Chương 14: Đạt thành mục tiêu và bí mật dưới hồ

Chiều hôm đó nhờ đôi Wyvern mà Leon đã ra khỏi thung lũng Phi Long sớm hơn dự kiến.

Vốn dĩ sẽ còn nhanh hơn một chút, nhưng bay được nửa đường Leon mới chợt nhớ ra mình quên gì.

“Thôi bỏ mẹ ! Quên mất ngựa-kun rồi.”

Thế là hắn đành xin lỗi và nhờ Jerone một lần nữa quay lại đón ngựa-kun.

Tạm biệt cặp đôi Wyvern và nghỉ ngơi 1 buổi tối, sáng hôm sau Leon liền cưỡi ngựa-kun đến thảo nguyên Kanzat.

Gọi là thảo nguyên nhưng nói chính xác thi đây là một vùng đất rộng lớn kiểu bán hoang mạc mới đúng.

Trải dài khắp tầm mắt là những cây bụi cao khoảng nửa mét xen lẫn số ít cây chà là cùng xương rồng.

Cũng không biết loại lực lượng kỳ diệu nào đã tạo nên khí hậu kỳ lạ thế này..

Rõ ràng lúc xuất phát khí hậu còn giống như kiểu ôn đới, vừa bước sang phạm vi thảo nguyên Kanzat nhiệt độ liền vượt ngưỡng 38 độ C.

“Khí hậu quỷ quái gì thế này ?”

Leon một bên lau mồ hôi một bên oán thầm.

Ngựa-kun cũng có vẻ không thể thích nghi được với dạng thời tiết này, không chỉ tốc độ rất chậm mà mồ hôi cũng đổ ra như suối.

Leon thử vận dụng thủy ma pháp cấp 1 – bóng nước thì chỉ thu về được một quả cầu nước cỡ lòng bàn tay.

“Nơi đây nguyên tố thủy quá ít đi.”

Hắn lại tiếp tục thở dài than ngắn.

Quả nhiên là vùng đất “chim không thèm ị” .

Môi trường thì khắc nghiệt, ma vật tuy thưa thớt nhưng vô cùng hung hãn lại còn thường xuyên ẩn nấp, đã vậy vị trí còn xa xôi.

Người ta không đến tháp hiền triết cũng là có lý do.

Một tòa tháp bỏ hoang nằm trơ trọi giữa thảo nguyên, bên trong còn có đầy quái vật.

Nghe qua thôi là đã không muốn đi rồi.

Leon do có mặc [áo kháng hỏa] có tính năng điều chỉnh nhiệt độ nên còn tạm chịu nổi, nhưng có vẻ ngựa của hắn đã tới giới hạn chịu đựng rồi.

Không còn cách nào, Leon đành phải vận dụng thổ hệ ma pháp để tạm thời dựng nên hầm trú ẩn.

Sau khi an bài thỏa đáng con ngựa cưng của mình, hắn liền một mình đi tới tháp hiền nhân.

Khoảng cách đại khái là khoảng 4 giờ đi bộ.

Đương nhiên Leon sẽ không muốn đi bộ dưới cái nóng này đến 4 giờ rồi.

Uống 1 lọ MP potion sơ cấp, kế đó hắn liền vận dụng 【Tật Phong lv4】.

Vì sao lên lv4 á ? Vì Leon đã dùng toàn bộ điểm kỹ năng mình để dành cộng hết vào đó.

Ban đầu hắn chỉ nâng【Tật phong】lên lv2, nhưng ở trận chiến hang Orc lần trước Leon đã quyết định dùng tất cả điểm kỹ năng cho nó.

Dù điều đó khiến điểm kỹ năng của hắn về 0 nhưng Leon cảm thấy khá đáng giá.

Chí ít nó trở nên vô cùng hữu dụng trong những tình huống như thế này.

Với tốc độ được gia tăng lên 30%, cộng thêm vận dụng phong hệ ma pháp [Phong hành ], tốc độ lại được gia tăng thêm 10%, Leon chỉ mất 3 lần vận dụng năng lực kết hợp chạy như điên hắn liền đã tới trước cửa tháp hiền triết trong ngắn ngủi 30 phút.

Lần trước ở thung lũng Phi Long có vẻ là do hắn tạm thời được tính là “lập tổ đội” với Jerone nên khi nó đánh bại 20 con Wyvern khác thì Leon cũng được hưởng "ké" một chút EXP.

Chỉ với số EXP “ăn hôi” mà hắn đã một đường từ Level 27 đột phá đến level 30.

Khoảng cách mục tiêu lúc khởi hành – level 31 chỉ còn cách 1 level cuối cùng.

Vậy nên mục tiêu hôm nay là đạt đến level 31.

“Tháp hiền nhân, ta đến đây !”

Leon mở cửa xông vào.

2 giờ sau…

Thân ảnh chật vật của Leon từ trong tháp hiền nhân đi ra.

Dáng vẻ của hắn như thể đang chạy trối chết.

Và sự thật cũng là như vậy.

“Cái tháp gì nguy hiểm quá vậy !!!”

Leon một mặt buồn bực khóc không ra nước mắt.

Vốn dĩ hắn rất tự tin nghĩ mình chí ít cũng có thể đi tới tầng 15 của tòa tháp mà không gặp trở ngại nào.

Nhưng đi vào rồi Leon mới biết là mình mơ rất đẹp.

Thực tế liền tát cho hắn 2 bạt tay sau đó còn bồi thêm 1 cước.

Đúng là từ tầng 1 đến tầng 10 hắn gần như không gặp trở ngại, nhưng tầng 11 trở đi lại là 1 câu chuyện khác.

Các loại quái vật đủ các level bắt đầu phân bố lộn xộn.

Có những con chỉ là ma vật cấp 1 cấp 2, có những con lại đạt đến cấp 3 thậm chí cấp 4.

Leon đi tới tầng tháp thứ 13, sau khi diệt được đám nhãi nhép thì hắn đã đụng phải 1 con bọ cạp giáp đen, có cấp độ đạt tới 45.

Lớp giáp xác của con quái này cho Leon cảm giác như mình đang đánh vào làn da của 1 con Wyvern vậy.

Cuối cùng sau khi vận dụng hình thái mạnh nhất hiện tại của Senbonzakura mà hắn có thể sử dụng – Bankai – thì hắn mới thành công chém chết con quái này.

Sau khi hồi sức và thu thập lấy nguyên liệu từ con bọ cạp cùng 1 viên ma thạch trung cấp, Leon liền chạy như bị ma đuổi khỏi tháp hiền triết.

Quá dọa người rồi.

Hắn sợ nếu như đi tiếp bản thân liền không có.

Leon cảm thấy mỗi người nên yêu quý sinh mạng của mình hơn.

Đương nhiên mục tiêu của chuyến đi này cũng đã hoàn thành.

Nhìn vào thẻ mạo hiểm của Leon

Tên: Leon

Rank: E

Chúc phúc: 【Phong thần】

Lv: 33

Kỹ năng:【Ma pháp nguyên tố】【Phong thuật】【Vô ảnh】【Kiếm thuật】【Giả kim thuật】【Không vực】

Sức mạnh: D

Ma lực: B

Số dư: 13.480.000

Bởi vì ma lực của kiếp trước trở về nên mỗi lần tăng cấp lượng chỉ số ma lực của Leon đều gia tăng đột biến.

Khi nhìn vào bảng chỉ số ở trong không gian ý thức thì…

【Thông tin】

Tên: Leon De Fedorov

Chủng tộc: Nhân loại ( ? )

Chúc phúc: 【Phước lành của thế giới】

Thể chất: 162

Tinh thần: 190

Ma lực: 352

Nhanh nhẹn: 196

Kỹ năng: 【Cường hóa lv2 】【Tâm Nhãn】【Tật Phong lv4】【Ảnh phân thân lv1】【Trị liệu lv2】【Auto Heal】【Phụ Ma】【Cuồng Hóa】【Trệ Không】【Hấp thụ Ma Pháp】【Chống chịu lv2】【Automic Slash 】【Spirit Eye】【Thần giao cách cảm】.

Điểm kỹ năng: 0

Chỉ sô ma lực hiện tại lại đạt mức gần gấp đôi các chỉ số khác.

So với nó thì chỉ số thể chất lại có vẻ khá thảm thương.

Hiện tại nếu thuần nói về ma lực thì Leon có thể so với các pháp sư cấp cao, nhưng nói về thể chất thì hắn vẫn chỉ thuôc phạm trù người bình thường mà thôi.

Chỉ cần một người bình thường trải qua huấn luyện thì ở đẳng cấp ngang nhau chỉ số của người đó có thể ngang hoặc cao hơn Leon.

Vì thiên hướng tăng trưởng của Leon tăng quá nhiều vào ma lực.

Đương nhiên Leon sẽ không ngu ngốc đi đọ sức với 1 chiến binh mà vứt bỏ ma pháp của mình.

Chưa kể đến hắn cũng không phải chỉ có chỉ số mà thôi.

Kiếm thuật của hắn là thứ được rèn giũa qua vô số trận chiến, thật muốn đánh nhau sinh tử thì dù có chỉ số cao hơn nữa cũng có khả năng sẽ bị Leon trảm thủ ngay lập tức.

Ở kiếp trước kiếm mới là thứ mà hắn giỏi nhất.

Kiếp này thiên hướng phát triển tuy rằng lệch khoa nhưng Leon cũng không quá bận tâm.

Chỉ số sức mạnh cùng kỹ thuật là 2 thứ khác nhau, chỉ số cao không mang ý nghĩa không thể chiến thắng.

Trở lại câu chuyện chính.

Sau khi chạy khỏi tháp hiền triết và trở về khu căn cứ tạm bợ của mình, trải qua 1 đêm nghỉ ngơi Leon lại tinh thần sáng lạng.

Giờ thì hắn đã có thể hướng đến vương đô Eplante.

Tính từ lúc xuất phát từ làng mình thì Leon cũng đã lữ hành được hơn một tháng rồi.

Từ thảo nguyên Kanzat đi 1 mạch về hướng tây là sẽ đến được vương đô.

Với tốc độ cưỡi ngựa thì chỉ cần thêm 1 tuần là đến.

Đương nhiên đây là tốc độ của người thường, còn Leon thì phải 10 ngày.

Vì sao ư ? Vì hắn đi nửa ngày nghỉ nửa ngày mà.

Lại mất 3 ngày, Leon tiến vào một khu rừng rậm.

Ở dị giới này quả thật đúng là đất rộng người thưa.

Vùng đất lãnh thổ của các quốc gia tuy rất rộng nhưng đa số đều là các khu vực chưa hề khai khẩn, một nửa trong lãnh thổ quốc gia đều là rừng rậm, hoang mạc, đồi núi… chưa kể khắp nơi đều có ma vật tồn tại.

Thị trấn làng mạc cách nhau gần nhất cũng phải mất 1 ngày đường nếu tính theo tốc độ di chuyển của người thường.

Và để đến được thị trấn kế tiếp, Leon cần đi qua khu rừng này.

Trên bản đồ đánh dấu chỗ này cũng tồn tại 1 dugeon, nhưng hiển nhiên Leon sẽ không đi.

Hắn đã đạt mục tiêu của mình rồi, không cần thiết phải chạy đôn chạy đáo khắp các dugeon nữa.

Khu rừng này cũng chỉ là 1 khoảng rừng tương đối rộng mà thôi, không có loài ma vật nguy hiểm nào.

Nơi đây kể cả ma vật có đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là level 40, tức là còn yếu hơn con quái vật bò cạp mà Leon gặp trong tháp hiền triết.

Ở tình trạng full power như hiện tại Leon dù gặp nó cũng có thể tiêu diệt dễ dàng.

“Mà khoan, cảm giác quen thuộc này…”

Leon chợt im lặng.

Hắn nhớ lại…

Mỗi lần hắn tự tin có thể xông pha dễ dàng thì giống như sẽ kích hoạt lời nguyền vậy.

Kế đó chính là bị hiện thực tát cho 2 bạt tai để tỉnh ra, rồi một cước đem mình sút bay.

“Không thể được, phải ổn định, ta sẽ không cắm flag nữa.” – Leon tự nhủ.

Sau khi ăn xong bữa chiều thì trời cũng đã tối.

Trải qua 3 giờ luyện tập kiếm pháp cùng ma thuật như thường lệ, kế đến là thời gian nghỉ ngơi.

Leon ngồi trên tảng đá, trên tay cầm lấy bản đồ.

“Trên bản đồ có đánh dấu rằng ở rừng Valiant này có một cái hồ này.”

Hắn phát hiện được một địa điểm thú vị trên bản đồ.

Cầm ra sách [hướng dẫn du lịch bách khoa toàn thư], Leon thử xem xét thông tin về chỗ này.

“Đây rồi.”

Lật một hồi thì hắn cũng tìm ra.

[ Rừng Valiant ở gần thị trấn Erantel, có một cảnh quan du lịch tương đối nổi danh – Hồ Indian. Nước hồ mỗi tối lúc 12 giờ đêm sẽ phát ra ánh sáng màu lục bảo kéo dài 1 phút. Người ta còn lưu truyền truyền thuyết rằng nếu có cặp đôi nào ở bên bờ hồ cầu nguyện ngay lúc này sẽ được bên nhau mãi mãi. ]

“Nghe điêu thế nhỉ ?”

Leon xoa cằm.

Nghĩ nghĩ, hắn liền từ trong túi lấy ra một vật hình tròn nhỏ bằng đồng.

Đây là 1 loại đồng hồ ma thuật hoạt động tương tự như đồng hồ ở thế giới trước, kiểu dáng tương tự đồng hồ quả quýt.

Dĩ nhiên nó không hoạt động bằng pin mà là bằng ma thạch.

Một viên ma thạch cấp thấp có thể cung cấp năng lượng cho nó hoạt động trong 1 năm.

Bình thường Leon không thường sử dụng đồng hồ lắm vì không cần thiết.

Mà người ở thế giới này có vẻ cũng không có thói quen sử dụng đồng hồ.

Leon cũng là 1 dịp tình cờ tìm thấy nó ở một gian hàng hàng rong, giá cả cũng chỉ 5000 Jelly nên hắn đã mua nó.

Quay lại chuyện chính.

Sau khi mở nắp, Leon nhìn thử thời gian.

“Uhm, kim giờ nằm đây, kim phút… chắc là 11 giờ rồi ?”

Hắn khó khăn xác định bây giờ là mấy giờ.

Đồng hồ ở thế giới này chia giờ khá là sơ sài, chỉ có 4 vạch đại diện cho 3-6-9-12, nên để đọc được giờ phía trên là cả 1 vấn đề.

Đây cũng là 1 nguyên nhân Leon không thường sử dụng đồng hồ ở thế giới này.

“Vậy là còn 1 giờ nữa…hmmm, có nên đi xem không nhỉ ?”

Leon suy tư.

Hiện tại đang là đầu xuân, không có nhiều người sẽ đi đến khu rừng này vào buổi tối.

Theo như trong sách thì người ta thường đến đây đông nhất vào các mùa lễ hội mùa hè, vậy nên các mùa còn lại hồ Indian thường ở trạng thái không người hỏi thăm.

Có vẻ đây là dịp tốt để hắn tự mình đi tham quan.

Mục đích chính trong việc lữ hành của Leon chính là vì đi thăm thú ngắm cảnh mà.

“Yosh, đi thôi.”

Leon quyết định xong liền rất nhanh chóng xách ba lô mà đi.

Ngựa-kun nghe được tiếng động thì hơi hé mắt, sau khi nhìn thấy là Leon lại đang lên cơn thì liền ngủ tiếp.

“Hôm nay chủ nhân lại đi gây chuyện rồi.”

Nó nghĩ trong đầu xong liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

-----------------------------------------

Mất khoảng 15 phút đi bộ, Leon liền đến được bên bờ của hồ Indian.

Nhìn kỹ mà nói thì cảnh quan nơi này nhìn lần đầu khá đẹp.

Cả 1 khu vực rộng rãi, chính giữa là 1 hồ nước to lớn nằm tĩnh lặng, nước trong đến nỗi nó phản chiếu rõ ràng cả mặt trăng trên bầu trời.

Nhìn từ xa như thể dưới hồ cũng tồn tại 1 mặt trăng vậy.

Trong đầu Leon đột nhiên nảy ra 1 câu: “Hoa trong gương, trăng trong nước”.

Đứng bên bờ hồ thoáng đãng, Leon chậm rãi hưởng thụ những cơn gió mát thổi tới.

“Cũng lâu rồi mới được yên bình như vậy.”

Hắn thầm nghĩ.

Từ lúc bắt đầu chuyến lữ trình hắn đã liên tục vướng vào rắc rối đến mức có chút sợ hãi.

Lúc còn ở làng thì là sự kiện “tìm thấy di thư”, lúc qua rừng sương mù thì là “ủy thác của Elf”, thậm chí đến khi ra khỏi rừng còn rất tình cờ “trừ gian diệt ác”, lúc qua thung lũng thì còn gặp phải “nhờ vả từ vị thần vô – trách – nhiệm.”

Rõ ràng Leon không hề chủ động đi đụng phải phiền phức, vậy mà bằng một cách thần kỳ nào đó phiền phức vẫn có thể bám lấy hắn.

Leon cứ suy nghĩ vẩn vơ chờ đợi thời gian trôi qua.

Ngay thời điểm 12 giờ đúng...

Mặt hồ đột nhiên xuất hiện những đốm sáng xanh lục bảo lấm tấm, sau đó cả mặt hồ đều phát sáng lên như thể 1 cái đèn pha.

Dù đã được đọc trong sách nhưng khi thật sự chứng kiến thì hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.

Cho dù là thế giới ma pháp đi nữa thì chuyện này vẫn quá ma huyễn rồi.

Với bản tính tò mò, Leon quyết định tự mình đi xuống hồ điều tra thử.

Hắn đoán hồ này hẳn phải có bí mật gì đó, không thể nào một cái hồ bình thường lại tạo nên kỳ cảnh như thế này được.

Vì tràng cảnh này chỉ duy trì có 1 phút nên hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Leon liền nhảy xuống hồ nước.

Hắn muốn bơi xuống đáy hồ để điều tra.

Leon không cởi đồ vì hắn đã dùng ma pháp tạo nên 1 lớp "màn chắn" bảo vệ cơ thể.

Xung quanh cơ thể Leon được bao bọc bởi một lớp kết giới vô hình giúp hắn có thể chống lại áp lực nước.

Đây cũng là một ứng dụng từ kỹ năng【Phong thuật 】.

Nhờ vào chúc phúc của Phong thần cùng 【Phong thuật】, Leon đã có thể điều khiển nguyên tố phong dễ dàng như điều khiển cánh tay.

Nhưng chỉ bơi được nửa phút Leon liền nhận ra không thích hợp.

“Cái hồ này… sâu quá !”

Một cái hồ bình thường cùng lắm chỉ sâu tầm 100-200 mét mà thôi.

Nhưng lấy tốc độ của Leon khi được gia trì thì chí ít nãy giờ hắn đã lặn hơn 200 mét rồi.

Phía dưới vẫn còn đang phát sáng, chỉ là có vẻ ánh sáng đang dần suy yếu.

Leon đếm nhẩm thì thời gian chỉ còn lại 15 giây.

Không kịp do dự, Leon liền liên tục cường hóa bằng 【Tật phong】cùng 【Cường hóa】, lại vận dụng thêm phong thuật gia tăng lực đẩy.

Bằng một tốc độ tựa như một mũi tên, Leon lao thẳng xuống đáy hồ

Hắn nghĩ vừa rồi chí ít bản thân đã lặn xuống thêm khoảng 300 mét chứ không ít.

Bỗng nhiên…

Leon cảm giác thân thể chợt nhẹ, hình như hắn vừa xuyên qua thứ gì đó.

Kế đó hắn liền rớt xuống nền đất.

“Hở… khoan ! bên dưới dáy hồ còn có không gian khác ?!”

Leon sửng sốt.

Hắn nhìn lên trên đầu.

Những con cá thản nhiên bơi qua bơi lại trong nước.

Nhưng tính từ chỗ Leon đứng đến 20 mét không gian phía trên thì lại là một khu vực hoàn toàn khô ráo, không có giọt nước nào lọt qua.

“Có vẻ như… mình lại phát hiện cái gì đó ghê gớm rồi ?”

Leon tự thì thầm với bản thân.

Hơi thở dài, Leon quyết định thử đi sâu vào nghiên cứu khu vực này.

Có vẻ nơi này được bao quanh bởi 1 trường lực vô hình.

Và phía bên kia Leon phát hiện một hang động to lớn.

Vào thử bên trong hắn liền trợn tròn mắt.

Trước mặt chính là một thứ tựa như là… Robot ?

Nhưng chỉ là kết cấu giống mà thôi.

Thứ này nhìn như 1 pháo đài di động trong hình dạng transformer.

Leon cẩn thận đi vào cánh cửa đang mở.

Trái ngược với vẻ ngoài cũ kỹ và bám đầy rong rêu, bên trong con robot này trông lại vô cùng hiện đại. Khiến người ta liên tưởng đến những bộ phim khoa học viễn tưởng về văn minh ngoài hành tinh.

Trên tường khắc lấy những ký hiệu kỳ quái nối tiếp nhau, có vẻ đây là 1 loại phù văn cổ đại.

Leon cứ như vậy đi thẳng, rồi đột nhiên hắn dừng lại.

Từ trong bóng tối xuất hiện 2 điểm đỏ.

Đợi chúng đến gần hắn mới phát hiện đây là 2 thứ tương tự robot ở kiếp trước, chỉ là chúng có hình dạng khác lạ hơn nhiều.

Chúng có phần thân trên thon gọn, trên đầu là 1 thứ có vẻ có vẻ như là con mắt, hai bên cánh tay là 2 mũi khoan lớn.

Chân của bọn chúng là 1 con lăn lớn mà không phải là 2 chân như robot bình thường.

Leon dùng【Spirit Eye】xem xét.

【Pháp nghệ cổ đại - Gadget】

Loại: machine

Level: 45

Kỹ năng: 【Protect lv3】【Phản ma thuật lv3】【Titan Drill lv3】

Mô tả: tàn dư của vương quốc cổ đại, kết hợp giữa ma thuật và công nghệ.

“Đùa chắc, hai con robot level 45 ?”

Leon không khỏi lui lại.

Ở trong hành lang này đụng phải 2 con quái level 45 không phải chuyện gì tốt.

Nhưng hiển nhiên bọn robot này không buông tha Leon.

“Phát hiện kẻ xâm nhập ! Tiêu diệt ! Tiêu diệt !”

Bọng chúng phát ra âm thanh điện tử, sau đó hai cánh tay mũi khoan bắt đầu xoay với tốc độ cao.

Chúng lao tới tấn công Leon.

“Xui xẻo.”

Leon thầm mắng.

May mắn hiện tại hắn đã level 33, dù có sử dụng vài lần combo【Tật phong】【cường hóa】cũng sẽ không đến mức cạn kiệt ma lực.

Nhanh chóng kích hoạt kỹ năng, Leon vận dụng thêm 【Ảnh phân thân】cùng 【Vô ảnh】.

Hai cánh tay mũi khoan nhanh chóng xuyên qua “Leon”.

Trong lúc bọn robot chưa kịp quay người thì hắn đã xuất hiện phía sau bọn chúng.

“Ăn ta 1 kiếm.”

Một cú chém ngang không hề lưu tình.

Nhưng mà…

“Cứng quá.”

Leon biến sắc.

Senbonzakura đúng là đã chém vào, nhưng chỉ chém xuyên qua lớp vỏ mà thôi, sau đó liền bị kẹt lại.

Hai mũi khoan to lớn che khuất tầm mắt hắn.

Không hề do dự hắn liền buông ra Senbonzakura sau đó nhảy lùi lại.

“Khó chơi đấy.”

Leon thầm mắng.

Có vẻ 2 con robot này cả cơ thể đều bị hợp kim siêu cứng bao phủ, độ cứng của loại hợp kim này thậm chí không hề thua kém giáp xác của quái vật bò cạp giáp đen.

“Chỗ không bị hợp kim bao phủ…”

Leon đột nhiên tỉnh ngộ, hắn biết mình nên nhằm vào đâu rồi.

“Tiêu diệt ! Tiêu diệt !”

Hai con robot lại lao vào tấn công.

“#@$@%#@%$ - Ma pháp cấp 3 – Lightning.”

Vòng tròn ma pháp bắn ra từng đạo tia sét mạnh mẽ.

Nhưng chỉ thấy tia sét khi đánh lên cơ thể chúng lại bị một lớp màng chắn đột nhiên xuất hiện bắn ngược ra.

“Là phản ma pháp sao” – Leon một lần nữa cảm giác đối thủ khó chơi.

Senbonzakura còn kẹt trên thân con robot bên phải mà chưa kịp lấy ra.

“Vậy liền thử cái này. Ma pháp cấp 2 – Quan tài băng.”

Lập tức cả 2 con robot liền bị một khối băng hình hộp vây khốn.

Leon nhân cơ hội sử dụng [gia tốc] lao đến.

Ngay khi quan tài băng bị đập vỡ, hắn cũng thành công tiếp cận đồng thời rút Senbonzakura khỏi thân con robot.

“Lần này thì sao !”

Leon xoay người tung ra một cú đâm trực diện.

Mũi khoan của robot chưa kịp đâm tới liền đột nhiên dừng lại.

Leon đã đâm thủng "con mắt" của nó.

Quả nhiên hắn đoán không sai, điểm yếu của lũ này chính là con mắt.

Trên thân kiếm còn nhảy lên hồ quang điện..

Vì để đảm bảo sẽ không xảy ra sai xót, Leon còn sử dụng thêm【Phụ ma – lôi】lên Senbonzakura.

Một mũi khoan khác đã đâm tới trước mặt.

【Tâm nhãn】

Bằng một biên độ nhỏ đến khó tin, hắn thành công né qua mũi khoan trong đường tơ kẽ tóc.

Đáp trả lại nó chính là 1 cú đâm trực diện vào mắt nó.

Sau một vài tiếng “xoẹt xoẹt” như bị rò điện, con robot còn lại cũng dừng hoạt động.

“Phù, mong rằng sẽ không còn con nào khác.”

Leon lau mồ hôi.

Hắn cũng là tận dụng điểm yếu của bọn chúng mới thắng.

Với lớp vỏ hợp kim siêu cứng này cùng khả năng kháng ma thuật, nó gần như phế bỏ cả 2 năng lực của Leon.

Uống 1 lọ MP potion, sau khoảng 10 phút nghỉ ngơi thì Leon đại khái khôi phục lại 80% ma lực.

Vì dự phòng nên hắn tiếp tục uống thêm 1 lọ rồi mới đi tiếp.

May mà trên đường cũng không còn gặp nguy hiểm nào.

Leon đi tới một nơi trông có vẻ là buồng điều khiển.

Phía trước là 3 màn hình tivi lớn, một bàn phím với các nút điều khiển viết mấy chữ tối nghĩa, bên phải có 1 khối trong suốt hình bán cầu.

Đang lúc còn ngạc nhiên, đột nhiên Leon cảm giác trời đột nhiên hơi tối.

“Không tốt !”

Không kịp chạy đi, hắn liền bị một thứ gì đó tóm lấy sau đó nhấc bổng lên.

“Tóm được ngươi rồi.”

Một giọng nói cơ giới vang lên.