Chương 75: Can Thiệp.

Nhận thấy tình hình bên dưới đã rơi vào hỗn loạn, tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt, Trương Vệ quyết định phải hành động. Cậu nhanh chóng tháo nhẫn Xích Linh, để chân khí bị áp chế từ lâu bùng phát, như ngọn lửa dữ dội lan tràn trong cơ thể. Cảm giác sức mạnh tràn đầy, cơ bắp như được giải phóng khỏi xiềng xích, tốc độ của Trương Vệ tăng lên đáng kể.

Bóng đen của cậu lao qua hành lang Thiên Uyên Cung, những bậc thang, những hành lang quanh co lướt qua trước mắt chỉ trong tích tắc. Từng bước chân của Trương Vệ nhẹ nhàng như làn gió, không để lại dấu vết, với tốc độ kinh người khiến mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt. Chỉ trong nháy mắt, cậu đã tiếp cận nhóm kẻ áo đen đang đứng ở vị trí cao, ném ám khí xuống phòng họp bên dưới.

Những kẻ áo đen, mắt chăm chăm vào hỗn chiến bên dưới, hoàn toàn không nhận ra có người vừa đến sau lưng. Trương Vệ không chút chậm trễ, tung một chưởng vào tên đầu tiên. Kẻ đó chỉ kịp cảm nhận cơn gió lạnh từ phía sau, trước khi cả cơ thể hắn bay vút ra xa, đập mạnh vào tường, bất tỉnh ngay lập tức. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng luồn qua bên cạnh, hai tay vung ra những đòn đánh chuẩn xác, không hề có chút do dự. Từng cú đánh, từng đòn chưởng như lưỡi dao sắc bén, khiến các kẻ áo đen ngã gục từng tên một.

Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một tên, hắn cũng nhận ra đồng bọn lần lượt ngã xuống, liền quay lại đối diện Trương Vệ với ánh mắt đầy kinh hoàng. Trương Vệ chẳng cho hắn cơ hội kịp phản ứng, nhanh như chớp, cậu vươn tay bắt giữ hắn, một tay bóp chặt cổ áo, nâng hắn lên. Ánh mắt của Trương Vệ sắc lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm như xoáy vào tận tâm hồn kẻ địch, khiến hắn run rẩy như lá khô trước cơn gió lớn.

“Ai sai ngươi đến?” Giọng nói của Trương Vệ trầm thấp, lạnh lùng, một áp lực vô hình từ cậu ép xuống khiến tên áo đen toát mồ hôi, cả cơ thể run lên bần bật.

Miệng hắn mở ra, lắp bắp vài lời đứt đoạn, giọng nói đứt quãng đầy sợ hãi: “Ta… ta không biết…”

Đôi mắt Trương Vệ càng trở nên phẫn nộ, ánh nhìn đầy bất mãn và cảnh cáo. Rõ ràng, cậu không hài lòng với câu trả lời qua loa này. Khi Trương Vệ định tra hỏi thêm, một ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt tên áo đen. Trước khi cậu kịp phản ứng, tên đó nghiến răng, cắn mạnh vào lưỡi. Một dòng máu tươi trào ra từ khóe miệng, đôi mắt hắn đờ đẫn rồi khép lại, cơ thể mềm nhũn, ngã gục xuống tay Trương Vệ.

Cảm giác tiếc nuối thoáng qua trong lòng Trương Vệ, nhưng cậu nhanh chóng buông kẻ địch đã chết xuống. Trong giây phút ấy, một thứ gì đó sáng lấp lánh ló ra từ bên hông của tên áo đen. Cậu cúi xuống, kéo lớp áo ngoài lên, phát hiện một lệnh bài nhỏ được giấu kín nơi thắt lưng. Trương Vệ cẩn thận nhấc lệnh bài lên, ánh mắt nghiêm túc quan sát từng đường nét chạm khắc trên đó. Ký hiệu trên lệnh bài đơn giản nhưng đầy uy nghi, mang nét sắc sảo đầy ám muội. Dòng chữ "Thất Sát Điện" hiện rõ, như toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trương Vệ, đôi mắt cậu thoáng tối sầm. Cái tên này cậu chưa từng nghe qua, nhưng cậu nhận ra rằng sự hiện diện của thế lực này không đơn giản. Trương Vệ siết chặt lệnh bài trong tay, đôi mắt ánh lên một sự nguy hiểm nhất định, khiến ai vô tình bắt được hình ảnh của cậu lúc này ắt hẳn cũng phải sởn cả gay óc.