“Các cậu thật sự đã cứu chúng ta rồi. Thậm chí ta còn chẳng biết phải làm gì để có thể báo đáp ơn này. Không chỉ con gái mà cả vợ ta nữa… thực sự cảm ơn cậu.”
Công tước cúi đầu rất thấp trong phòng khách. Chả biết tại sao mà tôi thật sự rất mềm yếu với cái kiểu thế này. Đã bao nhiêu lần người đàn ông này cúi đầu trước mặt tôi rồi nhỉ?
Trong khi Sue đang ở trong phòng của Phu nhân thì chúng tôi được đưa vào căn phòng này và ngồi đối diện với Công tước trên một chiếc ghế trông khá là đắt tiền.
“Làm ơn đừng quan tâm đến điều đó nhiều quá làm gì. Sue đã an toàn và vợ ngài được chữa trị rồi. Thế còn chưa đủ sao?”
“Không, không thể để như thế này được. Ta muốn ban thưởng cho cậu một cách đàng hoàng. Reim, mang cho ta cái đó.”
“Vâng!”
Reim-san mang đến một cái khay bạc với khá nhiều đồ vật đặt trên đó.
“Đầu tiên là món này. Dành cho việc bảo vệ con gái của ta và chống lại kẻ tấn công trong khi con gái ta đi du hành. Ta muốn cậu nhận nó.”
‘Loạch xoạch’ một chiếc túi có thể có tiền bên trong đã được đưa cho tôi.
“Có 40 đồng vàng trắng ở trong đó đấy.”
“““!!??””
Mọi người đều hiểu điều này có ý nghĩa gì, duy chỉ có tôi là không. Vàng thì tôi biết, nhưng vàng trắng là cái gì chứ?
[Edit: bạch kim (platium), chắc thế.]
Tôi hỏi Elsie đang đứng chết lặng bên cạnh.
“Nè Elsie, vàng trắng là cái gì thế?”
“… Một loại tiền tệ còn giá trị hơn cả vàng …. Một đồng tương đương với mười đồng vàng đấy.”
“Mười!?”
Cho đến nay, kể từ khi tôi đến sống ở thế giới này tôi đã biết ngay từ đầu rằng một đồng tiền vàng vào khoảng 100.000 yên. Umm, nếu nó là như thế nên một đồng vàng trắng là 1 triệu yên … 40.000.000 ¥ …… ueee!?
[Edit: Dịch từ note của cậu trans Eng: Khoảng 3 lít 8, tiền đô Mẽo… Êu, có chú Trans nào muốn đi cướp nhà băng với anh không?]
[Edit 2: Giơ tay :3]
“Ấy không, nó quá nhiều rồi ạ desu! Chúng tôi không thể lấy nó!”
Tôi hoảng sợ từ chối khi nhận ra một vấn đề nho nhỏ. Đùa chứ, số tiền này vượt quá mức kiểm soát của chúng tôi rồi.
“Đừng nói vậy chứ, ta muốn cậu chấp nhận nó. Với cô cậu, số tiền này chắc chắn sẽ rất quan trọng để có thể tiếp tục chuyến du hành của mình. Cứ coi nó như là tiền ngân quỹ đi.”
“Vâng…”
Tất nhiên, đúng là nó sẽ có ích theo cách này hay cách khác. Tôi không muốn thừa nhận điều này nhưng cũng có vài vấn đề không thể giải quyết được bằng tiền. Hơn nữa, xét theo tính cách của Công tước, ông ấy có thể sẽ chẳng bao giờ nhận lại cái gói này từ tay tôi trả lại.
“Ta cũng sẽ đưa cái này cho cậu.”
Công tước đưa ra bốn cái huy chương xếp lên bàn. Đường kính khoảng một cen-ti-met. Hình ảnh một con sư tử được chạm nổi đối mặt với cái khiên được khắc ở trung tâm của tấm mề đay. Hể? Cái huy chương này là…
“Đây là huy chương của gia tộc Công tước ta. Nếu có cái này cậu sẽ có thể đi qua các trạm kiểm soát, đồng thời nó cũng sẽ sử dụng được tại các cơ sở chỉ dành riêng cho quý tộc. Nó sẽ trở thành bằng chứng cho địa vị của cậu.”
Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng đây là một thứ chỉ dành cho những thương nhân từ nhà Công tước.Từng cái một, tên của chúng tôi đã được khắc lên huy chương, ông ấy nói rằng điều này là để đảm bảo không đụng hàng. Chắc hẳn là để ngăn chặn kẻ gian móc túi rồi lợi dụng chúng.
Chiếc huy chương tôi nhận được chạm khắc với các ký tự ‘Yên bình’, Elsie là ‘Hăng hái’, Lindsey là ‘Nhân từ’ và Yae là ‘Thật thà’. Yên bình à… Ờm, hòa bình và yên tĩnh là chuẩn nhất rồi.
Chắc chắn thứ này có thể sẽ hữu dụng lắm đây. Ngoài ra cũng sẽ có ích khi chúng tôi đến đây để gặp Sue lần nữa. Sẽ thật phiền nếu bị chặn lại để kiểm tra ở trạm kiểm soát. Hay đúng hơn, khi cần thì tôi vẫn có thể bước qua cổng mà nhỉ?
Chúng tôi chia tiền thành bốn phần bằng nhau. Tuy nhiên, với mỗi người mười đồng tiền vàng, 1.000.000 ¥ thì… Chẳng vui vẻ gì nếu chúng tôi đánh rơi chúng đâu trên đường đâu.
Như dự đoán, đem theo nhiều tiền như vậy trong khi đi bộ quả thật khá đáng lo nên, chúng tôi quyết định chỉ mang một phần và giao phần còn lại cho hội thông qua Công tước. Nhờ cách này, chúng tôi có thể lấy tiền ra từ công hội của bất kỳ thị trấn nào. Kể ra cũng giống một ngân hàng phết.
Khi chúng tôi đang dần rời khỏi, Sue và Ellen ra ngoài tiễn chúng tôi đến trước cổng.
“Quay lại đây chơi nữa nhé! Tuyệt đối phải nhớ đó!”
Sau khi đón nhận lời từ biệt ‘bỏng cháy’ từ gia đình nhà Công tước, chúng tôi đi thẳng đến biệt thự nhà Tử tước Sordric bằng xe ngựa.
“Hể, người trao lá thư yêu cầu này là Tử tước Sordric sao de gozaru?”
Ah, chúng tôi đã giải thích chuyện này với Yae chưa nhỉ? Trong khi toàn thân đang rung lắc trong xe ngựa, tôi trông thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Yae.
“Em biết ông ta à?”
“Không phải là biết hay không biết… tại hạ nói rồi mà. Người đã chăm sóc cha của tại hạ là ngài Tử tước đấy.”
Ra là thế, trái đất đúng là to mà lại chật.
Rung lắc rung lắc, Elsie lái chiếc xe ngựa đi qua một con phố xa hoa và chẳng bao lâu, chúng tôi đã dừng lại trước căn dinh thự của Tử tước mà Công tước đã chỉ cho trước đó.
Mặc dù nói là đã nhìn thấy dinh Công tước rồi nhưng nhà của Tử tước vẫn mang lại cho tôi một cảm giác ấm cúng. Ờ thì chẳng thể nào nhầm được cái căn biệt thự tôi đang tìm kiếm là chỗ này – nơi ai cũng có thể cảm nhận được quãng thời gian nó trôi qua với cảm giác tao nhã và cổ kính.
Đối với các quý tộc sống ở thủ đô hoàng gia, ngoài nơi đây ra họ còn có dinh thự riêng ngay trong lãnh địa của mình. Có khi nào đây chỉ là một căn biệt thự ở ngoại ô không nhỉ?
Tôi đề cập đến tên của Zanuck-san với người canh cổng và yêu cầu được gặp Tử tước. Không lâu sau đó, chúng tôi bước căn biệt thự và một người trông có vẻ như là quản gia dẫn chúng tôi vào phòng khách.
Mặc dù tôi nói như thế, đồng thời cũng so sánh căn phòng này với của nhà Công tước … ‘lầm bà lầm bầm’
Trong khi tôi đang suy nghĩ một cách khiếm nhã trong phòng, không lâu sau một người đàn ông to lớn với mái tóc đỏ cùng phong độ đỉnh cao tiến vào trong.
Người đàn ông này… thật cường tráng. Tôi hiểu rõ khi nhìn thấy cơ thể thép dưới lớp quần áo đó của ông ta. Đôi mắt của ông ta cũng sắc lẹm, giống như một con chim ưng nhắm lấy con mồi của nó vậy.
“Ta là Karollus Gallun Sordric. Cậu là người đưa thư của Zanuck sao?”
“Vâng. Chúng tôi nhận được yêu cầu đi giao lá thư này. Chúng tôi cũng được ủy thác nhận hồi đáp từ ngài Tử tước.”
Tôi đưa ra bức thư của Zanuck-san. Tử tước nhận thư liền mở ấn niêm phong bằng một con dao, lấy bức thư ra và nhìn lướt qua nó.
“Đợi một chút. Ta sẽ viết hồi đáp.”
Nói xong, Tử tước rời khỏi phòng. Một cô hầu gái bước vào phòng thế ông và mời trà chúng tôi. So sánh chén trà này với nhà Công tước, nó có hơi… không ổn, không ổn. Thật khiếm nhã khi nghĩ vậy về chủ nhà. Riêng việc so sánh với nhà Công tước thôi đã là một sai lầm rồi.
“Xin lỗi đã để cậu đợi lâu.”
Tử tước quay trở lại với một lá thư được niêm phong trong tay.
“Thế nhé, hãy trao lá thư này cho Zanuck. Ta giao phó nó cho cậu. Và…”
Trên tay vẫn cầm lá thư, Tử tước chuyển ánh mắt của mình quay sang nhìn chằm chằm vào Yae.
“Ta đã tò mò về điều này từ trước tới giờ rồi, cô gái đằng đó. Ở đâu… không, ta không nghĩ rằng chúng ta đã từng gặp nhau.”
Tử tước cố gắng nhớ lại cái gì đó trong khi nghiêng đầu suy ngẫm. Yae nhìn về phía trước và tự giới thiệu tên mình.
“Tên tại hạ là Kokonoe Yae, con gái của Thủ lĩnh Kokonoe Shigeru gozaru.”
“… Ko … Konoe …… Kokonoe! Cháu là con gái của Thủ lĩnh Hyoue!”
Tử tước nở một nụ cười khoáng đạt và đập tay vào đầu gối của mình, ông ta bắt đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Yae trong sự thích thú.
“Không nghi ngờ gì nữa, cháu rất giống Nanae-dono của những năm trước. Thật tốt là nhìn cháu rất giống mẹ!”
Yae không biết nói điều gì đành nở một nụ cười, trong khi đó Tử tước cũng đang cười một cách vui vẻ.
“Umm … Sao Yae…?”
“Nn? Aah, cha của cô ấy là thủ lĩnh Hyoue, là người huấn luyện gươm thuật của nhà Sordric chúng ta. Khi ta còn là một thằng nhóc nước mũi hỉ chưa sạch, ta đã dốc sức luyện tập rồi. Ôi dào, cái thời đó nhọc nhằn thật. Cũng đã được 20 năm rồi sao?”
“Phụ thân của tại hạ, vốn được nuôi dạy giữa vô số kiếm sĩ, vẫn nói là ông chưa thấy một ai giỏi như ngài cả.”
“Hohou? Mấy câu nịnh hót thì luôn thú vị, nhất là khi đó lại là một lời khen ngợi của thầy giáo.”
Mọi chuyện có vẻ ổn rồi nhỉ, Tử tước vẫn nở một cười kìa. Yae tiếp tục nói trong khi vẫn đối mặt với tử tước với cái nhìn nghiêm túc.
“Phụ thân tại hạ nói rằng nếu chúng ta gặp mặt, tại hạ sẽ phải làm theo yêu cầu của người, thất bại không phải là một lựa chọn.”
“Hou…?”
Lắng nghe lời Yae nói, tử tước nheo mắt quan tâm.
Eeh, cái gì đây, bầu không khí này là…