Các binh lính của Từ Gia Trang, chứng kiến toàn bộ trận chiến khốc liệt ấy, đứng yên bất động như bị hóa đá. Họ không thể tin rằng Từ Ngọc Hải, người mà họ xem chiến thần bất bại, nay đã gục ngã ngay trước mắt. Trái tim từng người rụng rời vì kinh hoàng, và khi thấy thân ảnh bất động của chủ tướng, nỗi sợ hãi tức thì bao trùm. Chẳng ai dám ở lại, tất cả quay đầu tán loạn, đám đông tan rã như cát bay trước gió.
Trương Vệ lạnh lùng nhìn theo đám người Từ Gia tháo chạy, trong mắt không một chút thương hại. Khi đám đông đã tan hết, chàng mới quay lại, tiến đến chỗ những cỗ xe áp giải người, đôi tay nhẹ nhàng phá tan dây xích, mở khóa từng cánh cửa, giải thoát cho những nô lệ đang co cụm bên trong.
"Đi đi, các ngươi đã tự do." Giọng chàng vang lên, trầm mặc như làn khói chiều.
Những người bị giam cầm, đã chịu đựng biết bao đọa đầy, nay thấy mình được thả tự do, thoáng chốc còn chẳng dám tin. Họ ngẩng lên nhìn Trương Vệ, ánh mắt đầy sự ngờ vực nhưng biết ơn. Một người đầu tiên cúi đầu cảm tạ, rồi từng người nối tiếp nhau, nhanh chóng rời đi, bóng họ nhập vào khu rừng, tựa như cánh chim lạc đàn tìm về một vùng đất xa xăm nào đó. Trương Vệ đứng lặng, nhìn theo đoàn người tản đi trong im lặng. Chàng hiểu rằng, cứu họ chỉ là khởi đầu của một con đường dài đầy gian nan phía trước, và dù đã thoát, nhưng gánh nặng của sự lưu lạc vẫn đè nặng trên vai họ.
Khi đám nô lệ cuối cùng đã khuất dạng, Trương Vệ định xoay người rời đi thì thoáng thấy một thân ảnh gầy gò vẫn đứng lặng, như một chiếc bóng không thuộc về nơi đây. Đôi mắt kẻ ấy mờ mịt và lạc lõng, chiếc áo rách nát trên người hắn như chẳng còn đủ để bảo vệ lấy thân hình yếu ớt. Trong đôi mắt đượm màu u buồn ấy, Trương Vệ nhận ra một sự trống rỗng không tên, một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.
Chàng tiến lại gần, sự tò mò dâng lên trong lòng. Chăm chú nhìn, chàng thấy bóng dáng này không giống những người khác, như thể có một u uẩn không thể giải bày đang âm ỉ trong tâm khảm hắn. Ánh mắt hắn phản chiếu điều gì đó Trương Vệ chưa hiểu hết, một nỗi bi thương xa lạ nhưng lại quen thuộc.
"Sao ngươi không đi?" Trương Vệ hỏi, giọng bình thản nhưng mang nét quan tâm mờ nhạt.
Người nô lệ thoáng giật mình, đôi mắt mờ mịt ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của Trương Vệ, rồi hắn cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, như làn gió thoảng qua.
"Ta… không biết phải đi đâu. Không có nơi nào để về, không có ai đợi chờ, và nếu rời khỏi đây… ta cũng chẳng biết mình nên làm gì."
Trương Vệ lặng người trong giây lát, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, thấu rõ sự lạc lõng, bất lực của kẻ đối diện. Chàng hiểu rõ cảm giác ấy, chàng đã từng trãi qua nó khi xung quanh dường như chỉ là hư không, và mỗi bước đi chẳng khác nào đi vào mù mịt. Nhưng cũng chính vì lẽ đó, chàng biết rằng không thể để hắn mãi chìm trong tuyệt vọng.
"Nếu ngươi muốn, ngươi có thể thử sống một cuộc đời khác, một cuộc đời không có xiềng xích." Trương Vệ đáp, giọng chàng trầm thấp nhưng kiên định, tựa như mang đến tia sáng đầu tiên cho một tâm hồn đang lạc lối.
Ánh mắt của người nô lệ ánh lên một tia sáng yếu ớt, như thể lời nói của Trương Vệ đã thắp lên một đốm lửa trong đêm lạnh. Hắn lặng im hồi lâu, tựa như đang cân nhắc, giữa tất cả những gì đã mất và hi vọng mong manh vừa tìm lại được.
“Nếu ngươi muốn,” Trương Vệ chậm rãi nói, giọng bình thản mà kiên quyết, “ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng nhớ kỹ, con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng. Ngươi phải vững vàng, phải dám đương đầu. Ngươi có sẵn sàng không?”
Người nô lệ đứng im, đôi mắt hắn dao động, lóe lên một tia kiên định lẫn chút lo lắng. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Trương Vệ, sự lo lắng ấy dần biến mất. Hắn gật đầu, giọng nói vang lên chắc nịch hơn bao giờ hết:
“Ta sẽ đi cùng ngài, dù có khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không quay đầu.”
Trương Vệ khẽ gật đầu, đôi mắt như bừng lên một sự thấu hiểu. Chàng biết rằng kẻ này đã tìm thấy một lý do để tiếp tục sống, một động lực mới. Và trong lòng chàng cũng đã quyết, sẽ đưa người này đến nơi mà hắn có thể tìm thấy con đường của riêng mình. “Vậy thì đi thôi,” Trương Vệ nói, không ngoái đầu lại, rồi cất bước về phía trước, “còn nhiều việc đang chờ đợi.”