Chương 80: Cơn Gió Đen.

Trên đỉnh Vân Sơn, nơi tọa lạc của tòa Vân Đình nơi được xem là đầu não của Trương Gia Bảo, mây mù vần vũ, từng cơn gió lạnh thổi qua mang theo hơi thở của bão tố. Trong gian đại điện rộng lớn, ánh sáng từ các dãy đèn lồng treo cao lung linh nhưng vẫn không xua tan được sự căng thẳng bao trùm.

Ở vị trí trung tâm, Trương Bảo đứng trước lan can mở rộng, phóng tầm mắt ra khung cảnh trùng điệp núi non bên ngoài. Ánh mắt như muốn xuyên thấu màn sương dày đặc, nhưng bên trong lại lộ rõ vẻ nặng nề.

Phía sau ông, Trương Thừa Hức vừa bước vào từ hành lang dài, giày dẫm nhẹ lên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang khẽ khàng. Sau cuộc họp với Tam Đại Gia Tộc, lão trưởng lão này mang theo một cảm xúc khác lạ, đôi mắt thâm trầm đầy toan tính.

“Thừa Hức, có chuyện gì cần báo cáo sao?” Giọng nói của Trương Bảo trầm ổn vang lên, lấp đầy cả không gian rộng lớn nhưng lại mang theo áp lực không dễ chịu.

Trương Thừa Hức khẽ cúi đầu, cung kính đáp:

“Bảo chủ, cuộc họp vừa rồi có nhiều diễn biến phức tạp. Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là tin tức từ sự kiện Thiên Uyên Cung.”

Trương Bảo xoay người lại, ánh mắt dò xét. Ông không vội thúc giục, chờ đợi lời giải thích.

Trương Thừa Hức cẩn thận từng chữ:

“Một thiếu niên vận hắc y đã cứu mạng Lý Thiên Bảo, cả tôi và Từ gia giữa vòng vây của Thất Sát Điện. Thực lực hắn vượt xa tưởng tượng, nhưng điều đáng nói là, có tin đồn trong Đế Đô rằng thiếu niên này chính là... Trương Vệ.”

Không khí như lắng đọng lại. Trương Bảo khẽ nhíu mày, ánh mắt ông thoáng qua sự kinh ngạc nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ nghiêm nghị:

“Trương Vệ? Là nó sao? Dựa vào đâu mà các thế lực lại đồn đoán như vậy?”

Trương Thừa Hức tiếp lời:

“Không ai xác nhận được chân tướng, nhưng ngoài tin đồn đó, còn có chuyện về một nhóm cướp tiêu tại Liên Hoa Cốc. Có người cho rằng, kẻ cầm đầu nhóm cướp đó cũng chính là Trương Vệ. Từ Gia Trang đã nghe phong thanh, hiện tại vẫn án binh bất động, nhưng tôi tin rằng, sóng gió sẽ không ngừng ở đây.”

Nghe đến đây, Trương Bảo nhắm mắt trầm tư, đôi bàn tay sau lưng nắm chặt lại. Một lúc sau, ông mở mắt, giọng nói lạnh lùng nhưng dứt khoát:

“Chuyện này không thể bỏ qua. Triệu tập Trương Vệ ngay lập tức. Ta muốn đích thân hỏi rõ mọi chuyện.”

---

Cách đó không xa, Liên Hoa Cốc, nơi thường được biết đến với khung cảnh nên thơ của những bông sen đá khổng lồ mọc dọc sườn núi, giờ đây lại phủ đầy sát khí. Trương Vệ đứng một mình bên dòng suối chảy róc rách, tay chạm nhẹ vào mặt nước lạnh buốt. Gió thổi qua mái tóc rối, mang theo hương thơm nhè nhẹ của lá sen.

Những năm tháng qua, nơi đây là chốn yên bình duy nhất của cậu, nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy lại trở nên xa lạ. Ánh mắt Trương Vệ trầm lặng, như thể cậu đang chờ đợi một điều gì đó.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng cậu. Trương Thừa Hức xuất hiện, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cậu.

“Thiếu chủ, gia chủ triệu tập ngài về Vân Sơn ngay lập tức. Có những chuyện cần được làm rõ.”

Trương Vệ xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được vẻ lạnh nhạt:

“Ta đoán đây không phải là lời mời thân thiện.”

Trương Thừa Hức im lặng, đôi mắt già nua như đang dò xét từng biểu cảm trên gương mặt cậu. Một lát sau, lão nói:

“Ngài là thiếu chủ của Trương Gia Bảo. Bảo chủ cần ngài giải thích rõ ràng, nhất là khi danh dự gia tộc đang bị đe dọa.”

Trương Vệ khẽ nhếch môi cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm:

“Danh dự gia tộc? Đã bao lâu rồi ta không nghe ai nhắc đến điều đó trong những lần họ quẳng hết trách nhiệm lên đầu ta?”

Không đợi Trương Thừa Hức phản ứng, Trương Vệ đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào lão:

“Được thôi, ta sẽ đi. Nhưng lần này, ta sẽ không để mình trở thành bia đỡ đạn cho bất kỳ ai nữa.”

Trên đường trở về Vân Sơn, những cơn gió lạnh cuốn qua, từng tán cây rừng rung lên xào xạc. Bầu trời phía xa dần tối sầm lại, báo hiệu một cơn bão lớn đang kéo đến. Trương Vệ ngồi lặng lẽ trong xe ngựa, ánh mắt cậu nhìn ra bên ngoài nhưng đầu óc lại miên man suy nghĩ.

Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình tại đại sảnh Vân Đình, nhưng một điều chắc chắn rằng, lần này cậu sẽ không cam chịu. Những tháng ngày sống trong uất ức và phó mặc đã qua rồi.

Bên ngoài, Trương Thừa Hức ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng xe ngựa phía trước. Trong lòng lão, những toan tính và lo âu như dâng tràn theo từng cơn gió lạnh.

Những cơn gió đen từ chân trời xa xôi đang đến gần, cuốn theo hơi thở của hỗn loạn. Nhưng bên trong gió dữ, cũng có kẻ đang âm thầm chuẩn bị cho sự vùng lên mạnh mẽ của mình.