Giờ khắc này, Wilhenm cảm nhận được áp lực như thực chất đập vào mặt.
“Thằng nhóc này rốt cuộc là thứ quái gì ? Một món lại tiếp một món, có hết hay không ?!”
Hắc hiệp sĩ cảm giác mình thật sự đã già, ông ta không thể hiểu được những người trẻ tuổi bây giờ nữa.
Làm sao có thể tồn tại một người bất hợp lý như vậy ? Rõ ràng đẳng cấp không hề cao, nhưng luôn có thể cầm ra những vũ khí kỳ lạ để đối đầu với ông ta, và điều quan trọng nhất là đến hiện tại thiếu niên trước mặt vẫn còn sống sau khi đối đầu với hắn đến tận lúc này.
“Khoan đã…”
Ánh mắt sau chiếc mũ hơi lóe lên, khi cẩn thận quan sát Leon cuối cùng Hắc hiệp sĩ cũng nhận ra điều bất thường.
Dù hiện tại khí tức của thiếu niên này rất mạnh, cho người ta cảm giác rất nguy hiểm, nhưng khuôn mặt hắn lại có từng giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống, cánh tay cũng hơi nhẹ nhàng run rẩy.
Khí tức của Leon cũng vô cùng hỗn loạn, cẩn thận cảm nhận có thể nhận ra sự bất ổn.
Tuy rằng hắn che giấu rất khá, nhưng những chi tiết nhỏ này không thể nào qua mắt được chiên binh lão luyện như Wilhenm.
Hắc hiệp sĩ trầm giọng:
“Thằng nhóc, ngươi rất khá, nhưng có vẻ ngươi đã sắp nỏ mạnh hết đà rồi nhỉ ?”
Leon chỉ trầm mặc không đáp, hắn không gật đầu hay lắc đầu, không phủ nhận cũng không giải thích.
Hắn cũng biết tình trạng của mình đang rất tồi tệ.
Liên tục chiến đấu nửa giờ, vờn nhau với ma vật, lại cùng Hắc hiệp sĩ giao thủ, trong lúc đó còn vận dụng Bankai của Senbonzakura, lại thêm 【Auto Heal】, giờ còn giải phóng hình thái chung cực của Sandalphon – Halvanhelev…
Đây là một mức tiêu hao khổng lồ, Leon có thể rõ ràng nhận thức được ma lực của hắn đã chạm đáy, hiện tại hắn còn có thể đứng là nhờ một cỗ ý chí không chịu thua, nhưng tầm nhìn của Leon cũng đang trở nên mờ đi.
Hắc hiệp sĩ cười lạnh trào phúng:
“Nhóc con, sao ngươi không đầu hàng đi ? Ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.”
Ngoài miệng trào phúng đồng thời nói sẽ cho Leon con đường sống, nhưng thực chất Hắc hiệp sĩ căn bản không có ý thả Leon rời đi.
Ông ta chỉ đang câu giờ, chờ thiếu niên trước mặt phân tâm liền xử lý hắn.
Wilhenm đã nhận định Leon là mối đe dọa tương lai, người như vậy nếu không thể chiêu mộ thì chỉ có điệt trừ hậu hoạn ngay từ bây giờ.
Leon khẽ cắn răng, không nói lời nào vung kiếm.
Khoảng cách còn hơn 10 mét, nhưng Halvanhelev đã chém ra một đạo năng lượng màu tím đen về phía Hắc hiệp sĩ.
Hắc hiệp sĩ cũng luôn đề phòng Leon đánh lén, vừa thấy hắn có động tác liền hành động.
Ông ta cầm chặt thanh đại kiếm bị gãy của mình, một lớp ma lực màu đen bao phủ nó.
Không hề chần chờ, một đạo trảm kích to lớn bị ông ta chém ra.
Một trắng một đen, hai đoàn năng lượng va chạm phát ra từng đợt chấn động.
Vị trí trung tâm vụ va chạm, mặt đất giống như bị hàng chục lưỡi đao chém vào, nứt toát ra. Không khí bị đè ép tạo ra âm thanh lách tách, gió bão nổi lên bốn phía.
Cuối cùng đạo trảm kích khổng lồ của Hắc hiệp sĩ vẫn chiếm ưu thế hơn, đánh nát trảm kích màu tím đen của Leon và tiếp tục bay về phía hắn.
Leon mím môi, đem Halvanhelev chắn trước người. Trảm kích bị suy yếu cùng thân kiếm va chạm.
Dù cho đã bi suy yếu rất nhiều, nhưng Leon hiện tại đã suy yếu quá nhiều, tuy hắn đỡ được đòn tấn công nhưng lại bị đẩy lùi ra thêm 1 mét về phía sau.
Hắc hiệp sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó bắt đầu cười lớn.
“Ra vậy, nhóc con căn bản không còn đủ ma lực nữa, ngươi chỉ đang gượng chống mà thôi.”
Nhận ra hắn chỉ đang phô trương thanh thế, Hắc hiệp sĩ không còn e ngại mà ngay lập tức phát động công kích.
Ông ta đạp mạnh xuống đất, phản lực giúp tốc độ của Wilhenm đề cao một bậc, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận Leon.
Leon sau khi đỡ lấy trảm kích vừa nãy của ông ta chỉ cảm thấy hai tay tê rần, nhưng chưa kịp thở ra liền đã thấy thân thể khổng lồ của Hắc hiệp sĩ che mất tầm nhìn của mình.
“Chết đi !”
Một cú bổ trực diện từ trên xuống, khí thế kinh người.
Tuy rằng trên người có tổn thương do Senbonzakura để lại, nhưng Hắc hiệp sĩ chính là Hắc hiệp sĩ, vết thương cỡ này căn bản không thể suy yếu ông ta quá nhiều.
Trong khí đó Leon đã thật sự sơn cùng thủy tận, cơ thể của hắn bây giờ đang rất mệt mỏi, tinh thần hoảng hốt, trước mắt cũng đang tối sầm lại.
“Tôi sẽ không chết ở đây, tôi nói rồi.” Dù đã không còn lại bao nhiêu sức, nhưng ý chí của hắn là không thể nghi ngờ.
Kéo lấy hai cánh tay đã tê rần, Leon một lần nữa đem Halvanhelev chặn lại cú bổ trời giáng của Wilhenm.
Ầm !
Chấn động vang lên, bụi mù nổ tung.
Seria nhìn chằm chằm chiến trường bên này, bàn tay đột nhiên bất giác nắm chặt.
Tương tự, phó bộ trưởng tham mưu Garrett cũng trừng lớn hai mắt, không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.
“Giết được tên đó rồi sao ?” Gerrett nói nhỏ, giống như hỏi người khác, lại như đang tự hỏi.
Khói bụi dần tan đi, tất cả những người chú ý đến chiến trường phía bên này đều bị làm cho kinh ngạc.
Hiệp sĩ mặc áo giáp đen duy trì tư thể bổ xuống, từng tấc đè xuống.
Trong khi đó, một bóng người nhỏ bé đang nửa quỳ gối, hai tay cầm lấy thanh đại kiếm của cậu ấy đỡ lấy đòn tấn công này.
Áp lực đè nặng, thanh kiếm của Hắc hiệp sĩ càng ngày càng gần.
Leon nhìn chằm chằm Hắc hiệp sĩ, Wilhenm cũng nhìn chằm chằm vào hắn qua khe hở của chiếc mũ.
“Vậy mà… vẫn còn sống ?”
Garrett miệng hơi há ra, hai tay thoáng mất không chế suýt nữa bứt đứt sợi ria mép của mình.
“Kết thúc rồi !” Hắc hiệp sĩ trầm giọng, giơ thanh đại kiếm lên 1 lần nữa.
“Vậy sao ?”
Rõ ràng đang trong tình thế tràn ngập nguy hiểm, đột nhiên Leon nhếch mép.
Không kịp biết rõ lý do, từ trong rừng có một đạo tia sáng màu lam đột nhiên bắn ra, mục tiêu trực chỉ Hắc hiệp sĩ.
Bị tia sáng làm cho giật mình, theo bản năng Wilhenm dừng lại động tác bổ xuống mà chuyển sang đón đỡ.
Bùm !
Một tiếng nổ vang lên, Wilhenm do vội vàng đón đỡ nên bị đẩy lùi lại vài bước. Ông ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào một cái cây.
Từ trong bóng râm của tán cây, một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt vô cảm bước ra, trên tay của cô còn cầm theo một họng pháo đang bốc khói.
Không cần nói cũng biết, chính cô là người đã tấn công Hắc hiệp sĩ để giải vây cho Leon.
“Cô tới trễ quá đấy, Kara.”
Leon thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhịn không được bắt đầu càu nhàu.
“Là do Master kêu gọi quá trễ, tôi đã cố gắng đến đây bằng tốc độ nhanh nhất rồi.”
Kara chỉ bình tĩnh đáp lời, trong giọng nói không hề có cảm giác tội lỗi, dù sao cô cũng chỉ trình bày sự thật.
Leon lắc đầu thở dài, không thèm tiếp tục đôi co với Kara.
Wilhenm nhìn thấy lại có người đến cứu viện, không khỏi trong lòng nặng nề.
“Làm sao có thể ? Chúng ta đã phong tỏa hoàn toàn phạm vi 2km, căn bản không thể có người tới cứu viện mới đúng.” Ông ta đang âm thầm tự hỏi.
Dù chỉ là ngắn ngủi giao thủ, Wilhenm cũng chỉ vội vàng đón đỡ công kích, nhưng hắn biết người trước mặt không hề dễ đối phó.
“Học viện hoàng gia rốt cuộc đào tạo được bao nhiêu quái vật vậy ?”
Wilhenm cau mày, cảm giác đại sự không ổn. Nếu đây là quân bài do học viện hoàng gia bí mật đào tạo thì tương lai nước cộng hòa rất đáng lo ngại.
Leon tản đi Halvanhelev, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.
“Có tiếp viện thì sao chứ ? Ta sẽ xử lý cả hai tại đây.” Hắc hiệp sĩ bước tới phía trước, quyết định hôm nay bất kể mọi giá đều phải đem học sinh do Học viện Hoàng gia bí mật bồi dưỡng giết đi.
Ông ta đã đánh giá xung quanh, xác định chỉ có 1 người lạ mặt duy nhất là cô gái trước mặt, có vẻ không hề có đội cứu viện nào.
Leon điều chỉnh lại hơi thở, đột nhiên hắn mỉm cười.
“Đáng tiếc ông đã muộn. Chúng tôi thắng rồi.”
“Ngươi nói cái gì ?” Hắc hiệp sĩ giọng nói tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng chỉ có 1 người tới cứu viện mà thôi, Leon đã không còn khả năng chiến đấu, các học sinh cũng bị vô số ma thú bao vây, việc phe bọn họ thắng chỉ là thời gian.
Vậy rốt cuộc Leon lấy tự tin từ đâu ra mà dám bảo bọn hắn thắng ?
Ngay khi còn đang nghi hoặc, đột nhiên Wilhenm nghe được tiếng kêu thất thanh của công chúa Seria.
“Trên trời… đó là cái gì ?!”
Seria ánh mắt hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Cảm giác có chuyện chẳng lành, Hắc hiệp sĩ cũng mặc kệ 2 người trước mặt mà ngẩng đầu.
Ông ta thấy được một màn khó tin.
Ánh sáng, rất nhiều ánh sáng…
Giống như 1 cơn mưa ánh sáng, chiếu rọi bầu trời, và ánh sáng đó đang rơi xuống.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Tia sáng tựa như những mũi giáo sắc bén nhất, không ngừng đâm xuống mặt đất, xuyên thủng mọi thứ mà nó tiếp xúc.
Cây cối, đất đai, và cả ma vật.
Mặc kệ là ma vật cấp mấy, chỉ cần bị ánh sáng nhắm trúng liền chỉ còn một con đường chết.
Một cái chết cực kỳ im lặng, không hề có tiếng kêu hay máu tanh, chúng chỉ cứ như vậy bị xuyên thủng và chết đi.
“Đây là…”
Hắc hiệp sĩ trừng lớn tròng mắt, vẻ mặt như không thể tin vào mắt mình.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, ma vật của bọn họ… chết sạch.
Không chỉ ma vật, nhưng binh lính xen lẫn trong đó cũng không may mắn thoát khỏi số phận, tất cả đều chết.
“Không thể nào.”
Wilhenm đờ đẫn lẩm bẩm.
Chỉ vài giây trước, bọn họ nắm chắc chiến thắng trong tay, nhưng mấy giây sáu tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Các học sinh của học viện cũng hai mắt mở to, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cái gì thế này ?”
“Không lẽ là quân tiếp viện ?”
“Không, tôi nghe nói vương quốc đang nghiên cứu vũ khí mới, có lẽ nào…”
Đám người xì xào bàn tán.
Hắc hiệp sĩ nghe được tiếng ồn ào, hắn không khỏi nhìn chằm chằm Leon.
“Nói cho ta biết, đây là cái gì ?”
“Vũ khí bí mật chăng ? Tôi không rõ…”
Leon cười nhạt, không hề có ý muốn trả lời. Rõ ràng là hắn đang qua loa.
Wilhenm chán nản quỳ xuống đất, lẩm bẩm:
“Vũ khí bí mật ? Vậy chẳng phải bọn ta muốn xâm lược vương quốc chỉ là một chuyện cười sao ? Sao có thể như vậy !”
Leon đứng dậy dưới sự trợ giúp của Kara, hét to:
“Mọi người, chúng ta thắng rồi !”
Tất cả học sinh lẫn 4 vị giáo viên đều ngạc nhiên, sau đó vui mừng hét lớn.
“Thắng ? Chúng ta thắng ?”
“Chúng ta đã thắng trận chiến này ? Thật ?”
“Chúng ta thắng, thắng rồi !”
Tiếng hoan hô của mọi người vang vọng trong khu rừng, còn quân địch chỉ còn lại một đám người với vẻ mặt xám xịt, bây giờ tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Cuối cùng, trận chiến tranh đột nhiên với nhân số chênh lệch cực lớn này đã đi đến hồi kết và khép lại màn che.