Trên con đường nắng gắt đi đến núi Hoa Sơn một thanh niên lầm lũi rảo bước, gương mặt hiện đầy vẻ phẫn uất, đó là Nghiêm Mộ Quang biệt hiệu Kim Cung Thần Kiếm Thủ, là một thanh niên chính phái mới nổi danh trên giang hồ.
Mộ Quang mặt mũi tuấn tú, hành vi chân chính được quần hùng trên giang hồ tôn làm thiếu niên anh hùng. Mộ Quang là đệ tử của Chưởng môn phái Tây Nhạc Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh.
Chàng còn là người yêu của Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa, trai tài gái sắc thật là một cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa trên giang hồ.
Một hôm Mộ Quang rong ruổi lên núi Thất Sơn gặp một người bạn cũ của sư phụ là Liễu Vân Đình.
Liễu Vân Đình ngẫu nhiên biết được cuộc hỗn chiến tại bãi sa mạc, gặp gỡ Mộ Quang liền tuần tự kể lại câu chuyện cho chàng nghe...
Mộ Quang càng nghe càng cảm thấy bồn chồn nóng nảy, sát cơ hiện rõ trên khuôn mặt.
Chàng đập bàn hét lớn :
- Ta thề nhất quyết phải báo thù cho bằng được!
Liễu Vận Đình đã biết Mộ Quang cùng với hai nàng Nam Nhạc song xu thế nào cũng có sự liên can mật thiết với nhau, cho nên ông ta một mặt khuyên chàng nên chấn tĩnh tinh thần, một mặt thủng thẳng nói :
- Bữa nọ Lão phu có việc đi qua Lương Sơn, gặp Lục Chỉ Tiên Viên Mễ Nguyên Thông với Bệnh Thuần Dương Đới Cảnh, thủ hạ của Hoa Sơn Nhị Quái, ngẫu nhiên nghe chúng than thở với nhau. Chúng bảo, tuy đã dùng Hắc Sánh Lạc Hồn Sa tấn công lén Nam Nhạc song xu, khiến hai nàng bị chôn xương vùi cát, ở trong bãi cát vàng, và mảnh Huyết Hà đồ đã đến tay rồi lại bị mất.
Mộ Quang nghe tới đó, mặt lộ vẻ oán hận, mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, vội hỏi Vân Đình tiếp :
- Thưa Liễu lão tiền bối, hiện giờ Mễ Nguyên Thông và Đới Cảnh ở đâu?
- Có lẽ hiện giờ chúng trở về Hoa Sơn báo cáo tin này cho Hoa Sơn tam quái biết rồi cũng nên?
Mộ Quang nghe tới đó định phất tay áo đi ngay.
Vân Đình vội giơ tay ra ngăn cản, và cau mày lại hỏi :
- Nghiêm lão đệ định đi đâu thế?
Mộ Quang mắt lộ sát khí, lớn tiếng đáp :
- Tiểu bối định một mình xông pha lên Hoa Sơn giết chết Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh để trả thù cho Nam Nhạc song xu?
Vân Đình lắc đầu đáp :
- Tuy một cây sáo ngọc, một cái cung vàng với mười hai mũi tên cong cong của lão đệ đã gây nên tên tuổi khá lừng lẫy trong võ lâm thật, nhưng dù tuổi cao và hỏa hầu của lão đệ còn hơi kém một chút. Nhất là lại đơn thương độc mã, thì làm sao mà địch nổi Hoa Sơn tam quái đã chiếm cứ Tây Nhạc từ lâu và oai trân Quan Trung như thế?
Mộ Quang ứa nước mắt ra, gượng cười đáp :
- Nam Nhạc song xu với tiểu bối có mối liên can rất mật thiết, nên dù có bị tan xương nát thịt dưới tay Hoa Sơn tam quái tiểu bối cũng phải giết cho được Mễ, Đới nhị tặc! Xin cám ơn lão tiền bối đã có lòng chỉ dẫn như vậy, nếu Mộ Quang này có thể sống sót mà xuống khỏi được núi Tây Nhạc, thì thế nào cũng quay lại núi Đại Tô này để cảm tạ lão tiền bối.
Nói xong, chàng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, nhún chân một cái, nhảy lên cao hơn bốn trượng rồi trên không bỗng khom lưng co chân đạp mạnh một cái người đã tà tà phi thẳng xuống dưới chân núi.
Vân Đình không ngờ ý chí của Mộ quang lại cương quyết như vậy, muốn khuyên bảo chàng thêm, nhưng chàng đã đi khỏi rồi, nên ông ta khẽ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm tự nói :
- “Thị phi chỉ vì hay lắm miệng, phiền não đều do xí chuyện người”. Không ngờ chỉ tại vì ta vô ý nói mấy lời như vậy, đã khiến một hiệp sĩ anh hùng tuổi trẻ có tương lai này bị toi mạng dưới tay của Tây Nhạc tam quái!
Ông ta vừa nói tới đó, trong đống đá ở phía đằng sau có người cười như điên, như khùng, đỡ lời :
- Liễu lão quái vật, người đã biết thị phi chỉ tại bấy nhiêu chuyện thì tất nhiên phải hiểu cảu “Cởi chuông cũng phải do chính tay người cột chuông” mới được chứ?
Tiếng nói vừa dứt, thì Vân đình thấy sau tảng đá lớn có một lão ăn mày tuổi trạc trung niên, đầu tóc rối bù, râu quai nón, quần áo lam lục bước ra, ông ta mới hay người đó là Phong Lôi Thần Khất Công Dương Mậu, người đã cùng với mình được người ta gọi là Thái Sơn song tuyệt, nên ông cười hỏi :
- Sao lão ăn mày quái dị này cũng có mặt ở đây thế?
Công Dương Mậu cười ha hả đáp :
- Xưa nay mỗ phải lựa những chỗ gió thực lớn mới ngủ được. Ngày hôm nay mỗ đang ngủ ngon giấc, ngờ đâu lại bị lão với tên đồ đệ bảo bối của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh làm cho mất cả giấc ngủ.
Vân Đình lại hỏi tiếp :
Vừa rồi lão ăn mày nói câu: “Cởi chuông phải nhờ tay người cột chuông” là có ý nghĩa gì?
Phong Lôi Thần Khất cười giọng quái dị đáp :
- Lão quái vật bỗng dưng nói nhiều lời làm cho thằng nhỏ Nghiêm Mộ Quang ỷ vào võ công rồi hăng hái một mình dám xông pha tìm giặc như vậy, chả phải chính lão quái vật ngươi đã “Cột chuông” là gì?
Vân Đình nghe nói, vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Lão ăn mày quái dị nói như thế, có phải lão muốn làm người “Cởi chuông” đó chăng?
Công Dương Mậu cười ha hả đáp :
- Việc gì đến lão nào? Theo kinh nhà phật nói: “Chuông vàng trên cổ hổ, chỉ có người cột chuông mới cởi được”
Vân Đình ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Lão ăn mày quái dị muốn mỗ đi Hoa Sơn một phen ư?
Công Dương Mậu cười giọng quái dị đáp :
- Năm xưa hai chúng ta ở trên Nam Thiên Môn trang, ngôi Thái Sơn minh chủ đã ác chiến hai ngày một đêm mà vẫn bất phân thắng bại, suýt chút nữa cả hai chúng ta cùng bị bại và bị thương. Nếu không nhờ có Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh đứng ra khuyên giải thì có khi nào ngày nay chúng ta lại trở thành bạn thân như vậy. Nên dù sao chúng ta cũng phải nể mặt Lãnh Trúc tiên sinh một chút vậy, thế nào lão quái vật cũng phải đi Hoa Sơn một phen ngấm ngầm giúp cho thằng nhỏ Nghiêm Mộ Quang không biết trời cao đất rộng chút nào.
Vân Đình lẳng lặng nghe xong mỉm cười đỡ lời :
- Nói đến câu chuyện ở Nam Thiên Môn thì chúng ta đêu thụ ơn Lãnh Trúc tiên sinh, nếu mỗ phải đi Hoa Sơn cởi chuông thì ít nhất lão ăn mày cổ quái cũng phải đi theo đứng cạnh mà khua trống gõ mõ hộ, như vậy mới phải.
Công Dương Mậu kêu la một tiếng rất quái dị rồi đáp :
- Chỉ vì lão quái vật lắm miệng mới gây nên thị phi này, nay lại muốn kéo cả ăn mày mỗ xuống nước một thể. Thế là nghĩa lý gì?
Vân Đình vừa cười vừa nói tiếp :
- Ai bảo bạn cứ thích dính vào chuyện của người khác? Mỗ đã thị phi chỉ vì hay lắm miệng, còn lão ăn mày quái dị thì lại phiền não bởi thích xí vào việc của người! Huống hồ ngoài Phong Lôi thần chưởng của bạn ra, thì không ai có thể khắc chế nổi Thất Bộ Trảo Hỗn thủ pháp của Ải Diêm La rất âm độc ấy?
Công Dương Mậu trợn đôi mắt quái dị lên nhìn Vân Đình và nói tiếp :
- Lão quái vật, nếu bạn sợ oai danh của nhóm Tây Nhạc song quái muốn mỗ cùng đi vào trong Quan Trung một phen cũng được. Lão quái vật chỉ cần nói một tiếng, hà tất phải giở thủ đoạn nói khích một cái thường tục quá nỗi, khiến người ta nghe thấy cũng phải chán ghét như thế làm chi?
Vân Đình tức cười đáp :
- Bảo mỗ mời cũng được, hay nói khích cũng được! Mỗ biết lão ăn mày quái dị rất thích dây dưa vào chuyện thị phi, vì suốt ngày ngủ trên núi Thái Sơn này, nhàn rỗi quá hóa điên cuồng, nên chỉ muốn đi kiếm trường hợp nào vui vẻ để góp vui vào thôi. Nhưng lão ăn mày quái dị lại rất giảo hoạt, lại đổ hết lỗi vào đầu mỗ rồi làm ra cái vẻ dạy đời.
Thấy Vân Đình đã nói đúng tâm sự của mình. Công Dương Mậu vừa cười như điên như khùng và nói tiếp :
- Lão quái vật còn ranh mãnh hơn cả ma quỷ, nhưng lúc gặp Tây Nhạc tam quái, thế nào lão quái vật cũng bị khốn khổ một phen chớ không sai. Thôi, đã nói đi là phải đi ngay, bằng không nếu tới chậm, tiểu tử Nghiêm Mộ Quang đã bị bọn giết người không gớm tay Ải Diêm La Yến Diễn khoét tim lột da y rồi, thì thế nào Lãnh Trúc tiên sinh cũng tới đây bắt lão quái vật đem đi Hằng Sơn ngâm vào trong chum dấm chứ không sai.
Hai vị kỳ hiệp tuyệt đời, đùa rỡn với nhau một hồi, rồi cùng nhau xuống khỏi núi Thái Sơn để theo dõi Nghiêm Mộ Quang và ngấm ngầm bảo vệ người hiệp sĩ trẻ tuổi kia.