Sau khi trở về phòng, Leon đã dùng 【Spirit Eye】xem xét thứ mình vừa nhận được.
【Bùa Kiếm】
Đẳng cấp: sử thi
Mô tả: Giảm phân nửa tiêu hao khi sử dụng kiếm kỹ.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền lóe mù mắt chó.
Quả nhiên là nơi xuất sinh của anh hùng, tùy tiện đi cầu phúc cũng có thể tìm được vật phẩm cấp sử thi.
Nở nụ cười nhàn nhạt, Leon quyết định đem lá bùa mang theo bên mình. Hắn cũng không ngờ mình sẽ nhận được thứ thích hợp như vậy. Quả nhiên 【Phước lành của thế giới】vẫn đang rất ra sức.
Mấy ngày kế tiếp bọn họ cũng đi tham quan khắp thị trấn, một số địa điểm nổi tiếng như nhà cũ của Anh hùng, hồ nước mà Anh hùng từng đạt được Thánh Kiếm…
Nói chung cơ bản các địa điểm tham quan không ít thì nhiều sẽ có dính đến anh hùng.
Thậm chí có hẳn một nhà bảo tàng lịch sử chuyên trưng bàu các vật phẩm Anh Hùng từng sử dụng kèm thuyết minh, trong đó có cả cái nôi anh hùng lúc nhỏ từng nằm… Thật đúng là khai thác triệt để không bỏ sót mà !
Cuối cùng sau 2 ngày vui chơi phè phởn và thăm hết các thắng cảnh, đám học sinh cũng đã lên đường trở về.
“Thật là yên bình…” Leon yên lặng hưởng thụ chuyến hành trình.
Chỉ là nào có chuyện đơn giản như thế…
Vừa rời xa thị trấn được vài cây số, Leon đã cảm giác được sự bất thường.
Hai ngày trước lúc băng qua khu rừng này rõ ràng còn có dấu vết của rất nhiều ma vật hoạt động, làm sao hôm nay khu rừng lại yên tĩnh đến đáng sợ như thế.
Linh tính mách bảo hắn sẽ có chuyện xảy ra. Vẻ mặt của Leon cũng bất giác trở nên nghiêm túc.
Ở một góc không ai chú ý, Army đang nở nụ cười thâm độc và lẩm bẩm:
“Bắt đầu rồi.”
------------------------
Hiển nhiên không chỉ Leon cảm nhận được, mấy vị giáo viên cũng đã cảm giác được điều bất thường.
Giáo viên dẫn đội là một người trung niên đại thúc với cái đầu hói gần hết và đeo một chiếc kính cận, ông ta ngăn đám người lại và trầm giọng:
“Mọi người cẩn thận !”
Cả ba vị giáo viên còn lại cũng làm ra tư thế đề phòng. Claudie-sensei nhắc nhở:
“Các em mau tập hợp ! Chỗ này không bình thường !”
Nhận được cô giáo nhắc nhở, đám học sinh thoáng chốc liền tập trung tinh thần, đứng sát lại đồng thời tiến vào trạng thái phòng bị.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo là một giọng nói nghiền ngẫm:
“Không hổ là giáo viên của Học viện Hoàng Gia, rất cảnh giác.”
Từ đằng sau gốc cây, một bóng người bước ra. Đây là một cô gái có đôi đồng tử màu tím cùng mái tóc dài đen nhánh, bên hông cô có vắt theo một thanh kiếm có lẽ là katana.
Trên mặt tất cả học viên đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên vì không biết cô gái này là ai, nhưng vẫn có một số người nhận ra.
“Công chúa Seria đệ nhất !” Artermia đọc ra cái tên, và khuôn mặt cô đang đổ mồ hôi.
“Làm sao binh lính của nước cộng hòa lại biết được thông tin và mai phục ở đây ? có người phản bội ư ?
“Công chúa, cô muốn làm gì ? Cô muốn phá bỏ hòa ước giữa Vương quốc và nước Cộng Hòa hay sao ?” Giáo viên dẫn đội nhìn cô và quát.
“Thì sao ?” Công chúa Seria nở nụ cười khinh miệt và búng tay.
Tiếng bước chân ồ ạt vang lên, chỉ trong khoảng khắc từ các góc khuất xung quanh bọn họ đã có vô số ma vật xông ra và đem bọn họ bao vây, tất cả bọn chúng đều có ánh mắt khát máu.
Trên trán lũ ma vật này có một ký hiệu cổ quái, có vẻ là một loại bùa phép dùng để điều khiển tâm trí.
“Này, đừng đùa chứ !” Leon cũng không khỏi lau mồ hôi. Cô gái này vậy mà có thể không chế ma thú sao ?!
“Hôm nay Cộng Hòa Cetraln tuyên chiến với Vương quốc Eplante ! Hỡi các hậu duệ quý tộc của vương quốc, đầu hàng hoặc là chết !”
Công chúa lớn tiếng tuyên bố trong khi đã lui về sau và được đám đông ma vật bảo vệ.
Đám học sinh không khỏi xôn xao.
Ngay cả Leon cũng trở nên đau đầu, quả nhiên là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Hắn còn đang thắc mắc làm sao mình lại có thể yên bình lâu như vậy, hóa ra là đang nghén đại chiêu.
Một lão già đội mũ rộng vành với bộ ria mép được uốn cong bước ra phía trước và cười nói:
“Xin tự giới thiệu, ta là Garrett, thứ trưởng bộ tham mưu. Giờ thì… ta muốn bắt một vài quý tộc từ Nam tước trở lên làm con tin, các người sẽ không phản đối đúng không ?”
“Đừng có đùa ! Làm sao bọn ta giao những học sinh yêu quý của mình cho các ngươi được !” Claudie-sensei quát.
Trong khi đó mấy vị giáo viên khác đang lén lút thả ra ma pháp trong tay, họ muốn truyền tin tức cầu tiếp viện.
Hiển nhiên Garrett cũng chú ý tới động tác của bọn họ, tuy nhiên ông ta không hề quan tâm mà vẫn cười lịch thiệp:
“Quên nói cho các vị biết, chỗ này đã bị kết giới bao phủ rồi, mọi thông tin đều không thể truyền đi được. Sẽ không có đội cứu viện nào đâu.”
Nói xong ông ta vuốt ria mép và gật gù đắc ý.
Lần này thì tất cả mọi người đồng loạt biến sắc.
“Giờ thì… các người vẫn muốn phản kháng sao ?” Giọng nói lạnh lùng của công chúa Seria vang lên.
“Chúng ta…” Giáo viên dẫn đội cắn răng, ông đang lâm vào tình thế khó xử.
“Chúng tôi đầu hàng.”
Tất cả mọi người quay đầu hướng về vị trí vừa phát ra âm thanh.
Là Artermia.
“Oh, đoán xem chúng ta có ai nào ?” Garrett phát ra tiếng cười hứng thú và nhìn vào Artermia:
“Cô là… con gái của gia tộc công tước, Artermia Raphal Guinier ?”
“Là tôi, tôi muốn đàm phán với các người.”
“Đàm phán ? Ku, kuku, Hahaha.”
Garrett cười lên khoái chí, thậm chí khóe mắt ông ta còn chảy ra nước mắt.
“Cô biết mình đang nói gì không thế, little girl ? Các người đang bị bọn ta bao vây, và quân số của bọn ta gấp 3 lần, các người nghĩ mình sẽ có cơ hội đàm phán ?”
“Mục đích của nước Cộng Hòa chỉ là bắt người thôi, đúng không ? Vậy chỉ cần bắt một mình tôi là đủ, hãy tha cho những người khác.” Artermia nhìn chằm chằm đối phương và nói.
“Phân lượng của một nữ Công tước đúng là rất nặng, nhưng ở đây là vô số quý tộc, cô nghĩ mình thay thế được tất cả bọn họ sao ?” Garrett vuốt râu cười khẩy.
Artermia nắm chặt nấm đấm, cô đang cảm thấy bất lực.
Đúng vậy, dù phân lượng của cô rất nặng, nhưng muốn dùng bản thân đổi lấy tất cả quý tộc ở đây là điều không thể.
“Giờ nói cho bọn ta nghe, các người muốn đầu hàng, hay là chết ?”
Garrett giơ tay, tất cả ma vật đồng loạt nhe răng và gầm rú.
Chỉ cần bây giờ họ dám nói 1 chữ “ không”, không còn nghi ngờ gì tất cả đều sẽ bị xé xác và làm mồi cho ma vật.
Đám học sinh thấy được vừa có hi vọng thì đã vụt tắt, tất cả không khỏi hoảng sợ lùi lại vài bước.
“Khoan đã Garret, hãy đồng ý với điều kiện của cô ta.”
Đột nhiên Seria lên tiếng khiến tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô ấy.
“Nhưng thưa công chúa…” gương mặt Garrett tỏ vè khó chịu, bàn tay đang vuốt ria mép của ông ta thoáng cứng đờ.
“Dẫn theo số lượng lớn con tin như vậy quá phiền phức, chúng ta chỉ cần 1 con tin đủ phân lượng thôi…” Seria nhìn thấy ánh mắt hi vọng của các học sinh, cô nở nụ cười lạnh lùng:
“Còn những tên còn lại… giết hết đi.”
Lời tuyên bố như sấm sét ngang tai, đám học sinh không khỏi sắc mặt trắng bệch, có không ít người kêu lớn:
“Tại sao ?! Không phải bắt càng nhiều con tin các người càng có lợi sao ?”
“Fufu, nhưng ta chán ghét người vương quốc, lý do này đã đủ chưa.” Seria híp mắt.
Công quay người rời đi, mặc kệ các học sinh đang kêu rên.
“Sao… sao lại như vậy.”
“Chúng ta chết chắc rồi.”
“Tôi không muốn chết a…..”
“…”
Garrett lấy lại bình tĩnh, thu hồi vẻ mặt khó chịu và trưng ra nụ cười giả tạo.
“Như các người thấy đó, công chúa của bọn ta không cần nhiều con tin, vậy nên chỉ có thể rất xin lỗi rồi.”
Ông ta đưa tay ra hiệu:
“Trừ con gái công tước, còn lại giết hết !”
“Chết tiệt ! Chuẩn bị chiến đấu !” Giáo viên dẫn đội quát lên, đồng thời bắt đầu sử dụng ma pháp.
Ba vị giáo viện khác cũng không chậm trễ, họ đều đồng loạt vận dụng các loại ma pháp cường hóa lên bản thân và lập tức xông tới.
Gerrett nhếch mép và giơ ngón tay về phía bốn vị giáo viên:
“Chiến trường của các người không nằm ở đây, sẽ có người khác chơi với các người.”
Lời của Garret khiến bốn vị giáo viên sững sờ.
Cùng lúc đó, một đạo khí tức mạnh mẽ quét ngang chiến trường. Cho dù là đám ma vật khát máu đang bị điều khiển cũng có một giây cứng đờ và run rẩy lên.
“Khí tức mạnh mẽ này là…”
“Đừng nói là…”
Cả 4 người đưa mắt nhìn qua vị trí mà cỗ khí tức vừa bộc phát.
Một thân hình cao lớn đang sừng sững ở đó, toàn thân bị bao bọc bởi áo giáp màu đen, đầu đội mũ sắt đen, trên tay cầm thanh đại kiếm to lớn quá khổ, chỉ một mình sự hiện diện của ông ta cũng đã là một áp lực không hề nhỏ.
Và càng kinh khủng là từ đầu đến giờ, rõ ràng ông ta đều đứng ở đó nhưng không hề khiến ai chú ý, chỉ đến khi ông ta để lộ khí tức thì sự hiện diện mạnh mẽ này mới bị phát hiện.
Claudie-sensei đổ mồ hôi:
“Cái này… không vui rồi.
Giao viên dẫn đội cũng bật thốt từ kẽ răng:
“Hắc hiệp sĩ, Wilhenm !”