Chương 52: Trang Viện Bí Ẩn.

Sau một lúc đứng ngoài dò xét, cả hai cuối cùng cũng quyết định bước vào bên trong. Trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo và hoang vu bên ngoài, không gian bên trong lại mang một hơi ấm âm trầm và u uẩn. Những bức tranh cổ treo trên tường đã phai màu theo thời gian, nét vẽ như bị lớp bụi dày nuốt chửng, chỉ còn lại hình bóng mờ ảo. Những món đồ gỗ quý đặt đây đó, đã ngả màu sậm, toát lên vẻ uy nghi của một thời đã qua. Ánh sáng leo lét từ những ngọn đèn dầu lơ lửng trên cao chỉ đủ tỏa ra những quầng sáng nhạt nhòa, tạo nên những bóng đen ma mị đung đưa trên nền đá cẩm thạch.

Giữa không gian tĩnh lặng đến kỳ dị, tiếng tim đập của hai người như vang lên rõ ràng, hòa lẫn với hơi thở đầy cẩn trọng. Bỗng, Lạc Lạc dừng bước, khẽ nghiêng người, giọng nói vang lên đều đặn nhưng có phần quả quyết:

"Chúng ta nên chia ra tìm kiếm. Nơi này quá rộng lớn, nếu đi cùng nhau e rằng sẽ tốn nhiều thời gian. Hơn nữa, mỗi người đi riêng, khả năng phát hiện điều bí ẩn cũng cao hơn."

Nghe vậy, Trương Vệ không khỏi nhìn Lạc Lạc với vẻ ngạc nhiên, trong mắt ánh lên một tia dò xét. Cô bé, ban nãy vẫn còn chút do dự, thoáng chốc lại trở nên dạn dĩ lạ thường. Thật không ngờ, cả hai người bọn họ đều như những cuốn sách chưa lật mở hết. Một nụ cười nhẹ lướt qua môi Lạc Lạc, tinh nghịch mà bí ẩn. Cô khẽ gật đầu, rồi chọn hướng đi về phía trái của trang viện. Trước khi rời đi, Lạc Lạc quay lại, ánh mắt thoáng chút lo lắng nhưng vẫn thấp thoáng nét tự tin:

"Nhớ cẩn thận đấy!"

Trương Vệ không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đi về phía hành lang bên phải. Không gian đằng trước mờ tối, bóng đêm đan kín từng bước chân. Cậu khẽ mở lòng bàn tay, chăm chú kiểm tra lá Ảnh Lãng Phù đang nắm chặt. Từng luồng linh lực dịu nhẹ từ lá phù tỏa ra, len lỏi vào cơ thể như dòng chảy chậm rãi, khiến cậu cảm nhận được sự bảo hộ vô hình bao bọc quanh mình. Ánh mắt Trương Vệ trở nên quả quyết hơn, sẵn sàng đối diện với mọi thứ có thể xảy đến.

Cậu dừng lại, chăm chú lắng nghe từng âm thanh, đôi tai nhạy bén thu nhận mọi tiếng động nhỏ nhất. Ngoài tiếng bước chân khe khẽ của chính mình, cậu còn nghe thấy đâu đó từ xa vọng lại âm thanh của nước nhỏ giọt, từng giọt từng giọt rơi xuống như nhịp điệu đều đặn, thâm trầm, tạo thành một thứ âm thanh giống như lời thì thầm từ bóng tối.

Sau một hồi dò xét thì Trương Vệ tiếp tục tiến lên phía trước. Cuối hành lang, hiện ra trước mắt cậu là một cánh cửa gỗ lớn, chạm khắc những hình thù cổ quái mà một phần đã phai nhạt theo thời gian, song vẫn toát lên vẻ ma mị lạ thường. Cánh cửa phủ đầy bụi bặm, dường như đã rất lâu rồi không ai chạm đến. Cậu đặt tay lên, đẩy nhẹ, cánh cửa cọt kẹt mở ra, hé lộ một gian phòng tối om. Ánh sáng yếu ớt từ hành lang phía sau chiếu vào, mơ hồ soi rõ một góc của căn phòng.

Bên trong, trên những giá sách gỗ cao chót vót, xếp kín những cuốn sách đã bạc màu, cũ kỹ và phủ bụi, có cuốn thậm chí đã bắt đầu mủn rã. Xen giữa những cuốn sách là các bản đồ cuộn tròn, vạt giấy đã phai sắc, mang dấu vết của thời gian. Trương Vệ chầm chậm tiến tới một trong các giá sách, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng cuốn sách, cẩn thận lật giở, để không phá hủy những trang giấy mong manh.

Một mùi ẩm mốc và hơi bụi phảng phất, nồng đậm, xộc thẳng vào mũi khiến cậu khẽ chau mày, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú tìm kiếm. Rồi bất chợt, trong đống sách cũ, Trương Vệ bắt gặp một cuốn sách bìa da tối màu. Cậu lật cuốn sách ra, ánh mắt dừng lại ngay ở trang đầu tiên, nơi hình ảnh một vòng tròn khắc nổi và những ký tự kỳ lạ hiện lên rõ ràng, khiến cậu lập tức cảm nhận được điều gì đó huyền bí.

Lật đến trang kế tiếp, Trương Vệ thấy trên đó khắc dòng chữ "Thiên Địa Huyền Đồ - Quyển Thượng." Từng nét chữ chữ khắc sâu vào trang giấy, cứng cỏi mà uy nghiêm, như từng dòng mực đang kể về một thứ gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu. Chính vì vậy, Trương Vệ mắt không thể rời những dòng văn tự đó, như thể bị cuốn vào một cõi huyễn hoặc, không còn cảm nhận được thời gian trôi qua.

Trong khi đó, Lạc Lạc chầm chậm men theo những hành lang phủ kín cây cối, rồi bất ngờ phát hiện một khu vườn nhỏ ẩn sâu giữa những tán lá rậm rạp. Cảnh vật trong vườn thật kỳ lạ; cây cối xanh tốt và rực rỡ như thể thời gian không chạm tới được nơi này. Những bông hoa nở khắp nơi, trong đó có những bông phát ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến không gian xung quanh trở nên huyền ảo, như lạc vào một giấc mộng.

Lạc Lạc chậm rãi tiến đến một hồ nước nhỏ, đôi mắt mở to trước vẻ đẹp huyễn hoặc. Mặt nước gợn nhẹ, phản chiếu ánh sáng từ những bông hoa, tạo nên những vòng tròn sáng lấp lánh lay động trong không khí. Bên cạnh hồ, một chiếc bàn đá cổ đặt hờ hững, phía trên là một bình sứ nhỏ và một cuốn sách mở sẵn, trang sách ố vàng, phủ nhẹ một lớp bụi mỏng. Tò mò, Lạc Lạc cúi xuống lật giở những trang giấy cũ kỹ, phát hiện đây là cuốn sổ ghi chép của người từng sinh sống tại trang viện này.

Đang mải đọc, Lạc Lạc đột nhiên nghe thấy những tiếng động nhẹ nhàng, âm u vọng lên từ sâu trong khu vườn, như thể có thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối. Cô bé khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên linh cảm về một sự hiện diện không rõ ràng. Dù vậy, sự tò mò thôi thúc cô tiến về phía âm thanh. Đôi mắt sắc sảo không ngừng rà soát từng góc khuất, dò xét mọi chuyển động. Khi lách qua một lối mòn hẹp phủ đầy cỏ dại, Lạc Lạc phát hiện một cánh cửa đá cũ kỹ bị che khuất dưới tán lá um tùm. Cánh cửa đã nứt vỡ, bụi bẩn phủ kín, như thể đã bị lãng quên từ rất lâu.

Với lòng hiếu kỳ, Lạc Lạc đặt tay lên cánh cửa đá và gõ nhẹ. Một thoáng im lặng kéo dài, rồi bỗng nhiên, cánh cửa từ từ mở ra, hé lộ một đường hầm tối tăm phía bên trong. Lạc Lạc đưa tay vào người cầm viên minh châu lên tay, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu rọi được một khoảng nhỏ phía trước. Không một chút do dự, cô bé bước vào, từng bước chậm rãi nhưng vững vàng, như đã sẵn sàng khám phá bất kỳ điều gì bí ẩn chờ đợi phía trước.

Càng đi sâu vào trong đường hầm, không khí càng lạnh lẽo, mùi đất ẩm nồng nặc len lỏi trong không gian, khiến cô bé phải nín thở đôi chút. Đột ngột, ánh sáng từ minh châu soi rõ một bức tường chạm khắc kỳ dị, phủ đầy những hoa văn bí ẩn. Các ký tự trên đó hoàn toàn xa lạ, không hề giống bất kỳ ngôn ngữ nào Lạc Lạc từng biết, nhưng lại tỏa ra một sức hút khó cưỡng.

Tiến thêm vài bước, Lạc Lạc cuối cùng bước vào một căn phòng rộng lớn, đắm mình trong thứ ánh sáng lờ mờ. Ở giữa căn phòng là một bàn thờ cổ, phủ kín bởi những cuốn sách, bình gốm tinh xảo và những món đồ hiếm thấy. Nhưng điều thu hút cô nhất là bức tượng nhỏ ở chính giữa bàn thờ, khắc họa hình dáng Nhị Lang Thần, tỏa ra khí tức uy nghiêm lạ thường. Lạc Lạc không khỏi bị hút vào cảm giác thiêng liêng, như thể trong căn phòng này tồn tại một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vượt xa hiểu biết thông thường.

Dò xét kỹ từng ngóc ngách, ánh mắt của Lạc Lạc bất ngờ dừng lại ở một cánh cửa nhỏ được ẩn khéo léo sau bức tượng. Cô khẽ lách qua, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra, để lộ bên trong là một chiếc hộp gỗ, phủ bụi nhưng vẫn toát lên nét trang trọng. Mở hộp ra, trong mắt cô bé là “Thiên Địa Huyền Đồ - Quyển Thượng,” khiến trái tim cô bé đập mạnh.