Những giọt nước mưa nặng nề đập vào mặt Lâm Phàm, khiến gương tang thương của hắn thêm phần buồn đau. Ngày này năm trước, cũng vào một buổi đêm mưa tầm tã, cha mẹ hắn cùng một lúc ra đi. Một gia đình vui vẻ hạnh phúc bỗng chốc mất đi, chỉ còn lại mỗi mình hắn. Gia đình hắn là một gia đình cũng khá khá giả, cha mẹ là chủ một công ty có một ít gia sản. Hắn có suy đoán rằng bởi công ty của gia đình hắn đoạt hết sinh ý trong nửa thành phố của công ty Hắc Tâm mà có tin đồn răng sau nó có hậu trường trong hắc đạo. Bọn hắn chèn ép cả công ty rồi cuối cùng tạo một vụ tai nạn giả khiến ô tô chở cha mẹ hắn rơi xuống vực. Từ sau ngày đó, hắn chỉ còn lại một mình, bán đi duy nhất ngôi biệt thự mang bao ký ức của gia đình hắn để có tiền tiếp tục học tập.
Hắn lê từng bước trên con đường dài, đi tới ngay trên khúc ngoặt nơi cha mẹ hắn rơi xuống, gục xuống rơi lệ. Một năm nay hắn vẫn chưa thể bước ra nỗi đau mất gia đình, học tập ngày càng sa sút, ngày ngày phải đi làm thêm để kiếm tiền tiếp tục học bởi tốt nghiệp đại học là điều mà cha mẹ hắn luôn mong chờ.
Bỗng chốc, hắn nhìn thấy một ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt, nằm ngay bên tấm đá nhỏ khắc tên cha mẹ hắn mà ngày đó hắn đặt tại đây để cúng bái. Trong màn đêm đen, tia sáng lóe lên này ngay lập tức khiến Lâm Phàm chú ý. "Có thứ gì mà có thể phát sáng ra ánh đỏ lóe mắt như thế được chứ ?" . Hắn tiến lại gần, dơ tay nắm lấy nơi phát sáng đó, cầm lên được một viên đá tròn đen tuyền. Qua ánh đèn đường heo hắt, hắn thấy được chằng chịt đường văn kỳ dị phía trên mặt đá, có một tia sáng nhỏ len lói chạy dọc các đường vân đó. Dựa vào kinh nghiệm 50 năm đọc truyện ngôn tình của Lâm Phàm, hắn nghĩ rằng đây là một viên đá thần giúp hắn bước vào con đường tu tiên, trở thành nhân vật chính của truyện.
Hắn đưa viên đá lại gần mắt, cố nhìn vào tia sáng nhỏ trên viên đá. Khi viên đá tới sát mắt hắn, tia sáng đỏ bỗng sáng rực lên, chiếu thẳng vào hai mắt hắn, khiến mắt hắn nhói nhói. Hắn bưng lấy mắt mình, cảm giác như mắt hắn bị tia laser chiếu thẳng vào, vừa nhói vừa ngứa. Nếu có ai đó nhìn mắt hắn lúc này sẽ thấy đồng tử hắn co lại một chút, dần chuyển thành sắc đỏ sáng rực giống như ánh sáng nơi viên đá lúc nãy. Ngay bấy giờ, hắn tưởng rằng mắt mình sẽ mù mất, cái gì mà đá thần, cái gì mà nhân vật chính tất cả đều là hắn ảo tưởng ngu ngốc. Dần dần, cảm giác đau nhói nhạt dần rồi biến mất. Lâm Phàm gắng mở mí mắt ra, hình ảnh phía trước mờ nhạt rồi rõ dần, nhìn thấy rõ ràng đường nét khắc tên cha mẹ hắn dường như lóe lên trên tấm bia phía trước. Xung quanh nhưng giọt mưa rơi nhanh xuống đất, nhưng chả hiểu sao hắn lại nhìn rõ những giọt mưa bay xuống, thấy từng chi tiết cả đường bay, màu sắc hay cả những hạt bụi nhỏ bị những hạt mưa đập vào, dung hợp vào nó rồi rơi xuống. "Má cái đ... gì vậy !!"- Lâm Phàm chửi thề một câu. Bây giờ, mắt hắn giông như được nâng cấp lên vậy, nhìn rõ cả chi tiết nhỏ mà ngay trong cả ban đêm, thật là khó tin. Hắn nhìn lại viên đá trong tay thấy nó đã nát vụn thành những hạt cát. Chắc là năng lượng trong nó đã bị mắt hắn hấp thu mất thì viên đá sẽ vỡ vụn.
Lâm Phàm mừng như điên, nhảy dựng dậy ngó nghiêng xung quanh nhìn thử. Mắt hắn bây giờ nhìn gần hay xa đều rất rõ ràng ngay cả vào ban đêm. Đây là thần khí học tập a, như thế này kì thi của hắn có thể dễ dàng vượt qua, chắc hẳn liếc mặt một cái là có thể thấy rõ bài làm của người đang làm bài cách cả 3-4 bàn ấy chứ. Như vậy hắn đã có thể tốt nghiệp đại học, hoàn thành mong muốn của cha mẹ dành cho mình trước khi mất. Hắn quỳ xuống trước tấm bia, vái lạy cảm ơn cha mẹ đã phù trợ giúp mình gặp được kỳ ngộ này. "Con sẽ cố gắng thi tốt để có một công việc tốt, một ngày nào đó sẽ báo thù cho cha mẹ !" Rồi hắn đứng dậy, nhanh chóng chạy về ký túc xá trước khi cổng bị đóng...
Mình mới tập viết truyện ai có góp ý xin tự nhiên giúp mình có thêm kiến thức và hỗ trợ truyện thêm hay ho và đặc sắc hơn :3