đi.”

Rèm cửa của căn phòng đóng lại và tôi đi đến một góc của cửa hàng. Tôi giết thời gian bằng cách ngắm nhìn những đai lưng và phụ kiện được bày bán. Một lúc sau, tấm rèm che căn phòng thử đồ được mở ra rất rụt rè.

“Oo-”

Một Elsie rất khác đang đứng ở đó. Bộ đồ Goth loli khá hợp với mái tóc dài màu bạc và trông cực kỳ tuyệt vời. Thấy không, đúng như anh nói chứ hả? Gặp được một cô gái hợp với bộ đồ đó như thế này không phải chuyện dễ đâu.

“Thấy chưa, em mặc nó trông chẳng đẹp chút nào cả. Đúng như em đã nói phải không…?”

“Ha!? Em nói gì thế?”

Elsie không hề có chút tự tin nào, cúi đầu và nhìn xuống. Tôi kêu lên kinh ngạc. Chính xác thì làm cách nào mà em kết luận được thế hả? Cô nhóc này vẫn không chịu thừa nhận!

“Nhìn nó cực kỳ hợp với em luôn ấy! Đúng không chị nhân viên?”

“Đúng vậy, quý khách trông rất đẹp khi mặc nó. Thật tuyệt vời.”

Oneesan bán hàng cùng khen Elsie với tôi. Chắc phải có một cái gương trong phòng thử đồ chứ đúng không, cô nhóc này còn không nhìn xem chính mình trông thế nào à?

“Thật ư…….?”

Elsie đỏ mặt, nâng váy lên và chầm chậm xoay vòng. Đúng vậy, trông rất tuyệt vời luôn. Dễ thương lắm. Được rồi. Tôi gọi chụy nhân viên.

“Xin lỗi, tôi có thể mua chúng không?”

“Eh?”

Elsie đứng đơ ra không nói được gì trong khi tôi thanh toán với chụy nhân viên. Ba đồng bạc? Không nhiều lắm…

“Ch-chờ đã anh Touya!? Em không định mua chúng đâu, anh biết chứ!?”

“Em nhầm rồi. Anh sẽ mua chúng. Một món quà dành cho Elsie.”

Bộ đồ đó rất hợp với em đấy, em thực sự nghĩ rằng anh sẽ ra về mà không mua chúng sao? Tôi muốn tất cả mọi người cùng ngắm nhìn. Tôi nhận túi giấy và đưa cho Elsie. Mua quần áo là để mặc đúng không nào. Sau khi rời cửa hàng, Elsie ngượng ngùng nhìn xuống và bày tỏ lòng biết ơn.

“Cảm ơn anh…”

“Được rồi mà, nhanh chóng quay về và cho mọi người cùng xem nào.”

“Eh!? Wa- vậy ngại lắm.”

Tôi giữ lấy một Elsie đã mặc bộ váy đó và bắt đầu chạy.

Khi mọi người thấy bộ đồ mới, ai cũng khen rằng nó rất hợp với Elsie. Cuối cùng là thế đấy. Tôi đã không lầm khi thấy chúng. Chỉ có điều, khi mọi người biết rằng tôi đã mua bộ váy đó cho Elsie, chẳng biết vì sao mà ai cũng mang một vẻ phức tạp khó hiểu và nói rằng lần sau tôi cũng phải mua đồ tặng cho tất cả mọi người nữa.. Sao mọi chuyện lại trở thành thế này chứ?