Chương 65: Thú cưng

Aisha nhìn Imhotep, Imhotep nhìn cô, vỗ nhẹ mặt cô nói: “Aisha, Aisha, em làm sao vậy?”

“Em…… Em nghĩ nên gặp bác sĩ, đi bệnh viện.” Kiếp trước vì kinh nguyệt đến đều đặn, mới có thể phán đoán được là ‘có’, nhưng với cơ thể hiện tại, kinh nguyệt cũng chỉ ghé thăm một lần, chẳng lẽ lại khéo như vậy?

Xem ra chỉ có thể đến bệnh biện, kiểm tra mới biết được.

Imhotep cảm thấy cô quá mức lo lắng, nhưng cũng không thể lạc quan. Anh ôm lấy cô đi bệnh viện. Aisha nằm trong lòng anh tính ngày, nếu tính từ lần đầu tiên kinh nguyệt đến, thì thời gian lại vừa vặn đúng.

“Imhotep, nếu thật sự là có, vậy cho dù là xác ướp anh cũng là xác ướp lợi hại nhất.” Aisha vỗ bờ vai anh nói.

Imhotep không rõ cô nói những lời này là có ý gì, đành phải nói: “Cơ thể em không dễ sinh bệnh như thế, cho nên… Không cần nói lung tung, ngoan ngoãn nằm.”

Aisha thở dài ngoan ngoãn nằm, một bên ôm cổ Imhotep một bên nghĩ nguyện vọng của mình cuối cùng thành hiện thực, như vậy phải là nên cao hứng, nhỉ?

Nhưng lại đến quá đột ngột, cô ngược lại không biết nên bắt đầu cao hứng như thế nào cho phải.

Đến bệnh viện, bọn họ chen ngang, bởi vì Imhotep là đặc thù, cho nên vô luận làm chuyện gì bọn họ cũng không cần xếp hàng chờ đợi, luôn luôn được ưu tiên.

Bác sĩ giúp Aisha làm kiểm tra tổng thể, rốt cục kết quả kiểm tra là âm tính, có nghĩa là mang thai.

Imhotep nhìn bản báo cáo, sau đó nhìn bác sĩ ở một bên dùng sức chúc mừng, sắc mặt thật không mấy tốt. Anh nghĩ là, vợ anh bị bệnh bọn họ còn ở đấy chúc mừng là có cái ý tứ gì?

“Câm miệng.”

Khóe miệng Aisha co rúm, nói: “Imhotep, bọn họ cũng là hảo tâm mà thôi.”

“Hảo tâm lại có thể ở đó chúc mừng sao? Em rõ ràng sinh bệnh.” Imhotep từ xưa đến nay không biết mang thai sẽ như thế nào, cho nên tương đối trì đốn.

“Imhotep, em mang thai. Âm tính chính là ý này, cho nên bọn họ mới chúc mừng chúng ta.” Aisha ấn đầu nói.

Imhotep nghe thế cực kỳ kích động, anh ôm chặt Aisha hỏi: “Thật sự?”

Aisha gật gật đầu: “Lúc có Made cũng có những phản ứng tương tự, có lẽ là con gái.”

Imhotep quả thực bị hạnh phúc làm ngập đầu, anh kích động: “Là con gái hay con trai đều tốt, có thể có đứa thứ hai chúng ta đã thật quá may mắn. Aisha, anh toàn tâm toàn ý yêu thương con.”

Aisha chỉ có an ủi anh, người đàn ông này đối với hạnh phúc luôn rất cẩn trọng, giống như sợ nó chạy mất.

Nhưng hạnh phúc cũng chỉ là một khúc dạo trong cuộc sống, người thường ắt cảm thấy lòng phiền muộn, còn với anh mà nói muốn một cuộc sống bình thường, thì phải là hy vọng xa vời.

“Imhotep, không cần khẩn trương, chỉ là mang thai mà thôi. Anh không phải có một đứa con gái rồi đó thôi, này cùng lắm là thai thứ hai.”

“Aisha, Made cũng không phải do em tự mình sinh ra, cho nên nhất định phải chú ý chút.” Anh lại hỏi bác sĩ chút chuyện tình, sau đó mới mang Aisha trở về.

Made ra đón, tê……

Mặc dù Imhotep không hiểu xà ngữ nhưng cũng đoán được cô muốn nói cái gì, vì thế nói: “Con sắp có một người em gái hoặc em trai, cho nên vui vẻ?”

“Tê………”

“Con nói, nếu là em trai thì tốt rồi, có thể giúp con rất nhiều chuyện.” Con yêu, con là muốn Beni đệ nhị hay vẫn là em trai a, không phải lúc này con nên nói, con nhất định sẽ yêu thương em sao?

Imhotep cũng cảm thấy kỳ quái, lo lắng một chút nói: “Em trai so con nhỏ hơn, phải bảo vệ em.”

“Tê……” Con rắn nhỏ tỏ vẻ bất mãn.

“Con nói, em trai là con trai, mà con trai cần phải nhường nhịn con gái không phải sao?” Aisha vừa lắc đầu vừa nói.

Vì thế Imhotep không nói thêm gì nữa, bởi anh là đàn ông tất nhiên muốn nhường con gái.

Aisha ở bên cạnh nhịn không được cười nói: “Imhotep chúng ta đi thôi, đến lúc đó nếu là con trai thì phải dựa vào anh chăm sóc rồi.”

Imhotep hiểu ý cô, thật cao hứng lôi kéo cô vào phòng. Bất quá bởi vì nghe lời bác sĩ dặn dò nên không dám xằng bậy, có điều theo thói quen trước giờ buổi tối phải làm qua mới ngủ. Lúc này lại ngủ không được, ở trên giường lăn lộn.

Aisha thấy anh như vậy xoa bụng nhân tiện nói: “Thật sự không có vấn đề.”

Imhotep thở dài một hơi, nói: “Không phải vì nguyên nhân này, mà là……” Vẫn không nên nói thì hơn, cứ như vậy ôm lấy cô nói: “Vẫn là ngủ đi!”

Aisha rốt cục cạch xích một tiếng nở nụ cười: “Vậy ngủ thôi.” Rõ ràng bên dưới đã cứng lên, anh chả lẽ cho là em không cảm giác được sao?

Hai người cứ như thế rối rắm một đêm, buổi sáng ngày hôm sau Aisha nhìn thấy con rắn nhỏ Made nhà mình ở bên ngoài cãi nhau với một con chó con.

Không hiểu hai đứa nó ẫm ĩ cái gì, cô hiếu kỳ không biết con gái lúc nào học cẩu ngôn cẩu ngữ? Cô cảm thấy chó con rất đáng yêu, vì vậy ngồi xổm xuống nói: “Made, đây là thú cưng của con à?”

Chó con giống như nghe hiểu lời cô nói, vừa nghe đến hai từ thú cưng liền buông tha Made hướng cô sủa ăng ẳng. Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi, vì vậy cô cười nói: “Là bạn bè, được chưa?”

Chó con vẫn không phục, tiếp tục hướng cô sủa. Made lúc này đột nhiên vươn đuôi nhỏ vỗ đầu chó con, hắn rõ ràng ăn đau nhưng lại không kêu, lập tức quay đầu cắn Made. Made hành động cực nhanh, xoay người né tránh. Hai động vật cứ như vậy ở một chỗ đánh nhau, tình huống càng ngày càng kịch liệt.

Aisha không biết làm sao kéo hai đứa ra, cho nên liền đứng ở một bên xem chúng nó đánh nhau. Dù sao cô cảm thấy chó con không thể cắn con gái được, lúc cắn được thì nó bi kịch thè lưỡi dùng hai chi trước ôm miệng hét lớn: “Cơ thể ngươi là cái gì thế hả?” Thanh âm tương đối non nớt, nhưng vẫn có thể nghe được là giọng nói của một bé trai.

Vì sao bỗng nhiên có thể nói chuyện?

Aisha chỉ vào nó nói: “A, chó biết nói chuyện.”

Imhotep không biết từ khi nào đứng ở phía sau cô, thân thủ đối với chó con, nó bị đánh lui vài bước, bắt đầu hướng Imhotep sủa ăng ẳng. Imhotep thì nói: “Trên người nó mang theo chút năng lượng hắc ám, không thể giữ lại.”

Aisha nhìn con chó con kiên cường chống đỡ thân thể đứng lên, không ngừng hướng Imhotep sủa ăng ẳng. Nó thật hung hãn, ít nhất ánh mắt là như thế.

“Tê……” Made đến bên người ba mình.

“Ha ha, Imhotep con gái anh bảo đây là thú cưng của con, nhất định phải lưu lại.” Aisha nói.

“Ta mới không phải thú cưng gì gì đó, ta đến để giáo huấn các ngươi, phàm nhân mau quỳ gối xuống cầu xin ta đi, bằng không ta nhất định sẽ không để yên cho các ngươi.” Chó con nói.

Ách, rõ ràng chỉ là một con chó con thế nhưng khẩu khí lại cuồng vọng như vậy!

Aisha nói: “Đã là thú cưng của con, liền mang nó đi chơi đi.”

Made thật vui vẻ, quay đầu dùng đuôi cuốn lấy cổ chó con chạy đi. Chó con bị cuốn cổ không nói nên lời, bị Made kéo vào bên trong.

Imhotep nói: “Lai lịch nó không rõ, chúng ta tốt nhất nên đuổi nó đi mà không phải để nó tiếp cận Made.”

Aisha nhẹ xoa mặt anh, cười nói: “Anh quá khẩn trương rồi, anh cũng biết con bé là đao thương bất nhập, muốn cắn được con bé nó cũng phải luyện vài năm nữa. Hơn nữa, nhà chúng ta không phải người người đều kỳ dị sao?”

Imhotep nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Có thể là anh quá mức khẩn trương.”

Không nghĩ tới, rất nhanh chuyện không tốt liền phát sinh.

Cái thứ nhất tai ương là Made, cô bé ở một bên huấn luyện chó con bắt tay, để Beni đi châm trà. Beni pha trà tiêu chuẩn rất cao, nhưng Made mới uống một ngụm đã phun trà ra, phun ướt một thân của chó con. Nó bất mãn la lớn: “Con bé này, ngươi không thể thục nữ chút sao?”

Made khổ đến nước mắt cũng rơi xuống, xoa xoa đầu lưỡi nói: “Thử uống một ngụm xem, thục nữ cũng khó làm.” Nói xong cũng không quản chó con có đồng ý hay không cầm một ly trà ép nó uống hết.

Chó con quả thật thục cẩu không phun ra, nhưng bốn chân duỗi ra cạch oành một tiếng té xỉu trên mặt đất.

Made phát hoảng kêu lên: “Mẹ, không tốt oa, thú cưng của con chết mất.”

Aisha và Imhotep mặc thêm quần áo đi lại nhìn xem, gặp con chó con hôn mê gần như chết, an ủi Made một cái mới nhớ tới đầu sỏ hình như là Beni.

Imhotep nói: “Nếu ngươi lại làm ra vật hại người, ta sẽ……”

“Khiến tôi xuống địa ngục sao? Vậy làm đi, tôi cũng như sống trong địa ngục mấy năm nay rồi, giết tôi đi, giết đi, bằng không tôi sẽ giết các người.” Beni nói xong cười ha ha, sau đó ôm đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.

Từ lúc anh ta trở thành nô lệ của Imhotep liền toàn tâm toàn ý, rất ít khi cãi lại bọn họ. Cô vuốt vuốt tóc nói: “Anh ta có phải ăn nhầm thuốc không đấy?”

Imhotep thì sờ sờ đầu trọc của mình, tỏ vẻ anh cũng không hiểu ra sao.

Mà Made thì ôm chó con lên giường, nói: “Hì hì, hôm nay rốt cục có thể ôm nó ngủ, hôn mê còn có thể chạy sao?”

Imhotep đắp chăn cho con gái yêu, cũng cười nói: “Con thích ôm nó ngủ sao? Không bằng để ba mua cho con một bộ lông tơ được không, để cho nó rời đi đi.”

Made không đồng ý, vỗ đầu chó con đang hôn mê nói: “Không được, những thứ đó đều rất nóng, ôm không thoải mái. Nhưng tiểu quai quai người rất mát, ôm rất dễ chịu.”

Aisha nghe con nói như thế cũng sờ thử thân thể của chó con, quả thật là lành lạnh. Khí hậu Ai Cập rất cao, làn da của Made cũng không phải màu tiểu mạch sắc rất sợ nóng, cho nên từ nhỏ đã thích những thứ mát mát.

Nhưng mà, con chó này vì sao gọi là tiểu quai quai, nó cũng không ngoan hiền gì cả, mỗi ngày đều đối nghịch với Made.

Imhotep nghe thế cũng chỉ có thể nói: “Vậy được rồi, con nếu thích nó như vậy thì tùy thời để ba đánh nó choáng váng để con ôm ngủ.”

Made nói: “Ba như thế là muốn giết người nha, lời mẹ nói, ba không thể không nghe. Con còn là trẻ con, đôi khi phải nghiêm khắc một chút, bằng không về sau tính cách con sẽ càng ngày càng bất trị.”

“Lời này ai nói?” Imhotep nhìn Aisha hỏi.

“Mẹ nói………” Made thật cẩn thận nhìn thoáng qua Aisha, ánh mắt cực kỳ vô tội.

Aisha chỉ vào Made giáo dục nói: “Made con nói thế không đúng, làm sao có thể châm ngòi ly gián tình cảm của ba mẹ chứ? Còn may ba con còn rất xem trọng em trai con trong bụng mẹ, bằng không ba đã cùng mẹ cãi nhau một trận rồi. Đúng không, Imhotep thân yêu?”