Sử Phác nhìn Sở Sở, mỉm cười nói tiếp :
- Nếu được Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ cô nương đã oai trấn càn khôn ký tên vào trong thơ nữa, thì sự hiệu triệu của chúng ta càng có công hiệu thêm.
- Sở Sở tôi vừa ít tuổi vừa là bề dưới, chỉ đáng nghe lệnh sai khiến của các vị tiền bối thôi, chứ đâu dám được liệt danh với năm vị tiền bối tôn sư như vậy?
Vân Đình vừa cười vừa hỏi :
- Nếu Lệnh Hồ nương nhận lời thì còn gì bằng. Vừa rồi, sở dĩ lão phu không nhắc nhở tới cô nương là chỉ e cô nương nhớ sống thân nay đây mai đó, không chịu ký tên vào đấy thôi.
Mặt đỏ bừng, Sở Sở bẽn lẽn đáp :
- Liễu lão tiền bối nói như vậy càng làm cho Sở Sở tôi thêm hổ thẹn vô cùng.
Tiểu Hồng bỗng nghĩ ra được một kế, rỉ tai Sở Sở khẽ nói :
- Cô nương, sao không nhân lúc này xin Liễu lão tiền bối một ít việc để làm có hơn không?
Sở Sở chưa kịp trả lời, thì Vân Dình nghe thấy, nhìn Tiểu Hồng hỏi :
- Tạ cô nương muốn làm việc gì?
Tiểu Hồng cũng nũng niu đáp :
- Lão tiền bối viết xong lá thư gửi cho Lãnh Trúc tiên sinh lão tiền bối thì để cho thầy trò tiểu bối đem đi.
Vừa rồi thấy Sở Sở nói, Thôi Ngọc bị thương như thế nào, nhưng chưa thấy nhắc nhở tới việc Mộ Quang mất tích một cách kỳ lạ, Vân Đình mỉm cười hỏi :
- Lệnh Hồ cô nương với Tạ cô nương đi Bắc Nhạc hay sao?
Sở Sở đang định trả lời, thì Tiểu Hồng đã giả vây hộ chủ nhân, mỉm cười đáp :
- Liễu lão tiền bối, chủ chúng tôi rất hay ngao du sơn thủy. Huống hồ Lãnh Trúc tiên sinh lão tiền bối là ân sư của Nghiêm tướng công, nên muốn nhân lúc này chủ nhân chúng tôi được đi tới đó bái kiến và thỉnh giáo, như vậy có phải là nhất cử lưỡng tiện không?
Tuy Vân Đình không biết rõ tình hình mất tích của Mộ Quang, nhưng đã sớm biết chuyện Sở Sở rất yêu thương chàng ta, nên ông nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, liền gật đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương cũng nên đi bái kiến Trà Nhất Minh một phen thật.
Nhưng tính nết của Lãnh Trúc tiên sinh quái lạ lắm, nếu người nào quá cung kính y thì lại bị y chê cười là tầm thường. Nếu đối với y có vẻ kiêu ngạo thì thể nào cũng bị y trách là ngông. Cho nên đối phó với người có tính quái dị như thế rất khó đấy.
Tiểu Hồng gật đầu, hỏi :
- Thầy trò tiểu bối cứ đủ lễ phép, không kiêu ngạo và cũng không đê hèn, như vậy đã được chưa?
Sở Sở hơi hờn giận, trách mắng :
- Hồng nhi không được nói bừa như vậy. Con tưởng làm được như thế là chuyện rất dễ ư?
Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Vân Đình hớn hở :
- Lệnh Hồ cô nương, lão phu chỉ bảo cho cô nương một mánh lới đối phó với Trà Nhất Minh nhé?
Sở Sở mừng rỡ khôn tả, vội cảm ơn ngay. Vân Đình mỉm cười nói tiếp :
- Trà Nhất Minh tính nết kỳ lạ lắm, không ưa người ta tâng bốc mình, nhưng nếu cô nương cao minh hơn y thật, thì y lại vui lòng chịu phục ngay. Cho nên trước khi cô nương thông danh tương kiến Nhất Minh, tốt hơn hết làm như không định tâm biểu diễn mấy môn thần công tuyệt thế hay là thốt ra nhưng đàm luận kinh người thì y sẽ chịu phục ngay.
Tiểu Hồng nghe nói vội xen lời nói với Sở Sở rằng :
- Cô nương, Liễu lão tiền bối đã chỉ điểm cho như vậy, tới khi cô nương gặp Trác lão tiền bối, cứ giả bộ làm như không biết gì hết, để Hồng nhi dùng nghị luận kinh người nói với ông ta mấy câu, rồi lúc ấy cô nương mới hãy giở thần công tuyệt thế ra...
Không đợi chờ Tiểu Hồng nói dứt, Sở Sở quát mắng :
- Ở trước mặt Liễu lão tiền bối với Sử lão tiền bối, sao người dám có thái độ ngông cuồng như vậy? Ngươi có nghị luận kinh người gì mà dám tự phụ như thế?
Sử Phác xua tay, vừa cười vừa xen lời nói :
- Lệnh Hồ cô nương chớ nên trách cứ Tạ cô nương như thế vội. Lão phu với Liễu huynh đều là những người sơn dã, xưa nay vẫn không câu nệ lễ phép. Lão phu cảm thấy Tạ cô nương là người rất thông minh lanh lợi, và có tấm lòng son.
Như vậy, chắc thế nào cũng nghĩ ra được những vấn đề rất kỳ quái làm cho lão già họ Trà không sao trả lời nổi. Lúc ấy y sẽ đối với hai vị như thượng khách ngay.
Tiểu Hổng vừa cười vừa hỏi :
- Có phải Sử tiền bối muốn tiểu bối nghĩ cách dùng những vấn đề đanh đá kỳ quái làm khó dễ Trà lão tiền bối đấy không?
Sứ Phác đáp :
- Xưa nay Nhất Minh vẫn tự phụ bất cứ việc gì của Tam Giáo Cửu Lưu đều biết hết. Sách gì thuộc về thiên lý cũng đều được đọc hết, nhất là về võ công, y chưa phục ai bao giờ cả. Nếu Tạ cô nương hỏi thế nào mà làm cho y không sao trả lời được thì thể nào y cũng coi cô nương như là thượng khách và ân cần xin chỉ giáo ngay.
Sở Sở nghe Sử Phác nói như vậy rất ngạc nhiên, xen lời hỏi :
- Người mà có cá tính như Trà lão tiền bối thì đáng lẽ ông ta phải đi giầy rơm, chống gậy trúc, đi khắp thiên hạ để so tài cao thấp với anh hùng của đương thời mới đúng, nhưng theo chỗ Sở Sở tôi biết, thì Trà lão tiền bối lại ẩn dật ở trong Lãnh Trúc Bình trên núi Hằng Sơn, chứ rất ít đi lại trên giang hồ.
Vân Đình vừa cười vừa đỡ lời :
- Người mà Lệnh Hồ cô nương vừa nói chính là cử chỉ và hành động của Nhất Minh vào hồi trước lúc bốn mươi tuổi. Lúc đó quả là y hào hùng kiêu ngạo lắm, không bao giờ chịu làm người thứ hai trong võ lâm cả.
Sở Sở thấy Vân Đình nói như vậy, liền hiểu ý ngay, vội hỏi :
- Có lẽ sau bốn mươi tuổi, Trà lão tiền bối đã gặp phải một việc gì rất bực mình chăng?
Vần Đình gật đầu, vừa cười vừa đáp :
- Lệnh Hồ cô nương thông minh lắm. Chính năm bốn mươi Nhất Minh đã vấp phải hai việc rất đau lòng, nên từ đó trở đi y chán nản, mới ẩn dật ở trên Hằng Sơn, không muốn đi đâu nữa là thế.
Sở Sở cau mày hỏi :
- Hai nhân vật nào đã làm cho Trà lão tiền bối phải nản trí như thế?
Vân Đình lắc đầu, vừa cười vừa nói :
- Lão phu chỉ biết hai nhân vật đó là một chính một tà thôi, chứ không biết thân phận và tên họ của những người ấy.
Nói tới đó, ông ta sực nghĩ tới một việc, nhìn mặt Sở Sở mỉm cười hỏi :
- Nghe cô nương nói, Thôi Ngọc bị thương và nhiễm độc rất nặng, sao trong một thời gian ngắn mà cô nương lại chữa cho bà ta lành mạnh ngay, chả hay...
Sở Sở xua tay đỡ lời :
- Tiểu bối làm gì có bản lãnh ấy. Đó là nhờ có ba giọt Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ với ba viên Ứng Bao Nguyên Đơn đó thôi.
Vân Đình thất kinh, la lớn :
- Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ với Vạn Ứng Bảo Nguyên Đơn là của Thiên Tâm Nữ Sĩ Thạch Vô Cấu, một tuyệt thế cao nhân ẩn dật ở trong Thiên Tâm cốc bí mật chế luyện thành.
Sở Sở gật đầu đỡ lời :
- Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ quả thật là của Thiên Tâm Nữ Sĩ Thạch Vô Cấu tặng cho, còn Vạn Ứng Bảo Nguyên Đơn là của Thạch Vô Sầu, em gái của bà ta tặng cho đấy.
Vân Đình cả kinh, vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Sao Lệnh Hồ cô nương lại gặp được chị em nhà họ Thạch như vậy? Duyên phận này thật là hiếm lắm.
Sở Sở liền kể lại chuyện trước cho Vân Đình với Sử Phác nghe. Nghe xong, Vân Đình mỉm cười nói tiếp :
- Nếu trong người cô nương có hai vật báu ấy, lão phu dám cam đoan chỉ ba ngày sau là Tiểu Thanh cô nương có thể theo cô nương đi Hằng Sơn được ngay.
Sở Sở nghe nói cả mừng, vội hỏi lại :
- Liễu lão tiền bối, bây giờ tôi có thể vào thăm Tiểu Thanh được chưa?
Vân Dình gật đầu đáp :
- Có lẽ cô ta còn chưa lai tỉnh đâu nhưng đã có hai thứ linh dược ấy thì cho cô ta sớm được uống chút nào hay chút ấy.
Nói xong ông ta đứng dậy, cùng Sử Thác dẫn Sở Sở với Tiểu Hồng vào trong Thiên Phong Tiểu Trúc, một căn nhà cổ kính tao nhã và sạch sẽ không có chút bụi bậm nào hết.
Quả nhiên Tiểu Thanh đang ngủ say ở trên giường vẫn chưa lai tỉnh.
Sở Sở thấy Tiểu Thanh gầy gò hơn trước nhiều, sắc mặt rất nhợt nhạt, mới biết nữ tỳ cưng của mình bị thương quá nặng, liền động lòng thương, ứa nước mắt như muốn khóc.
Tiêu Hồng đã sụt sùi khóc, dùng áo lau chùi nước mắt, rồi liếc nhìn Vân Đình. Hiểu ý ngay Vân Đình gật đầu nói :
- Cô nương cứ việc gọi Nhiếp cô nương dậy đi, để cô ta được trông thấy hai vị, trong lòng thế nào cũng rất mừng rỡ.
Tiều Hồng nghe nói vội cúi xuống ghé vào tai Tiểu Thanh khẽ gọi :
- Thanh tỷ, Thanh tỷ!...
Nàng gọi luôn mấy tiếng, Tiểu Thanh từ từ mở mắt ra nhìn.