Chương 17: Biết rõ chân tướng(2)

Vô Cấu nói tiếp :

- Tuy Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ không được bằng Cửu Hoàn đan, nhưng nó cũng có hai cách dùng. Một là cho người thường uống năm giọt thôi, có thể bổ ích nguyên khí, tăng thêm sức khỏe, còn một cách dùng nữa, là nếu bị nội thương rất nặng, thì cho nạn nhân uống một nửa, còn một nửa thì bôi vào vết thương, không những khỏi ngay mà còn mạnh khỏe hơn nữa.

Sở Sở nhớ kỹ lời dặn bảo rồi đứng dậy cáo lui. Vô Cấu lại dặn bảo tiếp :

- Chuyến đi Thiên Tâm trang này cô nương nên làm bạn thân với em gái tôi, nó chỉ không biết võ nghệ thôi, chứ còn có thể nói là bách nghệ kim tinh, nhất là Kỳ Môn Trận Pháp, Âm Dương Diệu Lý căn vân, đều tài ba hơn người.

Sở Sở gật đầu liên tiếp và lui ra khỏi đình. Vô Cấu không tiễn thêm chỉ bảo nữ tỳ của mình đưa hai thầy trò Sở Sở ra thôi.

Ngờ đâu Sở Sở với Tiểu Hồng chưa đi tới Thiên Tâm Trang, chưa trông thấy nhà cửa trang viện đâu đã thấy mười mấy người cưỡi ngựa đi như bay tới. Khi bọn người đó tới gần Sở Sở mới trông thấy rõ tất cả là mười một người ngựa, ba người đi giữa, tám người đi hai bên. Những người đi bên đầu ăn mặc lối tráng đinh, còn ba người đi giữa, thì trông phong độ rất khác thường.

Người đi chính giữa ăn mặc theo lối thư sinh, tuổi trạc ba mươi, trông rất anh tuấn và oai mãnh, chỉ thoáng trông, ai cũng phải nhìn nhận là một vị anh hùng đầy hào khí.

Người đi bên phải của thư sinh ấy là một thiếu phụ tuyệt đẹp, mặc quần áo đỏ.

Người đi bên trái cũng là một thiếu phụ, nhưng lại mặc toàn thắng, trông không khác gì một tiên nữ, khiến Lệnh Hồ Sở Sở mới trông thấy cũng đã có lòng kính ngưỡng rồi.

Mười một người đó đang phóng nước đại, nhưng khi tới chỗ cách thầy trò Sở Sở chừng, thì họ đã gò cương ngừng chân lại ngay. Ngựa chạy nhanh như thế mà chỉ khẽ gò cương một cái, ngựa đã ngừng được ngay. Đủ thấy kỹ thuật của những người này tinh xảo đến như thế nào.

Thư sinh mặc áo lông cưỡi ngựa đỏ đi giữa, đã vội nhảy xuống đất, tiến lên, chắp tay vái chào Sở Sở và nói :

- Phương danh tuyệt nghệ của Lệnh Hồ cô nương lừng lẫy càn khôn lâu năm, nay được hiệp giá của cô nương giáng lâm khiến Thiên Tâm trang chúng tôi được vẻ vang rất nhiều. Thạch Quân Bình ra nghênh đón hơi chậm, xin cô nương lượng thứ cho lỗi thiếu tôn kính này.

Vừa chắp tay đáp lễ, Sở Sở vừa thất kinh hỏi :

- Thạch trang chủ không biết Sở Sở này bao giờ, huống hồ tôi lại tới đây đột ngột.

Không chờ đợi nàng nói dứt, thiếu phụ áo đỏ đã chỉ tay vào thiếu phụ áo trắng, mỉm cười đỡ lời :

- Đêm hôm qua đèn trong Thiên Tâm trang chúng tôi bỗng kết hoa, chị tôi bói một quẻ thẻ, biết cô nương ở miền Tây tới, nên ba vợ chồng chúng tôi mới đặc biệt ra nghênh đón.

Nghĩ tới Vô Cấu với Vô Sầu rất giỏi về bói toán, Sở Sở liền hỏi thiếu phụ áo trắng rằng :

- Chắc vị Phu nhân này là Thạch Vô Sầu tỷ tỷ phải không?

Thiếu phụ áo trắng khẽ gật đầu.

Sở Sở lại hỏi tiếp :

- Phu nhân dù bói toán linh nghiệm đến đâu cũng chỉ có thể bói ra tiểu muội có việc tới đây bái kiến thôi, mà sao Thạch trang chủ lại còn biết cả tên họ của tiểu muội như thế?

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười đỡ lời :

- Chị tôi đã bói ra được có Phượng ở miền Tây tới, thì tôi đã đoán ra ngay là Lệnh Hồ cô nương, vì trong các vị cân quốc anh hùng đương thời chỉ trừ Xà Khiết mỹ nhân danh trấn bát phương ra là có thể xứng với chữ Phượng ấy chứ, không còn ai xứng đáng với chữ ấy cả.

Sở Sở không ngờ đối phương khen ngợi mình như thế mặt đỏ bừng, mỉm cười hỏi tiếp :

- Sở Sở chưa thỉnh giáo quý tính phương danh phu nhân?

Cười nũng nịu, thiếu phụ áo đỏ đáp :

- Vì trước kia, tôi đã có lời thề không bao giờ thế lộ tên họ của tôi, cho một ai hay, ngay cả đến phu quân tôi là Thạch Quân Bình đây cũng không biết rõ lai lịch của tôi. Xin cô nương thứ lỗi sự thất lễ ấy cho, và cứ gọi tôi là Thạch Nhị phu nhân được rồi.

Tuy mồm vâng vâng dạ dạ, nhưng Sở Sở rất kinh ngạc và nghĩ bụng :

- “Trên thiên hạ này làm gì có chuyện lạ lùng như thế này, chồng mà không biết tên họ của vợ”?

Lúc ấy Thạch Quân Bình đã ra hiệu cho một tráng đinh dắt hai con ngựa cao lớn tới. Sở Sở biết đối với vợ chồng nhà này, không cần phải khách sáo, nên nàng cùng Tiểu Hồng song song nhảy lên mình ngựa.

Vô Sầu quay ngựa lại để đi cùng với thầy trò Lệnh Hồ Sở Sở và còn dặn Quân Bình với Thạch nhị phu nhân rằng :

- Tôi tiếp Lệnh Hồ cô nương thủng thẳng về, Bình ca với Nhị muội hãy đi trước để dặn người nhà bày tiệc đãi giai khách ở trong Song Hồng Thủy Tạ nhé.

Quân Bình với thiếu phụ áo đỏ gật đầu nhận lời và chào Sở Sở một lạy, rồi dẫn bọn tráng đinh đi trước.

Sở Sở chờ cho vợ chồng Quân Binh và tráng đinh đi khỏi rồi liền móc túi lấy cái lọ ngọc đựng Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ ra đưa cho Vô Sầu, mỉm cười nói :

- Trong lọ ngọc này có đựng mười giọt Thanh Linh Ích Nguyên Nhũ là của Thiên Tâm Nữ Sĩ Thạch đại tỷ sai tiểu muội đem đến đây tặng cho phu nhân với Thạch trang chủ đấy.

Đỡ lấy cái lọ ngọc, Vô Sầu có vẻ thắc mắc và đỡ lời :

- Thế ra chị tôi đã nhờ cô nương đem vật này đến vợ chồng chúng tôi đấy?

Tôi lại tưởng cô nương tới Thiên Tâm trang là đặc biệt vì Nhị muội của tôi.

Sở Sở lắc đầu vừa cười vừa đáp :

- Tiểu muội ở xa đến Thiên Tâm trang là muốn thỉnh giáo tỷ tỷ một việc này, chứ không phải về Thạch nhị phu nhân. Tiểu muội với Thạch nhị phu nhân chưa gặp nhau bao giờ, khi nào lại...

Không đợi nàng nói dứt, Vô Sầu đã cười và hỏi tiếp :

- Mời cô nương cứ nói. Chẳng hay cô nương tới đây có việc gì? Nếu chuyện gì mà Vô Sầu tôi hay biết, thế nào cũng xin thưa cùng, để cô nương được rõ ngay.

Thấy Vô Sầu nói toạc ra như vậy, Sở Sở không tiện lên tiếng hỏi nữa, nhưng sau nàng lại nghĩ ra được một kế, liền mỉm cười ngâm nga :

“Bán sách Huyết Thần Kinh

Nhất lạp hồi sinh dược

Cử tặng viễn lai nhân

Liêu tác hoàn châu ước”

Nghe thấy Sở Sở ngâm bài thơ đó, Vô Sầu đã cả cười đỡ lời :

- Tôi đoán không sai, Lệnh Hồ cô nương tới đây là vì việc của nhị muội của tôi thật.

Lệnh Hồ Sở Sở ngạc nhiên hỏi lại :

- Bốn câu thơ ấy có phải là của phu nhân viết đấy không?

Vô Sầu gật đầu đáp :

- Lệnh Hồ cô nương nói rất đúng.

Sở Sở lại hỏi tiếp :

- Bài thơ của phu nhân viết thì liên can gì đến Thạch nhị phu nhân?

Vô Sầu vừa cười vừa trả lời :

- Lệnh Hồ cô nương, nhị muội của tôi tên là Hứa Linh Sa biệt hiệu là Hồng Y Tiên Tử, người trong nhóm Nam Nhạc song xu, ắt cô nương phải hiểu chứ?

Sở Sở nghe nói kinh hãi vô cùng, nàng vội nghĩ bụng :

- “Ta hóa danh làm Gia Cát Lang cùng Mộ Quang ra ngoài bãi sa mạc này để tế lễ vong hồn của Nam Nhạc song xu. Lúc ấy ta ở trên đồi cát, thoáng trông thấy hình dạng của Hứa Linh Sa, chỉ vì lúc ấy trong lòng ta bối rối và khó chịu, nên không để ý nhìn kỹ. Bây giờ hồi tưởng lại quả thực hình dáng của nàng hơi giống Thạch nhị phu nhân”...

Thấy Sở Sở lộ vẻ kinh ngạc và cau mày suy nghĩ như thế, Vô Sầu mỉm cười hỏi tiếp :

- Sao Lệnh Hồ cô nương nghe thấy tôi nói họ của nhị muội lại có vẻ ngạc nhiên như thế?

Sở Sở hỏi tiếp :

- Vừa rồi Thạch nhị phu nhân nói. Ngay cả Thạch trang chủ, nhị phu nhân cũng không cho biết rõ lai lịch và tên họ, sao phu nhân lại biết rõ như thế?

Vô Sầu đành kể lại chuyện mình cứu Linh Sa thoát chết, lập kế cho nàng kết hôn với chồng đẻ con ra sao, nói hết cho Sở Sở hay.

Như nằm mơ vừa thức tỉnh, lúc này Sở Sở mới biết rõ Mộ Quang chưa hề trùng phùng lại Hứa Linh Sa, chàng còn bị Tiểu Hồng đánh mộ cái tát rất oan uổng, và khi ở trong khu rừng rậm, trên bờ hồ Ha Lập, lại còn bị mình nói mỉa nói mai, thực oan ức cho chàng quá.

Vừa thủng thẳng đi, Vô Sầu vừa mỉm cười nói tiếp :

- Lai lịch của nhị muội tôi, chỉ có mình tôi hay biết thôi, chứ thực sự nàng chưa nói cho phu quân chúng tôi hay. Vì vậy người trong Thiên Tâm trang này, kể cả chủ lẫn người làm, ai ai cũng chỉ biết gọi nàng là Thạch nhị phu nhân thôi.

Sở Sở cau mày lại, định nói lại thôi.

Vô Sầu vừa cười vừa nói tiếp :

- Có lẽ bây giờ Lệnh Hồ cô nương đã hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa bốn câu thơ của rồi chứ?

Sở Sở cười vừa đáp :

- Nghiêm Mộ Quang quả thực là một người hiệp nghĩa, và có tấm lòng quang minh lỗi lạc. Nay Hứa Linh Sa đã có chỗ gởi thân lý tưởng, biến thành Thạch nhị phu nhân rồi, thì phu nhân không cần tặng nửa cuốn Huyết Thần Kinh với một viên Hồi sinh đơn, thì chàng cũng sẽ tự chặt đứt mối giây tình ấy chứ không khi nào lại còn tới đây làm phiền hiền phụ phu nhân nữa.

Vô Sầu gật đầu, đỡ lời :

- Lệnh Hồ cô nương nói rất đúng. Nghiêm đại hiệp quả thực là một kỳ nam tử rất quang minh lỗi lạc. Nhưng việc này do tay tôi gây nên, đã cướp mất người yêu của người khác, thì tất nhiên phải tận chút tâm sự chứ?

Sở Sở vội cải chính :

- Phu nhân nói nặng lời quá. Trong lúc Hứa Linh Sa bị thương nặng sắp chết, nhờ được phu nhân cứu giúp cho mới được phục sinh. Như vậy đâu có phải là phu nhân cướp người yêu của người khác.

Vô Sầu liếc nhìn Sở Sở mấy cái, mỉm cười nói :

- Lệnh Hồ cô nương là cân quốc kỳ anh và có bụng dạ rất quảng đại, thì tôi mới dám thất lễ mà hỏi cô nương vài câu.

- Phu nhân muốn hỏi gì xin cứ nói.

- Xin cô nương cho tôi được biết rõ chuyện cô nương với Nghiêm đại hiệp, và tại sao viên thuốc của tôi tặng cho Nghiêm đại hiệp lại đến tay cô nương, mong cô nương cho Vô Sầu này biết rõ hết đầu đuôi câu chuyện, để tôi khỏi áy náy.

- Trước khi Sở Sở tôi chưa kể rõ câu chuyện đó, xin phu nhân hãy cho phép tôi được cám ơn, là nhờ có phu nhân, Sở Sở tôi mới thoát chết đã.

Vô Sầu rất thông minh, nghe thấy Sở Sở nói như vậy đã vỡ lẽ vội hỏi lại :

- Có phải cô nương đã được uống Cửu Hoàn đan và đã chữa khỏi được bệnh nặng phải không?

Sở Sở gật đầu và kể hết chuyện của mình với Mộ Quang như thế nào, nhất nhất kể hết cho Vô Sầu nghe chứ không giấu diếm chút nào hết.

Vô Sầu lẳng lặng nghe xong, rất hớn hở mỉm cười nói :

- Như vậy chuyến đi Thiên Tâm trang này của cô nương thật hay quá vừa có lợi cho mình, và cũng có ích cho người.

Sở Sở không hiểu tại sao Vô Sầu lại nói như thế, rất ngạc nhiên mỉm cười hỏi :

- Chẳng hay phu nhân có thể giải thích rõ một chút mấy lời mà phu nhân vừa mới nói không?