Chương 62: Sự Trao Đổi Bí Ẩn.

Trương Trung, đứng dậy, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy nghi tiến về phía Trương Vệ. Vẻ mặt ông trầm ngâm, đôi mắt sắc lạnh như dao, chiếu thẳng vào cậu thiếu niên đang đứng trước mặt. Khi đến gần, ông dừng lại, giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ vang lên:

"Trương Vệ, hãy nói rõ cho ta biết, ngươi đã nhận được Ảnh Lãng Phù từ đâu?"

Những lời nói của Trương Trung như đè nặng không khí trong phòng, làm cho mọi người đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Các trưởng lão khác cũng lặng lẽ dõi theo, ánh mắt chứa đầy sự chờ đợi câu trả lời từ Trương Vệ.

Trương Vệ hiểu rằng tình hình lúc này vô cùng nhạy cảm. Nếu cậu không trả lời khéo léo, không chỉ bản thân mà cả gia tộc có thể rơi vào nguy hiểm. Trong đầu cậu nhanh chóng lướt qua hàng loạt suy nghĩ, cuối cùng quyết định đưa ra câu trả lời ít gây tổn hại nhất:

"Con đã lén lấy nó từ túi của phụ thân khi người còn lưu lại Mục Gia Trang."

Lời thú nhận này khiến các trưởng lão xôn xao. Tuy rằng hành động này là tội lỗi, nhưng cách trả lời của Trương Vệ đã bảo vệ được danh dự của phụ thân, đồng thời tránh được việc tiết lộ những bí mật nguy hiểm khác.

Trương Trung chăm chú quan sát phản ứng của Trương Vệ, trong lòng dấy lên sự hài lòng kín đáo. Lão biết rằng sự tiết lộ này sẽ mở ra cơ hội lớn để gia tộc phê phán và trừng trị Trương Vệ, qua đó củng cố vị thế cho con trai lão, Trương Triết Hạn, trong cuộc đấu tranh quyền lực.

Với vẻ mặt không chút thương xót, Trương Trung tiếp tục nói bằng giọng sắc lạnh:

"Ngươi đã phạm vào một trong những đại tội của gia tộc: tự ý lấy trộm bảo vật mà không thông qua sự phê chuẩn của trưởng lão. Hành động này là sự vi phạm nghiêm trọng và không thể tha thứ."

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt gật đầu, biểu lộ sự đồng tình. Họ biết rằng sự việc này không thể giải quyết một cách đơn giản và có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc. Những ánh mắt nghiêm nghị và cứng rắn đều hướng về phía Trương Vệ, như sẵn sàng áp đặt hình phạt nghiêm khắc.

Trong lúc tình hình căng thẳng đến đỉnh điểm, Lưu Hồng Liệt đột nhiên đứng dậy. Ông nhìn sâu vào mắt Trương Vệ rồi quay sang các trưởng lão, giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ:

"Việc Trương Vệ lén lấy Ảnh Lãng Phù từ phụ thân có thật sự đáng tin? Như chúng ta đều biết, Ảnh Lãng Phù vốn được bảo quản nghiêm ngặt tại nội viện, không dễ dàng để một thiếu niên có thể tiếp cận. Rõ ràng có điều gì đó khuất tất trong chuyện này."

Lời nói của Lưu Hồng Liệt khiến các trưởng lão ngạc nhiên và suy nghĩ. Họ bắt đầu nhìn nhau, nhận ra rằng sự việc không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trương Trung, vốn đã định sẵn kế hoạch lật đổ Trương Vệ, cũng không ngờ đến sự can thiệp của Lưu Hồng Liệt. Sự nghi ngờ này có thể làm phức tạp thêm tình thế, thậm chí có thể phá hỏng âm mưu của lão.

Trương Vệ đứng im, cảm nhận áp lực từ mọi phía. Cậu biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Tuy vậy, cậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trả lời rõ ràng:

"Thưa trưởng lão, đúng là con đã lấy nó từ phụ thân khi người không để ý. Con không có ý định gây ra rắc rối, chỉ muốn khám phá khả năng của mình."

Lưu Hồng Liệt không tỏ vẻ hài lòng, ông tiếp tục chất vấn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Trương Vệ:

"Ngươi có biết giá trị và sự nguy hiểm khi sử dụng Ảnh Lãng Phù hay không? Việc nó rơi vào tay ngươi không thể chỉ là một sự trùng hợp. Ta tin rằng có kẻ đứng sau sự việc này, và chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng."

Lúc này, Lưu Hàn Phong không nhịn được nữa, ông nhanh chóng đứng lên. Ông nhìn các trưởng lão bằng ánh mắt trầm tư, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Ta chính là người đã trao Ảnh Lãng Phù cho Trương Bảo khi ngài ấy nhậm chức bảo chủ. Đó là quyết định dựa trên khả năng và phẩm chất của ngài ấy. Tuy nhiên, ta không ngờ rằng bảo vật này lại rơi vào tay thiếu chủ Trương Vệ. Đây là sai sót của ta trong việc bảo quản, và ta sẵn sàng chịu trách nhiệm."

Lời thú nhận của Lưu Hàn Phong khiến các trưởng lão không khỏi bất ngờ. Họ hiểu rằng vấn đề đã vượt xa khỏi quỹ đạo ban đầu, và việc truy cứu trách nhiệm không thể đơn giản dừng lại ở Trương Vệ.

Lưu Hàn Phong tiếp tục:

"Ta đề nghị chúng ta tổ chức một cuộc điều tra toàn diện để làm rõ sự việc. Nếu có bất kỳ ai lợi dụng việc này để trục lợi, người đó phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Đồng thời, chúng ta cần bảo vệ danh dự của Trương Gia và không để sự việc này ảnh hưởng đến sự đoàn kết của gia tộc."

Lời nói của Lưu Hàn Phong như một lời tuyên bố mạnh mẽ, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Vệ và Lưu Hàn Phong. Sự im lặng bao trùm, chỉ còn nghe thấy những tiếng thở dài và tiếng cựa quậy nhẹ của những trưởng lão đang ngồi quanh.

Bất ngờ, Lưu Hồng Liệt nhìn chằm chằm vào Trương Vệ, giọng nói trầm nhưng rõ ràng vang lên: "Trương Vệ còn trẻ mà đã thành thạo được Ảnh Lãng Phù, quả thật là một thiên tài võ học ngàn năm có một của Trương Gia." Câu nói như một ngọn lửa đốt cháy bầu không khí vốn đã căng thẳng. Các trưởng lão bắt đầu bàn tán sôi nổi. Một số người gật đầu đồng tình, trong khi những người khác tỏ ra hoài nghi.

Tuy nhiên, Lưu Hồng Liệt không dừng lại ở đó. Ông tiếp tục nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Dù Trương Vệ là thiên tài, nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua quy tắc gia tộc. Luật lệ của Trương Gia là bất biến, không ai được phép đứng ngoài vòng pháp luật. Sai phạm này cần được xử lý công minh, không thể vì tài năng mà tha thứ."

Lời nói của ông như một quả bom nổ tung giữa không khí vốn đã ngột ngạt. Trương Trung, người đang tìm cách hạ bệ Trương Vệ, cảm thấy thỏa mãn. Lão nghĩ thầm: “Nếu ta tiếp tục kích động, chắc chắn vị trí của Triết Hạn sẽ vững chắc hơn.”

Lưu Hàn Phong cảm thấy lo lắng. Ông hiểu rằng, dù muốn bảo vệ Trương Vệ, nhưng nếu can thiệp quá mạnh mẽ, chính ông cũng sẽ bị chỉ trích. Ánh mắt ông dừng lại ở Trương Bảo, hy vọng ông ta sẽ lên tiếng. Nhưng Trương Bảo vẫn im lặng, ánh mắt đăm chiêu đầy khó xử.

Sau một hồi im lặng, Lưu Hàn Phong lên tiếng: "Thưa các vị trưởng lão, dù tôi đã giao Ảnh Lãng Phù cho Trương Bảo vì tin tưởng, nhưng việc rơi vào tay Trương Vệ là điều ngoài ý muốn. Tuy nhiên, việc cậu ấy sử dụng được Ảnh Lãng Phù chứng tỏ tiềm năng vượt trội. Trước khi quyết định hình phạt, chúng ta cần cân nhắc kỹ lưỡng, tránh gây hậu quả không đáng có."

Lời nói của Lưu Hàn Phong khiến một số trưởng lão bắt đầu suy nghĩ lại. Nhưng Trương Trung, với vẻ mặt lạnh lùng, không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Lão nói giọng đều đều nhưng đầy ẩn ý:

"Lưu trưởng lão, tôi hiểu ông muốn bảo vệ Trương Vệ, nhưng nếu chúng ta không xử lý nghiêm, sẽ tạo ra tiền lệ xấu."

Sự căng thẳng tiếp tục tăng lên. Các trưởng lão bắt đầu trao đổi ánh mắt, phân chia rõ ràng thành hai phe. Trương Bảo, dù lòng như lửa đốt, vẫn cố giữ bình tĩnh. Ông biết mọi quyết định lúc này sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến gia tộc và tương lai của Trương Vệ. Sau một hồi cân nhắc, ông lên tiếng:

"Chuyện này phải giải quyết công bằng, nhưng cũng phải xem xét toàn diện, tránh gây thêm hiềm khích trong gia tộc."

Lời nói của Trương Bảo không hoàn toàn làm dịu tình hình mà còn khiến một số người như Trương Trung quyết tâm hơn trong việc thúc đẩy xử lý nghiêm khắc.

Tứ Trưởng Lão, Đỗ Hữu Minh, bỗng đứng lên và dõng dạc nói: "Theo quy định của gia tộc, việc tiết lộ bí mật và mang bảo vật rời khỏi gia môn là một trong bốn đại tội nghiêm trọng. Thông thường, hình phạt là phế võ công và trục xuất. Nhưng xét thấy Trương Vệ còn nhỏ tuổi, tôi đề nghị phạt cậu ta 15 năm sống trong nhà củi làm hạ nhân. Nếu Trương Vệ đạt thành tích cao trong đại hội Tam Minh Tranh Bá, chúng ta sẽ xem xét lại."

Lời đề xuất này khiến cả phòng lắng xuống. Một số trưởng lão gật đầu đồng tình, trong khi số khác tỏ ra không hài lòng. Trương Trung, nghe thấy vậy, mỉm cười thỏa mãn. Trương Bảo, dù lo lắng, cũng nhận thấy đây là cách xử lý hợp lý. Ông gật đầu, nhìn về phía các trưởng lão khác, chờ phản ứng cuối cùng.

Cuối cùng, sau khi cân nhắc, Trương Bảo quyết định: "Hình phạt này sẽ được thi hành. Nếu Trương Vệ đạt thành tích cao trong đại hội Tam Minh Tranh Bá, chúng ta sẽ xem xét lại."

Lời tuyên bố này khép lại cuộc họp, nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn bao trùm khắp phòng. Trương Vệ, dù bị phạt, vẫn giữ ánh mắt kiên định. Cậu hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.