Chương 12: Quyển 1.chương 11 Gặp mai phục

Long Thiên cảm thấy sống lưng đau nhói lên,một cảm giác thân thuộc từ khi bình máu của Kim Long Ngạc được lấy ra.

Nguyệt Nhi thấy Long Thiên nhìn chằm chằm bình máu Kim Long Ngạc,thấp giọng hỏi"Ngươi muốn bình máu yêu thú kia sao"

Long Thiên không phủ nhận nói"Đúng vậy"

Nguyệt Nhi cười nói"Nếu tối nay ngươi có thể dẫn ta dạo phố,khiến ta vui,ta sẽ xin bình máu kia cho ngươi"

Long Thiên nhìn Nguyệt Nhi nói"Thật"

Nguyệt Nhi vỗ ngực,nói"tất nhiên,điều này ta vẫn làm được"

Thế là Long Thiên quy cũ tham dự hết buổi tiệc,sau đó cùng Nguyệt Nhi đi trở về căn nhà nhỏ sau hồ.

Một lát sau,2 bóng đen từ căn nhà nhỏ lé lên,thoáng cái qua mấy nóc nhà,ra khỏi Ngô gia,tới một con đường tương đối hoang vắng.

Đường phố Bình Minh Thành buổi tối tương đối lộng lẫy,đủ loại đèn màu treo khắp nơi,Nguyệt Nhi mặt áo khoác che nữa khuôn mặt,hí hửng chạy đủ nơi.

Long Thiên theo sát theo sau,cái gì Nguyệt Nhi thích,hắn đều mua hết.

Tới trước con sông duy nhất ở Bình Minh Thành,Nguyệt Nhi hớn hở nói"Ta muốn ngồi thuyền ngắm trăng"

Nghe vậy,Long Thiên nhìn quanh tìm kiếm,ý muốn thuê thuyền,trùng hợp sao lúc này có 1 con thuyền nhỏ đi tới,người lái thuyền là một bà lão.

Bà lão lái thuyền nở nụ cười nói"2 người trẻ tuổi đang tìm thuyền sao"

Nguyệt Nhi vui mừng đáp"Đúng ạ,bà có thể chở bọn cháu ra giữa sông ngắm trăng không"

Bà lão nhẹ giọng nói"Tất nhiên là được rồi,lên thuyền đi"

Nguyệt Nhi hoan hô,vội kéo tay Long Thiên lên thuyền,bọn họ đều không để ý,đáy mắt của bà lão lái thuyền lé lên một tia âm hiểm,nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt đi trên sông,tia sáng của đèn lồng,và ánh trăng phản chíu dưới nước,khiến Nguyệt Nhi liên tục khen đẹp không thôi.

Long Thiên cũng là lần đầu thấy cảnh này,cả hai đều hào hứng thưởng thức cảnh đẹp trên sông,bọn họ không biết rằng nguy hiểm đang từ từ đến gần bọn họ.

Đúng lúc này,Nguyệt Nhi vô tình đánh rơi một cây trâm cài tóc,lập tức nàng hốt hoảng nói"Tiểu ca ca cây trâm cài tóc của ta rớt xuống nước rồi"

Long Thiên đang định bước tới xem thì bị chặn lại,bà lão lái thuyền nhẹ giọng nói"Rớt xuống nước rồi thì thôi,nước sông ở đây ban đêm lạnh lắm,không nên vì một cây trâm cài tóc mà để ướt thân"

Long Thiên vốn định cảm ơn ý tốt của bà lão,nói mình là người tu luyện,nhưng đột nhiên ánh mắt hắn co rút.

Long Thiên thấy trên cổ bà lão lái thuyền có một kẻ hở,tuy rất nhỏ,nhưng hắn dám chắc đó là mặt nạ ngụy trang.

Long Thiên cố gắng trấn định,nói"Ta chỉ là thoáng tới nhìn qua thôi,sẽ không nhảy xuống dưới "nói rồi,tới gần bên Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi vẫn còn núi tiếc nhìn xuống dưới,đột nhiên Long Thiên ôm nàng,phi thân nhảy lên cao.

Xoạt....ào ào...ngay sau đó,mấy bóng người từ dưới nước nhảy lên,khí tức đều là Linh Thể trung hậu kỳ.

Bà lão lái thuyền cũng bộc phát,phi thân đuổi theo Long Thiên.

Nguyệt Nhi kinh ngạc,sợ hãi nói"Là sát thủ tới bắt ta"

Long Thiên liều mạng phóng đi,một tay ôm eo Nguyệt Nhi nói"Xém thì rơi vào mai phục,bám chắc vào ta"nói rồi,buông eo Nguyệt Nhi,xoay thân đấm vào mặt sông phía dưới,khiến nước văng tung té lên.

Bà lão lái thuyền khinh thường nói"Tiểu xảo nho nhỏ"nói rồi,phóng qua màn nước.