" Lộ Thiên, 15 tuổi, Ba năm nhập môn, chức vụ đệ tử tạp vụ, cảnh giới luyện thể tầng 2, con cháu của một tiểu gia tộc. Ngày hôm nay ngươi chính thức bị khai trừ khỏi tông môn. Cút! "
Tiếng hét lớn kêu lên in sâu vào trong đầu óc của một tên thiếu niên đang quỳ trước cổng sơn môn, khiến đầu óc hắn choáng váng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một kẻ thiếu niên phía trước mà lẩm bẩm
" Tại sao...? Không thể nào như vậy được... Hứa trưởng lão đã nói rằng năm năm mới đến kỳ hạn sao...? "
Nghe được tiếng lẩm bẩm của Lộ Thiên, tên thiếu niên phía trước nhíu lông mi lại tỏ vẻ khó chịu, hắn đưa tay ôm lấy một vị nữ đệ tử xinh đẹp, dáng vóc ẻo lả bên cạnh mà hất cằm giọng nói tràn đầy kinh bỉ cất lên
" Lộ Thiên, ngươi còn chưa nghe rõ hay sao? Đây là lệnh của chưởng môn dành cho những kẻ phế vật như ngươi, vì vậy ngươi hãy ngoan ngoãn mà cút khỏi đây đi! "
Nghe được tên thiếu niên nói, vị nữ đệ tử bên cạnh cũng tỏ rõ sự khó chịu mà chen miệng vào
" Viên La sư huynh nói đúng rồi đấy, Lộ Thiên ngươi phải nghe lời, như vậy mới tốt cho ngươi! ta nói thật. Nơi này thật sự không hợp với ngươi!"
Nghe được vị nữ đệ tử nói Lộ Thiên khuân mặt bỗng nhiên tối sầm lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận mà quát lên
" Quỳnh Nhi muội nói gì vậy! Sao muội lại có thể hợp lại với hắn đuổi ta đi? Chúng ta không phải là thanh mai trúc mã sao? Không phải trước kia ta giới thiệu muội vào môn phái và hứa cùng nhau tu luyện trường sinh mãi bên nhau sao?"
" Muội đã quên rồi sao? Quỳnh Nhi!"
Nhìn Lộ Thiên đang trách cứ nữ nhân của mình Viêm La liền cảm thấy tức giận quát to
" Im Miệng cho ta! "
Cánh tay của Viêm La ôm chặt lấy eo nhỏ của vị nữ đệ tử mà kéo sát nàng vào trong lồng ngực của mình, giọng nói của hắn trần đầy âu yếm cất lên
" Như Quỳnh là của ta, nàng không theo ta thì theo ai? Phải không nào~? "
Bị nam nhân ôm vào lồng ngực, Như Quỳnh khuân mặt liền nóng bừng nên, giọng ngại ngùng đáp
" Viêm La sư huynh nói phải, Viêm Sư huynh người tài cao trí rộng, làm sao mà một kẻ nghèo hèn, phế vật nào đó có thể sách với Viêm Sư huynh được"
Viêm La nghe được lời nịnh nọt ngọt ngào của Như Quỳnh là hắn liền cười to ôm chặt lấy nàng, đầu khẽ cúi xuống trao lên môi của nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất
Lộ Thiên nghe được thanh mai trúc mã của mình phản bội mình đi theo người khác đã khiến hắn tức ngực không nói lên lời, rồi lại phải chứng kiến cảnh cẩu lương trước mắt mà sự tức giận không kìm nén được nữa, máu dồn công tâm mà phun ra một ngụm máu tươi " Phụt...."
" Các... Các ngươi dám... Ta liều mạng với các ngươi! "
" Aaaa!"""
Lộ Thiên mất hết tất cả, trong lúc tức giận quên hết mọi chuyện xung quanh. Hắn lao về phía Viêm La giơ nắm đấm tới với ý định đánh Viêm La một quyền hả cơn tức giận
Nhìn nắm đấm đang đánh tới trước mặt mình, Viêm La chẹp miệng lạnh lùng quát
" không biết tự lượng sức mình. [ Phiên Hải Chưởng ] "
Viêm La không tránh né mà giơ bàn tay ra đánh một chưởng ngược lại phía Lộ Thiên, chưởng ấn tràn đầy kình phong đập thẳng vào bàn tay của Lộ Thiên " Răng Rắc" tiếng cách tay gãy kêu lên
" A......... !! "
Viêm La là luyện thể tầng chín, một chưởng đánh vào cánh tay của Lộ Thiên khiến hắn cả cánh tay đề đứt gãy, cơ thể theo quán tính liền bay ngược về phía sau kèm theo tiếng hét thảm thanh
" Vù" Viêm La sử dụng thân pháp trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Lộ Thiên. Lộ Thiên dáng dấp lúc này trông vô cùng thê thảm, cả người là máu me be bét, cánh tay gãy phủ xuống, cả cơ thể không có một chỗ nào lành lặn.
Viêm La ngồi xuống nhìn xuống Lộ Thiên liền nhoẻn miệng ra nở nụ cười hài hước nói
- Sao nào tiểu phế vật? Một đòn của ta còn không đỡ được mà định chống đối lại ta sao? Ngươi Là sợ bản thân mình sống quá lâu à?
Viêm la cười nhạt, trên tay hắn rút ra một con dao đưa lên cổ của Lộ Thiên mà giọng nói trở lên lạnh lùng
- Nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy, thế thì để ta đưa ngươi một đoạn đường cho ngươi đỡ phải trở về làm xấu mặt liệt tổ liệt tông.
"Phập"
" Lách tách"
Từng giọt máu đỏ thẫm tràn dần xuống mặt đất, ánh mắt của Viêm La nhìn thẳng đối diện với ánh mắt của Lộ Thiên mà không nói một lời nào
Được một lát sau bỗng nhiên thân hình của Viêm La ngã ngửa xuống đất, mắt vẫn trợn tròn khó mà tin nổi, khí tức sống đoạn tuyệt vẫn lạc
Lộ Thiên trợn tròn con mắt nhìn cái xác phía trước mà thở dốc nói
" Là ngươi ép ta... Ta không muốn phải như thế này... Ta không hề muốn..."
" Lách tách" giữa ngực của Viêm La bỗng nhiên chảy ra một dòng máu tươi, tiếp sau đó là một con mắt từ trong lồng ngực máu của Viêm La bay ra, xung quanh con mắt đó là những dòng máu tươi đang bay lên và bị con mắt kì lạ đó hấp thụ. Con mất hấp thụ máu càng lâu thì cái xác Viêm La ngày càng khô hóp lại cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương
Lộ Thiên trợn tròn mắt nhìn con mắt kia mà con mắt kia cũng nhìn chằm chằm vào Lộ Thiên.
Nhìn được một lúc thì con mắt kia bỗng nhiên động, nó bay thẳng như sét đánh rơi vào trán của Lộ Thiên rồi biến mất không còn tăm hơi, mà Lộ Thiên khuân mặt liền nhăn nhó lại đưa một cánh tay lên che đi khuân mặt tỏ vẻ thống khổ
Đứng nhìn mọi chuyện nãy giờ Như Quỳnh hai chân như nhũn ra ngồi bệt xuống đất, nước mắt tràn ngập mi ấp úng nói
" Ác...ác Ma..."