Chương 37: Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi! - Chương 37

“Nằm xuống!” Sky hét lên, và quăng mình đè lên người Shala. Anh ôm họ lăn ra sau xe anh. Một phát súng khác vang lên. Tiếng ping cho Sky biết xe anh đã trúng đạn. Anh thấy Lucas cúi người sau bánh xe trước của anh. Cả hai đồng thời rút súng ra.

Nhỏm dậy, Sky nhìn qua thùng xe và thấy kẻ bắn súng. Hắn ở bên kia đường, rạp người trên nóc một chiếc Dodge Charger.Mặt trời bắt nắng vào kim loại, và Sky thấy một khẩu súng trường được đặt trên nóc ô tô. “Yểm hộ cho tôi,” anh nói với Lucas.

“Không!” Shala tóm lấy cánh tay Sky. Sự động chạm của cô làm anh râm ran và nghẹt thở. Anh cúi xuống và ép môi mình lên môi cô thật nhanh.

“Anh yêu em,” anh nói.

“Rất lãng mạn,” Lucas nói, “nhưng…”

Sky lao ra từ sau xe. Shala lại hét lên, và Lucas bắt đầu bắn súng, cố yểm hộ cho anh

Sky cảm thấy một viên đạn sượt qua tai. Anh núp sau chiếc Cadillac của bà Martha. Khi anh nghe tiếng đạn đâm vào xe bà, anh sợ thư ký của mình biết về vết đạn đó còn hơn sợ mình bị trúng đạn. Chửi thề như thủy thủ, từ sau thân xe anh lao ra.

Đạn từ súng của Lucas lại vang lên trong luồng không khí nồng, nóng rực. Tay bắn súng vẫn cố thủ sau chiếc Charger, giúp Sky có thêm thời gian để lại gần. Anh lao nhanh qua bãi đổ xe lát đá. Gần rồi. Sắp đủ gần rồi. Sky chỉ còn phải băng qua đường nữa thôi thì thấy tên sát thủ chui vào xe.

“Không!” Anh nâng súng.

Không may là, hắn ta chuyển động ngay lập tức. Tiếng động cơ gầm rú vang lên trong tai Sky. Nhằm thẳng vào anh, cỗ xe lao tới. Sky nhảy bật lên. Chân anh đập vào mui xe. Anh cố đứng khi xả đạn vào kính chắn gió. Chiếc xe nghiêng ngả, và Sky cũng vậy. Sky biết mình sắp ngã xuống vỉa hè. Chắc sẽ ngã mạnh. Anh ghét mình đúng.

Anh xoay người giữa không trung, hy vọng bảo vệ được đầu khi đập xuống. Không khí tràn ra khỏi phổi anh khi khuỷu tay anh đập vào xi măng, và rồi vai anh đập xuống, cả người anh theo sau. Anh không ngừng lăn người, cơn đau còn chưa thấy rõ thì anh nghe thấy một tiếng va mạnh. Anh liếc nhìn về hướng âm thanh ấy, tạ ơn trời là anh vẫn còn cử động được cổ, và thấy chiếc Dodge Charger đã đâm thẳng vào thân chiếc Cadillac của bà Martha. Bà Marhta sẽ…

Và rồi cảm giác đau đớn xuất hiện. “Chó chết,” anh gầm gừ.

Anh không cố cử động nữa. Anh thậm chí còn không chắc mình có thể. Anh thấy Lucas, chĩa sung ra, đi về nơi đâm xe. Hình ảnh gã đàn ông ăn đầy đạn vào ngực lóe lên trong đầu Sky, và anh tự tin với những gì Lucas sắp khám phá ra. Rồi anh thấy Shala quỳ gối bên cạnh anh.

“Ôi, Chúa ơi,” cô ép tay lên đôi môi run bần bật.

“Chỉ cánh tay anh thôi,” anh xoay xở để nói, và anh hy vọng đó là sự thật, nhưng thật lòng thì anh không chắc cảm giác đau đớn kinh khủng này đến từ đâu.

Đôi mắt xanh của cô ướt nước mắt, nhìn anh. Chúa ơi, anh yêu người phụ nữ này! Vào khoảnh khắc ấy, sự đau đớn của anh - trừ cánh tay anh ra – phai dần.

“Đây có phải cách làm của cảnh sát Hollywood không?” Anh hỏi, và cố mỉm cười.

Redfoot chỉnh lại mũ đội đầu của Matt. Lúc này là chiều muộn, và mọi thứ đã dần ổn thỏa, dù Sky bị thương, nhưng các linh hồn đã chăm lo cho nó. Từ nét mặt của Mắt Xanh, có lẽ vết thương của Sky còn giúp cô bỏ qua những vấn đến đang chia tách hai đứa. Redfoot hy vọng như vậy, bởi vì ông không nghĩ Sky đủ sức tham gia vào kế hoạch tối nay. Nó chắc chắn sẽ không biểu diễn.

Giờ đây, ước gì ông có thể chữa được chuyện giữa Matt và Maria.

“Cháu phải thực sự mặc thứ này à?” Matt chạm vào thác lông chim phủ trên vai.

Redfoot cau mày. “Cậu muốn giành con bé lại hay không nào?”

“Có,” Matt lầm bầm.

“Vậy thì cậu phải mặc nó. Và cậu phải nhảy cho đẹp vào. Cậu có tập luyện như ta đã chỉ cho không?”

“Có, nhưng hai chân cháu không chịu đi.”

Redfoot liếc xuống và cười toe toét. “Chân cậu hơi vòng kiềng nữa.”

“Ôi, làm ơn đi,” Matt cãi. “Với đôi chân gày nhẳng kia, bác không nên chê bai cháu.”

“À, nhưng đôi chân gầy nhẳng của ta không trắng bệch, lắm lông, hay vòng kiềng.” Redfoot vỗ vai Matt. “Cậu sẽ ổn thôi.” Tuần vừa qua, Redfoot đã khám phá ra rằng Maria có gu tốt. Cậu nhóc da trắng này có tinh thần, và tinh thần đó rất phong phú.

“Cháu sẽ tự làm mình bẽ mặt phải không?” Matt hỏi một cách chán nản.

Redfoot giấu nụ cười đi. “Cái đấy còn chưa biết”. Và đúng vậy. Trong điềm của ông, ông đã nghe thấy các linh hồn cười nắc nẻ, nhưng ông cũng thấy Maria tràn đầy tình yêu trong mắt.

“Đồ nói dối! Sao ông lại nói dối?” Giọng Veronica vang lên sau lưng Redfoot. Ông quay lại. Bà đứng đó, tay khoanh lại, mặc một bộ váy đính cườm rực rỡ ôm lấy cơ thể bà thật vừa vặn. Nhìn thấy bà làm tim ông co thắt đau đớn.

“Tôi đã làm việc tôi phải làm,” ông nói.

“Ông tự biến mình thành gã khốn để con trai tôi không ép tôi cưới ông.”

“Tôi đã bảo bà là tôi sẽ sửa lại mà. Và tôi đã sửa được.”

“Nhưng giờ con trai tôi nghĩ rất xấu về ông.”

Redfoot nhìn mắt bà. “Điều đó có gì quan trọng?”

“Nó quan trọng đối với tôi.” Giọng bà đầy tức giận.

“Cháu có nên đi không?” Matt hỏi.

“Không!” Redfoot quát lên, Dồi quay lại nhìn Veronoca. “Phụ nữ, bà thật khó chiều. Tôi chữa lại để bà không phải cưới tôi, thế mà bây giờ bà lại nổi điên với cách tôi chữa nó.”

“Nhưng vì sao? Ông không bao giờ nói dối.”

“Tôi làm thế vì tôi không quan tâm việc họ sẽ ép chúng ta kết hôn. Tôi làm thế vì tôi yêu bà.”

“Ông là lão già bướng bỉnh nhất mà tôi biết,” bà lầm bầm.

“Và bà là mụ già bướng bỉnh nhất!”

Có người hắng giọng ở lối vào lều. Redfoot, Veronica, và Matt cùng quay người lại. Ramon đứng đó. “Ông là một lão già bướng bỉnh, còn bà ấy là phụ nữ bướng bỉnh, và tôi phải nói diều đó khiến hai người thành một cặp hoàn hảo.”

Redfoot gật đầu. Ông đã để lại một tin nhắn trên điện thoại của cậu ta, mời cậu ta đến dự tối nay, nhưng Ramon không hề gọi lại nên Redfoot không biết cậu ta có đến hay không.

“Ta ước gì đó là sự thật,” Redfoot nói “ Nhưng mẹ cậu không thấy thế.”

“Sao ông biết tôi thấy thế nào? Veronica hỏi.

“Bà đã bảo tôi,” Redfoot quả quyết.

“Đó là tuần trước rồi. Một phụ nữ có quyền đổi ý.”

“Thật ư?” Tảng đá vốn đang cư ngụ trong ngực Redfoot bắt đầu biến mất.

Ramon nói, “Chúng ra cần phải ra khỏi đây. Hai người có thể lên kế hoạch tương lai của mình sau”. Tiếng trống đã bắt đầu nổi lên, và cậu ra dấu cho Matt đi theo.

Redfoot mỉm cười với người ông yêu. “Phải, chúng ta có thể lên kế hoạch sau.” Khi ông đi qua chỗ bà, ông luồn tay vào tay bà để siết nhẹ một cái. Cảm giác bay bổng tràn đầy ngực ông khi bà cho ông làm thế. Khi Veronica mỉm cười ngọt ngào, một ý nghĩ làm ông khựng lại khi đi ra ngoài: ông thật sự cần phải lấy lại thuốc từ chỗ Sky.

“Anh đâu rồi, khỉ gió?” Shala lầm bầm, dùng ống kính phóng đại của máy ảnh để cố tìm Sky trong đám đông. Các vũ công nam đang tụ tập ngoài rìa sân khấu. Sky không có trong số họ. Tiếng trống nổi lên, và cô có thể thấy ông Redfoot và các bô lão khác bắt đầu đi ra.

“Em đang tìm ai?” Giọng trầm của Sky phả hơi vào cổ cô.

Cô quay lại. Anh mặc trang phục làm lễ, trừ bỏ mũ đội đầu. Mắt cô quét xuống cơ thể rắn chắc, cơ bắp của anh, nhưng mắt cô không nấn ná quá lâu, bởi vì cô tập trung vào thạch cao trên tay anh.

“Tay em đang cầm máy ảnh đấy à?” Một tia sáng trêu chọc lấp lánh trong mắt anh.

“Em nghe nói luật lệ đã thay đổi,” cô đáp.

“Phải.” Anh rê bàn tay không bị thương lên tay cô, và sự ve vuốt của anh làm tim cô run rẩy đau đớn. “Có một thiên thần mắt xanh đã đến thị trấn và thay đổi mọi thứ.”

Cô ra dấu vào cánh tay anh. “Nó bị gãy à?”

Cô đã tới bệnh viện cùng Sky, nhưng khi Philip đến, anh ta đưa cô, vừa la hét vừa đấm đá, quay lại sở cảnh sát. Cô nghi ngờ rằng chính Sky đã bảo anh ta đưa cô về bởi vì anh vẫn nhớ cô có cảm giác thế nào với bệnh viện. Có điều Sky không biết rằng bị tách xa anh còn đau đớn hơn bất kỳ hồi ức nào. Philip đã thả cô cho Lucas cách đây khoảng một tiếng, và anh ấy đã đưa cô tới đây, nói rằng Sky sẽ đến.

“Phải, bị gãy,” anh nói.

Cô hơi cúi lại gần. “Đó là thứ anh nhận được khi cố ra dáng cảnh sát Hollywood đấy.”

“Này, người yêu của anh đòi Hollywood, nên cô ấy sẽ có Hollywood.” Anh nắm tay cô. “Đi tới nơi nào chúng ta có thể nói chuyện được đi.”

“Thế còn chụp ảnh thì sao?”

“Nó thì sao?” Anh hỏi.

Khi anh dẫn cô đi, cô không hề lưỡng lự. Anh yêu em. Suốt cả chiều cô đã lặp đi lặp lại lời anh nói với cô trước khi chạy khỏi xe. Cô còn sợ là mình đã tưởng tượng ra điều đó

Jose nhìn cha mình, người đang tự hào đứng ở chỗ của ông giữa các bô lão, phát biểu bề văn hóa và niềm tin của dân tộc ông. Trong anh tràn đầy sự kinh ngạc. Anh đã bao nhiêu lần đứng đây và nhìn cha anh trò chuyện với đám đông rồi? Tại sao trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được niềm tự hào và cảm giác gần gũi này?

Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên anh từ chối tham gia vào các buổi lễ kỷ niệm. Cha anh đã rất tức giận và đau khổ và ông đã đòi Jose phải mặc đồ và thực hiện bổn phận của mình. Chính mẹ anh đã bảo vệ anh, nói rằng Jose phải tự tìm ra con đường của riêng mình. Vào khoảnh khắc này, Jose không dám chắc rằng con đường của anh là đúng đắn nữa. Anh không hối hận về con người anh, những gì anh đã tin hay không tin, nhưng vào khoảnh khắc này anh biết rằng mình đã để lỡ vài điều quan trọng.

Những người đàn ông trong tộc bắt đầu di chuyển, và Jose xoay sang nơi Maria đã đứng đằng sau anh. Khỉ thật! Tối nay anh đã được giao một trách nhiệm đáng ghét, đó là phải bảo đảm rằng Maria thấy Matt nhảy. Giờ thì cô lại đi đâu mất rồi. Anh đi vào đám đông để tìm cô.

Maria núp mình sau bục diễn văn, nói chuyện với một khách hàng tiềm năng trên điện thoại. Ông Redfoot sẽ tức lắm nếu ông biết cô mang di động vào buổi lễ, nhưng chuyện này quan trọng.

“Em đây rồi!” một giọng nói rống lên.

Maria nghe tiếng Jose và rồi thấy tay anh khoác tay cô. Đột nhiên anh kéo cô xuyên qua đám đông, những người đang phá ra cười vì một việc gì đó. Cô che điện thoại bằng một tay và nói, “Dừng lại. Đây là một cuộc gọi quan trọng.”

Jose giơ hai tay lên làm bộ nghe lời, nhưng lại giật đi động ra khỏi tay cô và đóng máy. “Đi nào!”

Anh lôi cô qua đám đông. Trước khi cô kịp nghĩ đến việc ngăn anh lại thì cô chợt nhận ra rằng có chuyện gì đó khác lạ. Cô không hay có tiếng cười. Tuy nhiên, sự tức giận dành cho hành vi thô lỗ của Jose vẫn mạnh hơn lòng hiếu kỳ của cô.

“Sao anh lại làm thế?” Cô rít lên

“Anh đoán điều này chứng minh khá rõ nhỉ?” Anh vẫy tay vào lễ đài.

“Chứng minh cái gì chứ?” Cô quát lên.

“Rằng đàn ông da trắng không biết nhảy.” Anh lại vẫy tay vào lễ đài.

Maria ngước lên và – “Anh ấy đang làm cái quái gì vậy?”

Matt. Đó là Matt. Khi cô trừng mắt nhìn, mũ đội đầu của anh rơi xuống đất, và khi anh cúi xuống để nhặt nó lên, khố của anh xếch lên lưng. Một tràng cười khác tràn ra từ đám đông. Maria che miệng để kìm tiếng cười của mình lại.

Khi cô nhìn thấy vẻ xấu hổ trong mắt Matt, tiếng cười của cô tắt lịm. “Sao cha Redfoot lại làm thế này?” Cô giận dữ nói.

“Không phải cha đâu. Matt muốn làm thế. Có vẻ như cậu ta sẽ làm mọi việc để giành lại người yêu của mình.”

Đúng lúc ấy, mắt Matt nhìn vào mắt cô và Maria biết Jose nói thật. Mũ đội đầu của Matt lại trượt xuống, lần này trùm Zuống mặt anh. Tim Maria thắt lại vì anh. “Dừng chuyện này lại đi,” Cô bảo Jose.

“Anh không thể. Nhưng em có thể,” anh bảo cô, “ tất nhiên, nếu anh nhớ đúng, nếu một phụ nữ bước ra và lấy một người đàn ông từ vũ điệu bạn đời, thì cũng gần như cô ta đã thông báo rằng họ đã đính hôn với hội đồng bộ lạc.”

Maria ngước lên nhìn Matt và thấy mũ đội đầu của anh đã lại tuột xuống đất. Nếu anh cúi xuống nhặt nó, anh sẽ lại làm các khán giả cười toét miệng mất.

“Ôi, khỉ gió!” Cô nhảy qua dây chắn, ngẩng cao đầu, và hiên ngang đi vào trung tâm lễ đài. Cô túm tay Matt và dẫn anh đi. Những tiếng hò reo vang lên trong đám đông, nhưng Maria lờ tịt tất cả.

“Chúng ta đi đây đây?” Matt hỏi khi tiếng ồn giảm bớt.

Cô đẩy anh vào trong lều của phái nữ. Trong bộ đồ này đối với cô không hề trắng bởn và lố bịch mà quyến rũ chết người. Cô nén cảm xúc đó lại.

“Em nghĩ vì sao anh lại làm thế này?” Anh bước một bước lại gần. “Anh yêu em.”

Cô chớp mắt để ngăn nước mắt lại và cố nghĩ cách nhẹ nhàng để nói ra những gì cô phải nói. Dường như không có cách nào hết, và cô cần phải tin rằng anh thực sự hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. “Nếu em bảo anh rằng… có khả năng em không thể sinh con cho anh thì sao?”

Anh nhìn cô chăm chú, trông mù mờ. “Sao em lại hỏi thế?” Anh nói.

Cô thở dài rồi bật ra mọi chuyện. Cô kể cho anh tất cả. Cô kể cho anh về cô và Jose, về đứa bé, và những gì bác sĩ đã bảo cô sau phẫu thuật. Cô nhìn vẻ mặt anh, choáng váng. “Em xin lỗi,” cô nói. Mọi thứ trong cô đã bảo cô rằng anh sẽ nói điều đó không quan trọng. Lúc này đây, nét mặt anh nói khác. Nó bảo cô rằng anh rất để tâm. Nên cô lại quay người và bỏ đi.

Anh tóm lấy tay cô, nhưng cô hất tay anh ra. “Anh không phải làm thế này, Matt. Em biết anh là người tốt, nhưng anh xứng đáng…”

“Dừng lại!” Anh ép một tay lên trán. “Em… em không hiểu. Lúc này anh choáng váng à? Khỉ thật, có. Nhưng chủ yếu anh tức em vì không kể cho anh rằng em đã mất một đứa bé. Anh không buồn vì vấn đề đó của em. Anh không quan tâm. Nhưng chết tiệt, Maria – em đã mất một đứa con, điều ấy hẳn phải đau đớn lắm. Em không nên giữ kín một chuyện như thế với một người quan tâm đến em.”

“Em đoán điều đó cũng giống với việc có một đứa con, hử?” Cô hỏi, hùng dũng nhìn anh.

Mắt anh tràn đầy sự thấu hiểu. “Anh phải nói đúng là giống hệt nhau.” Anh thở dài. “Đây là lý do em đẩy anh ra à?”

Cô nuốt xuống sự sợ hãi của mình. “Không. Anh nói rằng anh muốn chúng ta có con. Và thật không công bằng…”

Anh bấu sống mũi. “Khỉ thật, Maria. Anh muốn có con với em không? Có. Nhưng nếu vì vài lý do nào đó mà chúng ta không thể, vậy thì có làm sao nào? Chúng ta sẽ nhận nuôi trẻ con. Nhìn em xem, hãy nhìn em yêu ông Redfoot thế nào. Chúng ta có thể làm như vậy cho một đứa trẻ nào đó ngoài kia. Khỉ thật, có lẽ chúng ta có thể làm được cả hai.”

Cô không biết mình đang khóc cho tới khi anh lau nước mắt khỏi má cô. Cô ngước nhìn anh khi cô nói thành lời một nỗi sợ hãi khác của mình. “Nếu con gái anh không thích em thì sao?”

Anh cười. “Con bé sẽ yêu em lắm. Anh sẽ đón nó cuối tuần sau, và anh rất vui nếu em đồng ý gặp nó.” Anh cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô. “Vậy em sẽ vui lòng nói điều đó chứ?”

“Nói gì cơ?”

“Rằng em yêu anh. Anh nghĩ mình đã nói điều ấy ba lần, và em vẫn chưa nói lại lần nào.”

Cô mỉm cười và kéo anh chàng da trắng của cô lại gần. “Em yêu anh, Matt Goodson. Em đã yêu anh từ buổi hẹn thứ hai của chúng ta, nhưng tối nay, khi nhìn anh ở ngoài đó…”

“Biến mình thành kẻ ngốc?”

Cô cười toe toét. “Phải, biến mình thành kẻ ngốc. Em lại yêu anh một lần nữa.”

“Vậy anh đoán điều đó cũng đúng nhỉ,” anh nói.

“Điều gì?” Cô khúc khích. “Đàn ông da trắng không biết nhảy à?”

Anh ngửa đầu ra sau và cười lớn. “Không, mà là tình yêu biến tất cả chúng ta thành kẻ ngốc.”

“Em không ngại ngốc nghếch kiểu đó,” cô nói, và hôn anh.