Chương 14: Chương 14: Cô Gái và Yêu Cầu Hộ Tống.

Chúng tôi cũng giúp họ chôn xác bảy người lính hi sinh ở trong khu rừng gần đó.Chúng tôi không thể đưa họ về cùng và chúng tôi cũng không thể để họ ở lại đây được.

Trong số ba người lính sống sót, người lính trẻ nhất tiếp tục làm ngôi mộ trong sự im lặng. Anh trai của cậu ấy dường như là một trong những người lính tử trận, chúng tôi cúi đầu thầm lặng trước ngôi mộ đã được vun đắp.

Ông già tóc trắng ở bên cạnh chúng tôi cũng cúi đầu.

“Cậu thực sự đã giúp chúng tôi. Chúng tôi phải làm thế nào để có thể trả hết được món nợ này đây …”

“Không sao, xin đừng lo lắng. Tuy nhiên, mong ông đừng quá sức bởi vì ngay cả khi ông đã được chữa lành, lượng máu ông đánh mất vẫn chưa thể hồi phục được.”

Tôi hoảng hốt lên tiếng với ông già người đang cúi đầu. Tôi khá mềm yếu khi đối mặt với người cao tuổi, Thượng đế cũng không phải là một ngoại lệ.

“Tôi rất biết ơn cậu, người mang tên Touya! Cậu chính là vị cứu tinh của Jii, không chỉ Jii, cậu còn là ân nhân của tôi nữa!”

Cô gái trẻ tóc vàng gửi lời cảm ơn của mình bằng một bài phát biểu kiêu ngạo. Tôi suy nghĩ trong khi nở một nụ cười gượng gạo, đứa trẻ này có lẽ là con gái của một gia đình quý tộc nào đó.

Chiếc xe ngựa này có chất lượng cao hơn rất nhiều so với chiếc xe của Zanuck-san lúc trước, có rất nhiều binh lính hộ tống, một ông già có bề ngoài giống như một quản gia, một cô gái trẻ với thái độ kẻ cả, không nghi ngờ gì về điều này.

“Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tên tôi là Reim và tôi là quản gia của gia tộc nhà Duke Ortlinde. Còn thiếu nữ ở đây là con gái của Công tước Sussie Elnea Ortlinde-sama de gozai masu.”

“Sussie Elnea Ortlinde! Mong cậu chiếu cố!”

Công tước? Sau tất cả cô ấy là con gái của một quý tộc huh. Không có gì lạ.

Có lẽ vì điều này mà cặp song sinh và cô gái samurai bên cạnh tôi, những người hiểu được chuyện này đều đơ như tượng.

“…Chuyện gì vậy?”

“Cậu nói cái khỉ gì thế… Thế quái nào mà cậu vẫn bình tĩnh được như vậy hả ?! Đó là gia đình Công tước, Công tước đấy!”

“… Nhà Duke, là nhà có cấp bậc cao nhất trong tòa án ….không giống như các chức danh khác, danh hiệu nàyvề cơ bản chỉ dành cho các thành viên của gia đình hoàng gia, desu…”

Hoàng tộc… eh?

“Đúng vậy. Cha tôi, công tước Alfred Ernes Ortlinde là em trai Đức vua oai phong lẫm liệt.”

“Thế thì cô là cháu gái của nhà vua à. Thật ngạc nhiên quá.”

“… Cậu không cảm thấy ngạc nhiên gì cả hả Touya. Cậu hẳn phải là một người rất quan trọng đấy.”

Eh? Khi tôi ngoảnh lại phía sau thì thấy cặp song sinh và cô gái samurai đang quì đầu gối của họ xuống đất vàcúi đầu. Eh, dogeza? Có ổn không nếu tôi thật sự quá đà?

“E… etto, Sussie … sama? Tốt hơn tôi cũng nên …. làm như vậy nhỉ?”

“Sue là ổn rồi. Đây không phải là nơi dùng các nghi lễ, nó không cần thiết. Keigo là không cần thiết. Như tôi đã nói trước đó rồi, Touya và tất cả mọi người đã bảo vệ mạng sống của tôi. Đúng ra chúng tôi phải là người cúi đầu. Mọi người, miễn lễ.”

Cả ba nâng đầu và đứng dậy khi Sue nói như thế. Sự căng thẳng của họ đã vơi bớt đi rồi, nhưng sự cử chỉ bề ngoài của họ vẫn còn cứng nhắc lắm.

“Cơ mà, tại sao con gái của nhà Duke lại ở một nơi như thế này cơ chứ?”

“Tôi đang trở về từ nhà của bà-sama, mẹ của mẹ tôi. Tôi có vài công chuyện cần phải điều tra một chút. Tôi ở lại trong khoảng một tháng, và lúc này thì tôi đang trên đường về thủ đô hoàng gia.”

“Khi đó cô bị tấn công… Không phải là cướp vặt thông thường… sau tất cả, đúng như dự đoán.

Bị những tên cướp biết sử dụng triệu hồi thuật để tấn công, đúng là thật khó khăn để tưởng tượng. Đúng là có vô số người thằn lằn, nhưng trong thực tế chỉ có duy nhất người đàn ông mặc áo choàng đen mà thôi. Nếu bạn nghĩ rằng cuộc tấn công nhằm vào con gái của Công tước thì cũng khá là hợp lí đấy. Mục đích của họ có lẽ là một cái gì đó kiểu như vụ ám sát hoặc bắt cóc chẳng hạn.

“Bởi vì kẻ tấn công đã chết, anh ta là ai và ai đã ra lệnh cho anh ta, chúng ta sẽ không thể nào biết được.”

“Cho thần xin lỗi…”

Yae đập đầu mình xuống với một tiếng “shun”. Ah, Yae là người đã phạt bay cái đầu của hắn ta. Chắc chắn, nếu hắn bị bắt và thú nhận vài thứ khác, chúng ta có thể tìm ra ai là người đứng giật dây đằng sau vụ này.

“Đừng lo lắng làm gì. Ta thật sự cảm ơn ngươi. Ngươi đã đánh bại hắn ta một cách đáng ngưỡng mộ.”

“Lời cảm ơn như vậy … Thần thật sự biết ơn.”

Yae cúi đầu xuống một lần nữa.

“Và? Từ giờ cậu sẽ làm gì vậy?”

“Về vấn đề này de gozaimasu ga.”

Reim người chặn đường phía trước mở lời xin lỗi.

“Hơn một nửa trong số các hiệp sĩ đã hi sinh, nếu tình hình vẫn cứ như thế này và chúng tôi bị tấn công một lần nữa, chúng tôi có thể sẽ không bảo vệ được ojou-sama. Vì vậy, tôi muốn hỏi liệu Touya-san có thể hộ tống chúng tôi. Tiền lệ phí sẽ tùy thuộc khi đặt chân tới thủ đô hoàng gia, chúng tôi có thể thỉnh cầu điều này không?”

“Đi hộ tống à…”

Tốt… dù sao điểm đến của chúng tôi cũng như nhau; có lẽ tôi sẽ cảm thấy một chút khó chịu khi phải ra đi như thế này. Tôi thì không thành vấn đề, nhưng tôi thắc mắc không biết những người khác thì như thế nào.

“Không phải điều này quá tốt sao? Dù sao chúng thần cũng đang có dự định đến thủ đô hoàng gia.”

“… Thần không quan tâm điều này cho lắm.”

“Thần chỉ tham gia cho vui thôi. Thần sẽ ủy thác nó cho Touya-dono de gozaru yo.”

Điều này chứng tỏ rằng không có ai phản đối hết.

“Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ chấp nhận. Cho đến thủ đô hoàng gia onegaishimasu Yoroshiku.”

(Edit1: What?)

“UMU! Tôi cũng vậy, hãy bảo trọng!”

Nói xong cô bé nở một nụ cười rõ tươi trên khuôn mặt.

Hai xe ngựa (một toa xe) tiếp tục hành trình. Ở phía trước là gia đình của Công tước và đằng sau là toa xe của chúng tôi cũng như ba binh sĩ và kỵ binh duy nhất đang dẫn đường cho nó.

Tôi bước lên xe ngựa của gia đình Công tướcvà Sue đã quyết định cho tôi trở thành cận vệ riêng của cô ấy. Tôi nhận được yêu cầu này bởi vì tôi có thể sử dụng kiếm cũng như phép thuật.

Lúc này, tôi đang được trải nhiệm một chiếc ghế sang trọng lần đầu tiên trong đời, Sue đang ngồi trước mặt tôi cùng với Reim-san ngồi bên cạnh cô ấy.

“… Và, đó là cách mà hiệp sĩ Momotarou tiêu diệt những con quỷ xấu, thu được rất nhiều kho báu và trở về làng.”

“Ooh! Tuyệt vời!”

Sue vỗ tay trong sự vui sướng. Tôi cũng chả biết điều này có ổn không. Tôi quyết định kể về câu chuyện anh hùng đã lan truyền rộng rãi ở quê hương tôi, vì tôi được yêu cầu kể những câu chuyện của mình thế nên tôi kể cho cô ấy về Momotarou. Tôi đã lo lắng không biết liệu cô ấy có thích nó không, nhưng có vẻ như cô rất hài lòng với nó.

“Cậu có thể kể cho tôi nghe những câu chuyện khác nữa được không?”

“Để xem nào … Đây cũng là một câu chuyện đã rất lâu lắm rồi … (ngày xửa ngày xưa), trong một lâu đài ở giữa một đất nước nọ, có một cô bé Lọ Lem đang sống…”

Trong một thế giới mà ma thuậtlại phổ biến, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ kể một câu chuyện mà trong đó có phù thủy đâu. Có vẻ cô ấy hài lòng, tôi đoán là mọi thứ đều ổn cả.

Sau đó, tôi kể tất cả các câu chuyện cổ tích mà tôi biết và trên hết, phần kết thúc tôi nói về những bộ manga đình đám ở thế giới khác và những bộ anime phổ biến trong khi thay đổi bối cảnh liên tục.

Tôi đang tìm kiếm một lâu đài trên bầu trời! Tôi thật sự rất ngạc nhiên khi tôi đang bắt đầu chuẩn bị nói thì Reim-san đã dịu cô ấy vào giấc ngủ rồi.

Mặc dù là một ojou-sama, cô ấy lại thích những câu chuyện phiêu lưu. Cô ấy quả là khác biệt.

Chiếc xe ngựa đang chở chúng tôi tới thủ đô hoàng gia ở phía bắc, phương bắc thẳng tiến.