Chương 30: Chương 30: Triệu Hồi Và Bạch Hổ.

“Để có thể kích hoạt phép thuật triệu hồi hệ Ám, đầu tiên anh phải vẽ ra một vòng tròn ma pháp, nó sẽ bắt đầu khi anh có một vật thể để triệu hồi. Thứ được gọi ra là hoàn toàn ngẫu nhiên, tùy thuộc vào chất lượng của phép thuật cùng với năng lực của triệu hồi sư, và liệu rằng có thể kiểm soát nó hay không thì thật sự em cũng không rõ lắm.”

Ở sân sau của quán Ngân nguyệt, Yumina vẽ ra một vòng tròn phép thuật lớn. Nó mang những chi tiết phức tạp trong cuốn sách và được tạo nên với những nét vẽ như thể chạm trổ bằng đá phấn. Em ấy bảo tôi rằng nguyên liệu làm ra nó là những mảnh vỡ của viên Quỷ thạch được nén lại với nhau.

“Ngay cả khi việc triệu hồi thành công, người muốn thành lập giao kèo phải thực hiện những điều kiện của đối tác trước khi khế ước được hoàn tất. Từ những việc đơn giản nhất cho đến những điều khó khăn vượt sức tưởng tượng của ta, tùy thuộc những đối tác khác nhau. Mấy nhóc này thì chỉ yêu cầu: ’Cho em ăn đến khi no bụng nhé!’”

Yumina hoàn thành việc vẽ ra vòng tròn ma thuật và vỗ vỗ vào đầu một con sói bạc. Trên trán của nó có một dấu vết được hình thành khi Yumina lập giao ước với nó mà tôi đã được nghe kể. Có vẻ như đây chính là con sói đầu đàn hôm trước. Tiện đây nói luôn, tên nó là Silver. Xoắn hơn thế nữa đi chứ. Có vẻ như nếu lập giao ước được với con trùm sò thì bạn sẽ điều khiển được cả lũ chân tay nữa. Cái tay mặc áo choàng đã sai lũ người thằn lằn tấn công bé Sue chắc hẳn đã lập được giao kèo với tên thủ lĩnh của bọn chúng.

“Nếu người đó không đáp ứng được những yêu cầu của sinh vật được triệu hồi thì nó sẽ rời đi và không bao giờ có thể triệu hồi lại nữa. Anh chỉ có một cơ hội để lập giao ước thôi.”

Tôi hiểu rồi. Thứ chỉ xảy ra một lần trong cuộc đời… hay có gì đấy khác thì sao?

“Nó không nguy hiểm đâu đúng chứ? Nó sẽ không đột nhiên trở nên cục súc và tấn công anh hay làm bất cứ điều gì tương tự phải không?”

“Vì nó không thể tồn tại được ở ngoài vòng tròn ma thuật nên miễn là chúng ta ở phía này của vòng tròn thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu. Màn chắn của vòng tròn phép sẽ ngăn cản mọi đòn tấn công tầm xa. Tuy nhiên khi triệu hồi sư tiến vào thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Có những kẻ muốn anh phô diễn sức mạnh đấy.”

Thế thì rất nguy hiểm phải không?

Nếu thật sự không muốn nhau thì chẳng phải sẽ ổn hơn nếu cứ lịch sự gửi chúng về hay sao? Nhưng thế cũng vẫn hơi bị lãng phí đấy.

“Con thú được triệu hồi không hề phụ thuộc vào khả năng phép thuật của người được nói đến chứ?”

“Vâng đúng thế đấy. Cũng có khá nhiều câu chuyện về những tay tân binh max cùi bắp lại triệu hồi được những con thú cấp cao.”

Thế thì tôi cũng có tí cơ hội chứ hả? Nhưng đều phụ thuộc hết vào vận may thôi.

“Anh có muốn thử không?”

Đứng trên vòng tròn ma pháp đã hoàn thiện, tôi giơ tay mình ra về phía trước nó. Sau đó tôi luyện Ám tính phép thuật và dồn lại ở trung tâm vòng tròn ma pháp. Sau đó, ở giữa vòng phép dần dần hình thành nên một màn sương đen và đột nhiên một vụ nổ ma thuật xảy ra.

“…..Người đã triệu hồi ta, chính là ngươi phải không?”

Trước khi tôi nhận ra thì làn sương đen đã tan biến, làm hiện ra một con bạch hổ to lớn đứng bên trong vòng tròn ma thuật. Có phải nó vừa nói không nhỉ? Nó toát lên một vẻ nhạy bén sắc sảo và đầy quyền uy áp đảo. Nanh và móng vuốt của nó nhọn như những lưỡi dao. Lại một thứ đặc biệt và ưu tú nữa huh..!

Tôi cảm nhận một luồng sóng phép thuật hệt như một chấn động điện năng. Con hổ này không phải dạng vừa đâu.

“Cái cảm giác bị chế ngự và áp đảo này, một con hổ trắng…Có lẽ nào, Byakko sao..!”

“Ho, ngươi đã biết đến uy danh của ta rồi sao?”

Con Bạch hổ hướng ánh mắt về phía Yumina và con sói bạc Silver đang thu mình lại ở sau lưng tôi. Đuôi con sói dựng đứng lên và nó che tai mình lại. hẳn nó đang vô cùng khiếp đảm. Thực sự thì, bị một con hổ trừng mắt nhìn là một điều rất đáng sợ đấy. Lúc này tôi đang ở vào thế “tiền hổ, hậu lang”! Nhưng không thành vấn đề.

“Ông làm ơn đừng có nhìn chằm chằm thế được không? Ông không thấy họ đang sợ à?”

“…Nguơi có vẻ khá bình tĩnh đấy nhỉ? Ngay cả khi đứng trước ta và đắm mình trong phép thuật của ta… Thú vị làm sao.”

“Lúc đầu tôi cũng khá hoảng. Nhưng nó cũng không đến mức độ mà không thể làm quen được. Yumina này,Byakko là gì vậy?”

Yumina vừa nhìn tôi vừa cố gắng nói một điều gì đó với cặp môi run rấy. Nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra cả. Có lẽ nguyên nhân là thứ phép thuật áp đảo kia rồi.

“Ông không thể ngừng cái đó lại một lúc sao? Cứ thế này thì làm sao chúng tôi nói chuyện được. Tôi không nghĩ rằng bắt nạt kẻ yếu là một hành động đáng được khen ngợi đâu.”

“….Thôi được rồi.”

Sau khi tôi phản đối với Byakko, cái cảm giác bị chế ngự liền biến mất. Hắn là người khá biết thấu hiểu đấy chứ đúng không?

“Thế, Yumina này, Byakko là gì?”

“Trong số những thứ có thể triệu hồi ra, có bốn con vật nằm ở đẳng cấp cao nhất. Chỉ một con trấn giữ hướng Tây. Chúng là những thần vệ, là vua của muông thú….không phải Ác thú mà là Linh thú.”

Yumina vừa run rấy vừa ngập ngừng giải thích. Linh thú. Sẽ rất là vui nếu chúng là thú cưng của Thượng đế.

“Anh nên làm gì để lập khế ước đây?”

“… Muốn giao kèo với ta á? Có vẻ như ngươi hơi bị đánh giá thấp ta rồi đấy.”

“Cứ để xem đã, nếu khó khăn quá thì tôi sẽ bỏ cuộc vậy.”

“Fumu..”

Con Byakko nhìn vào tôi, khịt mũi một cái và lắc nhẹ cái đầu.

“Dị thật…Ta cảm nhận được một quyền năng lạ lùng từ ngươi. Thánh linh phòng vệ… Không phải có vẻ như nó thậm chí còn đến từ một rank cao hơn nữa cơ… Cái gì vậy?”

Thánh linh phòng vệ? Nhọ thay, tôi chăng biết Tinh linh nào cả.

“… Được rồi, ta muốn chứng kiến cả chất và lượng trong phép thuật của ngươi, nếu ngươi muốn lập khế ước với một Linh thú như ta. Chúng ta không thể nào giao kèo với một kẻ chỉ sở hữu ma pháp cùi bắp được.”

“Phép thuật của tôi sao?”

“Phải. Dùng ma pháp của ngươi lên cơ thể ta đến khi nó gần như cạn kiệt. Nếu ngươi đạt được chất và lượng ở mức tối thiểu, lúc đó ta sẽ cân nhắc về một giao ước.”

Fufun, con hổ nhìn như đang phá ra cười. Nó nói sẽ cân nhắc chứ không hề hứa hẹn gì hết.

Nhưng nó cũng đề cập đến mấy vấn đề khá nguy hiểm. Ma pháp cạn kiệt, tức là giống như MP giảm xuống 0 trong mấy trò chơi sao? Thế thì sẽ không thể thực hành phép thuật trong một thời gian rồi. Nó nói “gần như” chắc là ám chỉ 1 MP? Oh yea, liệu ma pháp của tôi có thể thực sự cạn kiệt được hay không..? Từ khi tôi bắt đầu sử dụng phép thuật, tôi chưa từng có cảm nhận rằng nó đã xảy ra lần nào cả. Lindsey nói với tôi rằng ma lực trong tôi rất dồi dào, liệu có phải đó là nguyên nhân không?

Mà thôi kệ, tôi đưa tay mình vào trong vòng tròn phép và dùng lòng bàn tay sờ vào trán của con Byakko. Oo, mềm quá.

“Tôi có nên cứ thế này mà quăng chưởng vào mặt ông không?”

“Đúng rồi đấy. Bắn hết trong một nốt nhạc đi. Ta sẽ chứng kiến phép thuật của ngươi. Nếu nó cạn kiệt và ngươi gục xuống. sẽ chẳng có khế ước nào hết.”

N—, tôi không muốn lập giao kèo đến mức ấy đâu, nếu giữa chừng tôi cảm thấy không ổn, tôi sẽ ngừng lại mà thôi.

“Ok, lên nhé?”

Tôi luyện phép thuật và chầm chậm dùng tay truyền nó đến con hổ. Yean, tôi chẳng thấy có gì không ổn cả.

“Mu,…cái này…gì đây, thứ phép thuật tinh khiết này là..?”

Con hổ nói cái gì đó. Oh yeah, hình như Lindsey cũng nói điều tương tự rồi. Vì có vẻ ổn nên tôi sẽ bắn hết ra trong một nốt nhạc. Phép thuật quăng vào con hổ trong chớp mắt đã tăng cường mạnh mẽ.

“Nuu!? É-Éo gì!?”

Tôi chẳng hề cảm nhận rằng ma lực đang giảm sút. Nếu tôi không tăng thêm thì sẽ chẳng có tác dụng gì đúng không? Được, cho thêm tí nữa vậy.

“Nh, th, thế này…t, từ đ-…!”

Vẫn éo hiểu nó nói gì. Chắc chưa đủ đâu, phải mạnh mẽ hơn nữa kìa.

“Ch..chờ đã…thô bạo quá…kimo..chi!”

Tôi đã nâng cường độ phép thuật lên một tầm cao mới…..Tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi một chút rồi, nhưng có phải khi ma lực giảm xuống thì sẽ tạo ra cảm giác này không?

“..Dừ…ng..lại đi mà!”

“Touya-san!”

Khi nghe thấy tiếng kêu của Yumina tôi mới để ý con hổ ở trước mặt tôi. Cơ thể nó bắt đầu co giật, sùi cả bọt mép ra và mắt thì trợn ngược hết lên. Nó cứ đứng đó mà run rẩy, nó không hề rút đầu nó ra xa khỏi tay tôi, cứ như thể nó bị bắt ép phải đứng vậy. Tôi hoảng hốt, ngưng dòng ma thuật lại và thả tay ra, con hổ bèn gục xuống nền đất.

“Huh?”

Tôi vừa làm điều gì không phải à? Tốt hơn hết là tôi nên sử dụng phép thuật trị liệu ngay lập tức phải không? Nó thè cả lưỡi cả và vẫn còn run rẩy vì cơn co giật.

“Triệu tập quang năng, An hồi, Phục Giải.”

Tôi chờ đợi sau khi sử dụng phép thuật trị thương lên con hổ. Chẳng mấy chốc, mắt nó trong trở lại, nó đứng dậy một cách khó nhọc và tiến lại gần tôi.

“… Ta chỉ muốn hỏi một điều này thôi… ngay cả khi đã sử dụng từng ấy năng lượng, ngươi vẫn còn lại một chút ít sao?”

“N? Chẳng phải ‘còn lại chút ít đâu’, nó chỉ giảm đi có tẹo thôi à. Ý tôi là, huh, lại đầy nguyên rồi này.”

“Éo gì…!”

Con hổ liền á cmn khẩu. Tôi hiểu rồi, nguyên do tôi chưa bao giờ cảm thấy tiêu tốn năng lượng là vì tôi có khả năng phục hồi nhiều hơn cả mức tôi đã sử dụng. Hiệu quả vãi.

“Thế, về bản giao ước…”

“…Ta có thể biết tên của Người không?”

“? Mochizuki Touya. Ah, nhưng tên là Touya nhé.”

Giọng điệu của con hổ đột nhiên thay đổi và nó mang một vẻ đầy bí hiểm trên khuôn mặt, nó lặng lẽ cúi đầu.

“Mochizuki Touya-sama. Người chính là chủ nhân thích hợp nhất của ta. Xin hãy cho phép ta được lập giao ước với người.”

Oo, con Byakko đã trở thành bạn đồng hành của tôi rồi này.

“Tôi nên làm gì để hoàn tất bản khế ước đây?”

“Hãy đặt cho ta một cái tên. Đó sẽ là bằng chứng cho giao kèo của chúng ta. Nó sẽ trở thành mối dây liên kết ta và Người trong thế giới nơi ta tồn tại.”

“Một cái tên…um….?”

Hổ. Byakko. Xem nào….

“Kohaku. Kohaku được không?”

“Kohaku?”

“Viết thế này nè.”

Tôi viết những ký tự tạo nên chữ Kohaku trên nền đất.

“Đây là chữ Hổ, và đây là chữ Bạch, phần bên trái của mỗi chữ mang nghĩa của từ Vương.”

“Một con bạch hổ đứng bên nhà vua. Một cái tên quá hoàn hảo dành cho ta. Vậy từ giờ xin hãy gọi ta là Kohaku.”

Có vẻ giao ước đã hoàn thành. Sau đó Kohaku chầm chậm bước ra khỏi vòng tròn phép thuật và hướng về phía tôi.

“Lập được giao ước với Byakko tuyệt quá Touya-san ạ.”

“Ê gái, ta không còn mang tên Byakko nữa đâu, làm ơn gọi ta là Kohaku nhé?”

“Ah, vâng. Kohaku-san.”

Yumina khẽ nói với “Byakko” trong sự ngạc nhiên tuyệt đối khi Kohaku đáp lại. Đằng sau Yumina, con sói bạc vẫn còn thu mình lại, nhưng ngay khi nhận thấy ánh mắt của Kohaku hướng về phía mình, nó nhanh chóng biến mất vào trong bóng của Yumina.

“Chủ nhân, ta có một yêu cầu.”

“Gì vậy?”

“Ta muốn Người cho phép ta luôn được hiện diện ở đây.”

“Ý ông là gì nhỉ?”

“Thông thường, khi một triệu hồi sư kêu gọi bọn ta, luôn cần có sự có mặt của triệu hồi sư đó. Nếu dòng chảy ma pháp bị ngắt quãng, bọn ta sẽ ngay lập tức tan biến. Điều này rất là bình thường. Tuy nhiên, giống như ban nãy, năng lượng ma pháp của chủ nhân dường như chẳng hề suy giảm tí nào cả. Vì thế ta nghĩ rằng sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra cả dù ta tồn tại ở đây vô thời hạn đi chăng nữa.”

Ah, sự tồn tại của Kohaku ở đây phụ thuộc vào khả năng phục hồi năng lượng ma pháp của người dùng hơn là lượng phép thuật ban đầu phải bỏ ra, nên một người có tốc độ hồi phục cao sẽ cho phép điều đó xảy ra một cách dễ dàng. Được thôi, miễn là không có vấn đề gì xảy ra thì nó không đáng lo ngại đâu.

“Thực ra ông ở đây thì không sao đâu, nhưng một con hổ to tướng cứ đi lại loanh quanh trong thị trấn thì có hơi..”

“Fumu..thế thì ta sẽ thay đổi vẻ bề ngoài của mình vậy.”

“Eh?”

Tôi vừa dút lời thì Pon một tiếng, Kohaku biến thành một chú hổ con. Nó có thể làm mấy thứ này nữa sao?

Giờ thì nó chỉ bé cỡ một chú chó nhỏ. Chân trước chân sau đều ngắn ngủn và mập mạp, cái đuôi cũng rất to nữa. Độ cục súc -100%, độ moe +100%. Bị cái vẻ dễ thương làm cho mê mẩn, tôi bế nó lên mà không nghĩ ngợi gì cả. Uwah, thực sự mịn vãi luôn ấy. Giờ đây, từ tận đáy lòng, tôi thực sự thấy vui vì mình đã triệu hồi được Kohaku.

“Như thế này sẽ không quá nổi bật.”

Uoo, nó nói kìa. Càng moe hơn nữa.

“Không phải là không nổi bật đâu nhưng thế khá ổn rồi.”

“Cảm ơn thưa chủ nhân. Giờ thì, với diện mạo này ta, gufu!?”

“Kya——-, dễ thương quá—-!!”

Kohaku bị tước khỏi tay tôi và được Yumnia ôm chặt lấy. Ẻm cọ cọ má mình vào mặt nó trong khi nó giãy giụa.

“Ê, ta bảo thả ta ra mà! Éo gì đây hả chủ nhân!?”

“Ah, chị chưa giới thiệu bản thân đúng không nhỉ. Chị là Yumina. Chị là cô dâu của Touya-san đấy.”

“Vợ của chủ nhân ư!?”

Ngay lập tức mặt con hổ trở nên kinh ngạc. Ê này, chúng ta đã kết hôn đâu cơ chứ. Một lúc sau, Kohaku không buồn giãy giụa nữa, cứ để mặc cho Yumina âu yếm vuốt ve và cam chịu điều đó. Cả Kohaku và chủ nhân của nó đều không thể không tuân theo tâm trạng của cô gái vừa tự giới thiệu là vợ tôi được nên chỉ có thể chờ đợi nó kết thúc mà thôi.

Một lúc sau Yumina đã thấy đủ thỏa mãn với bộ lông mượt mà của con hổ, rồi Elsie cùng những người khác xuất hiện và điều tương tự lại xảy ra. Lần này thì âu yếm vuốt ve nhân ba.

“Ch, chủ nhân! Người không thể làm gì à?!”

“Chấp nhận đi. Rồi sớm hay muộn nó cũng sẽ kết thúc mà thôi.”

“Éo chịu đâu-!”

Và như thế chúng tôi đã có thêm một người bạn mới. Bạn cũng có thể nói rằng nó còn có tên khác là Linh vật. Khi tất cả đã hài lòng với việc vỗ về bộ lông mượt mà của con hổ, tôi quyết định cũng sẽ làm điều tương tự. Trong khi Kohaku đang kêu la thảm thiết, tôi ngước nhìn lên bầu trời. Thời tiết thật đẹp phải không.

Thượng đế ở trên Thiên đường, chẳng có vấn đề gì ở mọi cõi cả.