”Yae, nó đi về hướng đó đấy.”
”Rõ!”
Lấy những thành lũy đổ nát làm lá chắn, hắn biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Âm thanh kim loại vang dội giữa những bức tường. Tôi đi vòng quanh phần công trình ấy và thấy hắn đang một chọi một với Yae. Tên hiệp sĩ mang một bộ giáp đen sì cùng một thanh đại ma kiếm. Sức mạnh tràn trề trong cơ thể to lớn ấy. Cả hai chân hắn vững vàng trên mặt đất, hắn lao hết tốc lực về phía trước cùng thanh kiếm của mình với một cú vung bằng cả hai tay.
Chẳng có tí nhân từ nào tỏa ra từ hắn cả. Tên hiệp sĩ hắc ám đã không còn đầu nữa rồi. Hắn là Dullahan, một tên hiệp sĩ phải nhận một án tử thảm khốc bằng máy chém, lang thang vô định để tìm kiếm một cái cổ phù hợp cho bản thân. Thực tế và truyền thuyết là một trời một vực, nhưng đấy vẫn là mục tiêu cần chinh phục.
Yae cùng tôi tạo thế gọng kìm tấn công tên Dullahan. Yae thấy tôi ra hiệu, nhận ra ánh sáng giữa ngón trỏ và ngón giữa của tôi, nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.
”Tia sáng xuyên thấu, Thánh Thương Rực Sáng”
Một ngọn thương chói lòa từ đầu ngón tay tôi bắn thẳng về phía Dullahan. Nó găm xuyên qua vai trái của hắn và chém cánh tay đứt lìa.
Tuy nhiên máu không tóe ra từ vết thương như người bình thường. Thay vào đó là một làn hắc chướng khí rỉ ra từ từ. Cánh tay phải còn lành lặn của hắn hướng về phía tôi và hạ thấp xuống.
Ngay lúc ấy, một dáng hình từ trong khoảng tối xuất hiện, nhảy thẳng vào mặt gã hiệp sĩ không đầu với nắm đấm vung lên. Rồi không ngần ngại ”nó” tung ngay một cước bất thình lình như muốn nổ tung.
”Elsie! Lũ sói sao rồi!?”
”Chẳng biết bằng cách nào nhưng tôi đã xử lý xong rồi! Gần hai chục con cơ đấy, mou~!”
Lindsey đang chạy tới từ một quãng xa. Ok, giờ mới chơi thật nè.
Dullahan trong chớp mắt nhắm vào cổ Elsie – người không nghĩ mình sẽ bị tấn công – mà dùng thanh đại kiếm chém xuống. Elsie sụp xuống, né được và lăn lộn liên tục về phía tôi.
”Triệu tập viêm năng, hỏa cầu chốn luyện ngục, Hỏa cầu”
Skill ấy bắn ngược ra đằng sau Lindsey hướng về Dullahan và trúng vào hắn. Thanh katana của Yae vung lên, chặn lại đường kiếm của tên Dullahan.
”Tên này trâu bò quá! Sẽ rất tệ nếu cứ kéo dài trận chiến này đấy.”
Nếu chúng tôi dính một hit từ thanh đại kiếm ấy chắc sẽ lăn ra chết bất đắc kì tử, hoặc nếu may mắn lắm thì tạm biệt một em tay.
Dullahan đã đánh mất đi sự sống của hắn, chỉ còn là cái xác, hay đúng hơn, một Undead. Tộc Undead sẽ gãy ngay lập tức nếu gặp phải quang thuộc tính. Lindsey có thể dùng quang thuộc tính nhưng không mạnh lắm. Lại phải tự ra tay rồi….Cứ để anh đây lo đi mấy em.
”Lindsey! Dùng Băng thuật kìm chân hắn lại. Vài giây thôi được rồi”
”Ể? E-em hiểu rồi!”
Nghe vậy, Yae và Elsie bắt đầu di chuyển. Lindsey và tôi cùng nhau thu hút sự chú ý của Dullahan. Hiểu chứ, sự phối hợp của chúng tôi là chuyện rất khác.
”Phép thuật đóng băng, Băng Xích”
Khi Ma pháp của Lindsey được kích hoạt, chân của Dullahan ngay lập tức đóng băng. Tên hiệp sĩ không đầu cố sức đưa chân mình thoát khỏi lớp băng, khiến chúng dần vỡ ra và phép thuật cũng bắt đầu mất tác dụng từng chút một. Cứ như thể ta sẽ để ngươi thoát ấy.
“Multiply” (Cấp số nhân!)
Tôi kích hoạt phép thuật Vô tính và liền sau đó bốn Ma pháp trận xuất hiện quanh tôi. Tiếp theo, tôi sẽ tái sử dụng quang thuộc tính.
”Tia sáng xuyên thấu, Thánh Thương Rực Sáng”
Ngay lúc ấy, bốn ngọn thương ánh sáng từ bốn Ma pháp trận xuất hiện, lao ra và bay thẳng vào mặt Dullahan. Một phép thuật Vô tính giúp tạo ra vô số bản thể của một phép khác và kích hoạt chúng trong cùng một nốt nhạc. Đó là phép ‘Multiply’. Tên hiệp sĩ không đầu chẳng thể chạy thoát do băng pháp của Lindsey và ăn trọn combo của những chiếc thương ánh sáng. Dullahan mất đi cánh tay phải, thân và cả chân trái. Rồi ngực hắn cũng biến mất và hắn ngã xuống chầm chậm. Làn hắc chướng khí tuôn chảy ra từ bộ áo giáp đã tan nát, phân tán đi trong cơn gió thoảng qua. Tên hiệp sĩ không đầu giờ đã bất động.
”Hắn ngỏm chưa thế?”
”Mệt quá degozaru”
Elsie thì thầm nhẹ nhõm còn Yae thì ngồi sụp xuống đất. Họ phải né đòn liên tục mà, tên Dullahan toàn nhằm vào mấy ẻm thôi.
”Tính sai mất cái bọn sói lúc nhúc đó rồi. Nguy hiểm thật..”
Lindsey vỗ nhẹ vào ngực khi hạ thấp mình xuống nền đất.
Sau vài tháng, rank trong hội của bọn tôi đã leo đến màu lục. Đen>Tím>Lục>Lam>Đỏ>Bạc>Vàng, rank của bọn tôi đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Giờ thì chúng tôi chính thức là những mạo hiểm giả độc lập. Ngay lập tức chúng tôi nhận nhiệm vụ Lục, thỉnh thoảng đổi gió tí, chúng tôi nên nhận nhiệm vụ ở một nơi khác, Elsie đề xuất như vậy.
Sau khi đến trụ sở của Công hội ở Thủ đô, chúng tôi nhận nhiệm vụ Lục, có một nhiệm vụ diệt quỷ. Nó là thế này:
Phế tích đó khởi thủy chính là Thủ đô từ 1000 năm trước. Có vẻ như vị vua thời đó đã vứt bỏ vùng đất này. Ông ấy đã quyết định chuyển đến nơi mà ngày nay đang Thủ đô. Nhà vua đã ban “Chiếu dời đô”, đúng vậy đấy. Chẳng rõ nguyên do, phần thành lũy chỉ còn lại đầy rẫy những hố, phần đá lát và những tòa nhà thì khó lắm mới nhận ra, lâu đài thì đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn vài cái cột trơ trọi. Một phế tích theo đúng nghĩa của nó.
Những con quỷ và ác thú đến lập hội ở đây, thế nên mới có nhiệm vụ đi diệt chúng chứ. Nhưng sau đấy mọi thứ lại lặp lại. Có vẻ là một cái vòng luẩn quẩn. Nếu lũ quỷ cứ nối đuôi nhau đến đây thì chẳng mấy chốc sẽ có cả một lũ lúc nhúc. Khi ấy sẽ cần phải tiêu diệt thường xuyên và liên tục.
”Dù đây là cố đô nhưng chẳng có cái quái gì cả….”
Nhìn những khu lân cận chỉ toàn có tường, tường, tường và… những bức tường sụp đổ. Quả đồi này có vị trí địa chiến lược để truyền đi thánh chỉ và lâu đài cũng được xây dựng ở đây. Có phải tổ tiên của Công tước và bé Sue cũng sống ở đây không nhỉ?
Nhưng tại sao sau khi dời đô thì nơi đây lại bị bỏ hoang nhỉ? Chẳng lẽ giống như drama rồ-man-tíc Tam quốc diễn nghĩa, thủ đô bắt buộc phải di dời còn lâu đài và nhà dân thì bị thiêu rụi chăng?
”Sẽ vui lắm nếu kho báu của nhà vua được cất giấu ở đây”
”Làm gì có chuyện ấy. Nó sẽ khác nếu như đất nước bị hủy diệt nhưng đây chỉ là dời đô nên tất cả kho báu cũng sẽ được chuyển đi theo thôi ~de gozaru”
”Biết rồi, khổ lắm, nói mãi~”
Yae bác bỏ ngay những điều Elsie vừa nói. Kho báu à? Ở thế giới của tôi có những thứ đại loại như kho báu của Tokugawa hay kho báu của Takeda nhưng chắc ở đây cũng có thứ gì đó giống vậy chứ nhỉ. Cũng không phải là thứ mà tôi không thích. Đối với một nam nhi, săn tìm kho báu sẽ vô cùng hấp dẫn.
Bỗng dưng tôi nảy ra ý tưởng… Tôi có thể thực hành phép thuật đó ở đây.
”Truy tìm: Kho báu”
Dùng phép thuật tìm kiếm cũng được mà. Chắc sẽ có vài thứ được coi là báu vật ở đây…….. yeA-, éo có cái gì cả. Rõ ràng mà phải không?
”Anh vừa dùng phép thuật tìm kiếm phải không? Tìm được món nào chứ?”
”Chẳng có báu vật nào cả, ít nhất là quanh đây”
Tôi trả lời một Elsie đang tràn đầy sung sướng và hy vọng.
”Thế ạ…tệ quá ha”
”Nh, nhưng anh Touya này, đó mới chỉ là những thứ trong tầm hiểu biết của anh, nhỡ đâu vẫn còn những thứ giá trị quanh đây thì sao”
Ah, có vẻ như cô em gái cũng hiểu được sự lãng mạn trong việc săn tìm kho báu đấy. Đúng như những gì mong đợi ở cặp sinh đôi. Ví dụ như, Lindsey đã nói rằng có thể có một bức tranh vô cùng giá trị ở đây. Nhưng với tôi nó chỉ là vài nét nguệch ngoạc chứ chẳng phải thứ gì có giá trị lắm. Mà dù có tìm được thứ gì đó, nó cũng chả hiện ra đâu. Nó phụ thuộc vào phẩm chất của người sử dụng. Nếu tôi hiểu được giá trị của bức họa, có lẽ sẽ có một vài phản ứng xảy ra. Lý lẽ kiểu đó chắc cũng đung đúng. ”Vật báu” gợi ta nghĩ về trang sức, vàng, vương miện, những đồng tiền xu lớn nhỏ…Un, thế nghĩa là…
”Truy tìm: Di tích Lịch sử”
”Vật mang giá trị lịch sử”, như vậy chắc sẽ tìm được gì đó đúng chứ? A, nhưng nếu tôi chẳng biết tí gì về nó thì cũng vô dụng thôi….Huh?
”…Tôi tìm được gì đó”
Đây rồi, vật mang giá trị lịch sử. Phế tích này tự nó cũng phản ứng lại nhưng còn một thứ khác vượt xa nó nữa kìa. Mài sắc các giác quan lên nào, yeah, tôi nhận thấy nó rồi.
”Nó ở đâu vậy~de gozaru!?”
”…Đằng này. Hình như ở đoạn này này. Nó khá đồ sộ đấy, không biết là gì nhỉ?”
Cảm giác của tôi càng mạnh mẽ hơn khi càng tiến sâu vào bên trong phế tích. Tôi dẫn đầu còn các em ấy theo phía sau, chẳng mấy chốc chúng tôi thấy một đống đổ nát. Ô?
”Phía dưới? Dưới đống đổ nát này sao?”
Làm sao mà tôi di chuyển được đống đổ nát cả tấn này đây? Trong lúc tôi còn đang bối rối, Lindsey bước lên phía trước.
”Triệu tập viêm năng, Xích Bộc phá, Explosionnnn~!!!”
[Edit 2: Mấy bác thấy giống ai nào :3]
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, những cây cột và đất đá đều bị thổi bay. Chờ tí, sao em máu vậy hả Lindsey!?
”….Xong”
Tôi kinh ngạc, hết nhìn Lindsey rồi lại nhìn đến cái chỗ mà mấy giây trước còn là đống đổ nát. C-Cái nhiệt huyết này lấy đâu ra vậy?
Cảm nhận của tôi càng trở nên mãnh liệt hơn khi tôi đứng vào nơi mà đống đổ nát từng tại vị. Ở phía dưới sao…?
Dưới chân tôi còn một viên đá lát không hề bị….? Gì đây?
Tôi dùng chân đá nó đi và thấy một thứ gì đó phía ben dưới. Tôi gọi mấy em ấy lại và cùng nhau dọn sạch chỗ ấy. Dưới đó hình như là một miếng lót sàn bằng sắt rộng chừng hai tatami. Ở một nơi thế này sao…
Chúng tôi hợp sức mở nó ra. Không hiểu sao mà nó không hề han gỉ tí nào và mở ra rất dễ dàng. Có tí sắt nào trong đấy không thế?
Và ở phía dưới, có một hệ thống cầu thang dẫn sâu xuống lòng đất, chúng tôi đã được chào đón một cách kỳ quái…