Chương 2: Im Thin Thít Và Lặn Mất Tăm - Chương 2

Chưa kịp để tôi phản ứng nhỏ đã nhảy xuống xe và “chốn” vào nhà. Tôi ngẩn tò te một lúc rồi mới đưa tay bóp cò, suýt thì lao đầu vào cái thùng rác hôi rình. Điều làm tôi suy nghĩ ở chỗ biết đáp lại tình cảm của nhỏ thế nào đây, khi mà tôi còn rất rất nhiều những lời tỏ tình của đám con gái khác. Sao số tôi nó khổ thế chứ, được trời cho cái vẻ đẹp trai, đã thế ai ai cũng phải công nhận điều đó, lại còn có duyên ăn nói và nụ cười tỏa nắng. Đứa ít tiếp xúc cứ nghĩ tôi lạnh lùng theo phong cách con nhà quý tộc, đứa tiếp xúc lâu lâu thì càng nhìn càng chết mê chết mệt vẻ lung linh của tôi, chỉ có những đứa cực thân mới biết tôi là thằng con trai sẽ nói không ngớt nếu nắm được tâm lí. Chắc chắn Quỳnh Anh không thuộc mẫu người lí tưởng hợp cạ đó rồi vì như đã trình bày trên, nhỏ là thái cực trái ngược hoàn toàn với tôi.

Ngày thứ nhất, tôi thấy nhỏ tự đi học từ sớm, khi mà tôi vẫn còn áo ba lỗ, quần sooc chui từ trong chăn ấm ngái ngủ. Đến trường, nhỏ không kiểm tra bài chỗ tôi mà để thằng cha lớp trưởng giúp, được cái thằng này chuyên bao che cho tụi tôi nên phí công tối qua tôi làm bài cẩn thận để nhỏ thôi không lí sự.

Ngày thứ hai, tôi thấy nhỏ đi cùng đám bạn, cả lớp đề xuất ý kiến tổ chức giáng sinh, trong đó không thể thiếu ý kiến của hội trưởng là tôi được, và nhỏ im thin thít, gật đầu đồng ý. Đến mấy đứa bạn của nhỏ dù xuôi theo ý tôi lắm rồi cũng lấy làm lạ khi mà nhỏ thích học Văn nhất mà chúng tôi dự định xin xỏ cô một tiết. Nhỏ này kì vậy?

Như thường lệ, mẹ sai tôi mang cam cho bà ngoại của Quỳnh Anh, mẹ nói ngày xưa bà là người làm mối cho bố mẹ nên hai người biết ơn bà lắm, và đương nhiên tôi cũng biết ơn bà rồi, không có xúc tác của bà thì chắc gì siêu phẩm như tôi đã được ra đời. Tôi nhấn chuông và lẩm nhẩm một bài hát nào đó, hy vọng không phải nhỏ ra mở cổng vì tôi chưa tìm được lời từ chối nào hay ho cả.

Nhưng tôi thấy nhỏ nhăn nhó ra mở cửa, mắt cứ chằm chằm vào cuốn từ điển. Nhỏ mặc một bộ đồ thỏ hồng dài tay, mái tóc buông ngang vai, đón lấy túi cam rồi đóng sập cổng quay vào nhà, thậm chí còn không cảm ơn lòng tốt của mẹ và cả tôi.

- Sao không vào nhà chơi mà đã định về thế con trai!

Giọng nam trầm cất lên sau lưng, thì ra là bác trai, bác vẫn hay gọi tôi thân mật như vậy, tôi cúi đầu chào bác hướng mũi giày về phía nhà mình.

- Vào làm ván cờ với bác nào!

Trước sự nhiệt tình của bác dành cho tôi không thể từ chối, vào nhà và việc đầu tiên tôi làm là nhìn nhỏ. Nhỏ rót trà và đem ra, đặt lên phía bàn của bác trai.

- Con mời bố dùng nước.

Còn ly của tôi, nhỏ đặt cạch làm làn nước sóng sánh, rồi nhỏ bước vào phòng riêng.

Những ngày tiếp sau đó, tôi và nhỏ trở lại đúng như những ngày trước, không có sự giáp mặt nào, cũng không có xích mích. Càng tốt, tôi cắt được một cái đuôi, nhưng cái đuôi này kì cục thế nào ấy,…

Đột nhiên nhỏ xuất hiện trước mặt khi tôi mệt lử trong trận bóng đá giao hảo với tụi con trai lớp bên. Nhỏ đưa cho tôi khăn lau mồ hôi.

- Cậu đổ tớ rồi phải không?

Sao lại có đứa con gái nào có “tài ăn nói bạo dạn” hơn nhỏ này.

- Cậu không nói thì đúng là nhất trí rồi! - Nhỏ mừng rơn reo lên.

Tôi bị sốc tâm lí, thật khó tin nhỏ lại phán quyết nhanh như vậy. Tôi chưa kịp nói chứ đâu phải tán đồng. Nhỏ này có vấn đề rồi. Thế rồi nhỏ chạy thật nhanh đi, để lại tôi với những lời chưa nói.

Tụi con gái thất thường quá thời tiết. Sáng trời có tí nắng và hanh khô, nhỏ toe toét cười với tôi thì tới chiều trời âm u, gió đông bắc ùa về tê tái, nhỏ cũng lầm lì xì không ra khói. Im thin thít và lặn mất tăm. Gắng lắm tôi mới cùng bố sang chơi nhà nhỏ hỏi han anh Tú, anh và tôi coi nhau như anh em, thuở bé có vụ gì là y như rằng có sự góp mặt của cả hai dù tôi kém anh những sáu tuổi. Anh sắp kết hôn, cả nhà nhỏ đã rục rịch sính lễ. Nhỏ khi thấy tôi vào chơi nhà tự động biến mất khỏi tầm ngắm. Bác gái gọi mãi cũng không ra.

- Con bé không muốn cho anh trai lấy vợ, nó còn trẻ con lắm, sợ có chị dâu rồi anh sẽ không chiều em nên làm nũng đó.

Tôi bật cười, tụi con gái lắm chuyện thật đấy. Con em tôi nó ngày ngày mong anh trai lấy vợ để có người rửa bát cho, chả biết nó có lưu luyến với anh trai khi ngày đó tới không nữa?

Ngày thứ hai kể từ ngày tôi bất đắc dĩ “ngầm” nhận lời Quỳnh Anh, đám bạn của nhỏ kéo tôi ra một chỗ và tra khảo đủ thứ. Họ bức cung tôi bằng nanh vuốt:

- Ông có ý đồ gì với con Quỳnh Anh? Ông đừng có thấy tụi này hiền mà bắt cóc một nhân trong số đó.

Tôi ngã ngửa với kiểu tự sướng của đám bà chằn này mất. Ai có ý đồ với ai chứ? Nhỏ đi ngang qua và không thèm đếm xỉa đến, nhưng uy lực của nhỏ làm cả đám tản ra, tạm tha tôi.