Trên quảng đường xuống núi thì 2 người kia cãi nhau liên tục khiến Thiên khá đau đầu và suy nghĩ về cái lỗ tai của anh ta sau này . Đang đi bỗng cảm nhận gì đó anh liền núp sau những bóng cây lớn lén nhìn xem , 1 nhóm người trang bị vũ khí đầy đủ và có 2 pháp sư nào đó đi theo , biết rằng họ tìm kiếm gì đó nên anh mặc kệ mà liền chạy nhanh ra khỏi la hoàn này , thấy thế Ma lỏ hỏi
Này sao ngươi lại chạy khỏi đám ngươi kia vậy bộ người gây thù với chúng à ?*Ta không thích bọn họ lắm tốt nhất né cho lành, ta còn phải đưa 2 ngươi ra ngoài nữa
Nghe xong lời giải thích Ma lỏ cũng không hỏi gì và để anh ta chạy . Sau 1 khoảng thời giản thì đã tới cánh cổng nơi Thiên bắt đầu gặp Ma lỏ và Hồ Yêu giờ đây anh mang 2 người họ ra
Hồ Yêu nói
Cuối cùng ta cũng ra khỏi khu vực này !*Ma lỏ đáp
Nếu như năm đó ngươi không đánh nhau với ta có lẽ ta với ngươi ra lâu rùi..*Nghe xong Hồ Yêu lườm Ma lỏ nhưng không để 2 người họ cãi nhau Thiên bước chân qua cánh cổng kết thúc sao bao nhiêu năm 2 người bị kẹt ở 1 nơi nào đó điều này đã làm cho họ có cảm giác lạ thường xung quanh họ có những vật nhỏ bay xung quanh những ngọn gió ấm áp chứ không lạnh lẻo như bên trong kia chưa kịp để họ cảm nhận Thiên liền 1 mạch chạy về phía vương quốc Hồ Ly
Đang chạy thì bỗng nhiên dừng lại làm cho 2 người kia thắc mắc . Ngay lúc này trước mặt Thiên là lão phó người dẫn đoàn tới la hoàn này nhưng bây giờ chỉ có mình lão
Ây da không ngờ còn có 1 người lạ ở đây !*
Hình như trong ngươi rất quen nhưng rất tiếc ta không nhớ nhưng nếu ngươi đi ra bí cảnh mà còn sống vậy chứng tỏ ngươi cũng kiếm được gì trong đó nhỉ khôn hồn giao ra ta sẽ cho ngươi 1 con đường sống !*
Lão ta nói xong liền vuốt bộ râu chờ đợi Thiên giao gì đó ra nhưng không ngờ anh ta mặc kệ và chỉ đi ngang qua lão
Này ngươi không định giao ta ra chứ ?*Hồ Yêu hỏi Thiên
Thiên cũng không trả lời ngay chỉ nhẹ nhàng móc trong túi ra một thanh đao pha lê có hào quang đỏ rực kèm với biểu tượng chín đuôi hồ ly
Lão phó mới nhìn thì bất ngờ tính cuỗm lấy cả hay bảo vật này
Nhưng Từ trong pha lê một thân ảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt hắn
Thân ảnh đó là của Hồ Yêu bà bà dáng vẻ rất thanh tú cao ngạo
Đôi chân dài trắng nõn ko tỳ vết
Với quả tâm hồn to tròn đầy đặn kèm bờ môi đỏ mộng quyến rũ
Khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cũng muốn đẩy nàng ta xuống cùng leo núi
Lão phó nhìn mà chảy cả nước rãi trợt tỉnh mộng
Hắn mới nhận ra người phụ nữ trước mặt hắn thuộc tộc hồ ly còn là 9 đuôi Thượng thú thần thoại
Mới nghĩ tới đây đôi chân hắn mềm nhũn ra bất giác quỳ xuống ngay tại chỗ
Thiên cũng bất ngờ vì đây là lần đầu anh nhìn thấy Thân hình thật của Hồ Yêu bà bà trưởng thành chứ không phải dạng tiểu loli manh động
Ma lorye thì bất giác tim khẽ đập nhanh hơn nhưng cũng bắt đầu ổn định lại
Ma lorye Nghĩ thầm
không ngờ sau bao năm gặp lại cô ấy vẫn xinh đẹp và cao ngạo như xưa *Ma lorye Trợt nhận ra mình nghĩ tào lao thì định thần lại
mày đang nghĩ cái gì vậy, cô ta là kẻ thù đấy , đúng vậy là kẻ thù không đc yêu cô ta nhất định hừ*Lúc này Hồ Yêu bà bà cong đôi môi phát ra âm thanh khá mê hồn nhưng vẫn rất cao lãnh
ngươi đang ngấp nghé bảo vật của ta sao tên con người thấp kém kia *Lão phó lúc này đã không đứng dậy nổi miệng chỉ lắp bắp vài câu
Đ-Đại nhân ...t-tha mạng tiểu tiểu nhân không dám *Hắn nói tiếp
*c-chỉ là không biết công tử đây là người của ngài mong lượng thứ tiểu nhân, tiểu nhân sẽ không làm phiền công tử nữa mong ngài dơ cao đánh khẽ *
Hồ yêu vẫn lãnh giọng nói
muốn ta sao , không cần người cần xin lỗi là hắn kìa *Hồ yêu chỉ về phía Thiên
Lão phó cũng đổi mục tiêu đi qua quỳ lạy Thiên
tiểu nhân có mắt như mù mong công tử bỏ qua cho, ở đây tiểu nhân có 1 túi bảo vật mong công tử nhận cho*Hắn cũng rất thức thời móc cái túi bảo vật của mình đưa cho Thiên
Thiên cũng cầm lấy rồi xoay người rời đi
cái này ta nhận, còn những cái khác đừng đụng vào ta , ta sẽ không làm gì các ngươi đâu *Hắn nghe Thiên nói vậy thì vui mừng cảm tạ
đa tạ đã tha mạng, đa tạ đã tha mạng, công tử đi thông thả*Hồ yêu bà bà cũng biến mất
Thiên cũng rời đi ngay
Khi Thiên vừa rời đi Lão phó hắn thảo phào nhẹ nhõm như chút đc gánh nặng
Lão phó thầm nghĩ Tự nhiên khi không kêu hắn dừng lại làm gì chứ ko lấy được bảo vật đã đành còn mất luôn cả túi bảo vật của mình
Đúng là xui xẻo mà
Hắn quyết chuyện này phải nói cho tông chủ biết khi hắn về tông môn
...