Trương Bảo trở về căn phòng của mình trong gia trang Trương Gia, sau chuỗi ngày dài đầy trận chiến khốc liệt. Mệt mỏi thấm vào từng thớ cơ, nhưng trong tâm ông không chút yên ổn. Hình ảnh Mục Yên Nhiên cùng đứa con mới sinh không ngừng ám ảnh, như những bóng ma lởn vởn trong tâm trí. Nỗi lo lắng về an nguy của gia đình cùng những hiểm họa tiềm ẩn phía trước gặm nhấm sự bình an vốn dĩ đã quá mong manh.
Căn phòng của Trương Bảo tuy không thiếu thứ gì, nhưng ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu cũng chẳng thể làm dịu lòng ông. Những bức tường gỗ giản dị giờ trở nên lạnh lẽo, còn cái giường ấm áp dường như trở thành gông cùm giam cầm những suy nghĩ rối ren. Trương Bảo nằm đó, mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Mục Yên Nhiên lại hiện lên rõ mồn một, khiến ông chẳng thể nào thoát khỏi.
Mỗi tiếng động, dù nhỏ đến đâu, đều khiến ông bật dậy cảnh giác. Từng bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ cũng khiến lòng ông nhói lên sự lo âu không tên. Ông trằn trọc, không ngừng thay đổi tư thế, nhưng càng cố tìm sự thoải mái, lòng ông lại càng thêm bất an. Trách nhiệm nặng nề cùng nỗi lo cho gia đình cứ dồn dập đổ về như cơn sóng, nhấn chìm lý trí.
Trời vẫn đen kịt ngoài kia, nhưng với Trương Bảo, đêm nay dường như không có điểm dừng. Chỉ có những suy nghĩ cứ dần chất chồng, những kế hoạch, những mưu tính về cách đối phó với hiểm nguy đang dần hiện hữu.
Chợt trong lòng ông lóe lên một ý nghĩ: Ngọc Thư Đường. Nơi cất giữ vô số bí kíp và tài liệu quý báu của gia tộc. Có lẽ, trong đó sẽ có thứ giúp ông tìm ra lời giải cho những bí ẩn đã gặp. Tuy nhiên, việc tiếp cận nơi này không dễ dàng, nhất là giữa đêm khuya như lúc này.
Sự bồn chồn lấn át sự mệt mỏi, Trương Bảo quyết định đứng dậy. Dù thân xác rã rời, ý chí sắt đá vẫn thúc giục ông tiến bước. Ngọc Thư Đường, một công trình uy nghi với những cột đá hoa cương và cánh cửa gỗ khắc chạm tinh xảo, nằm ngay trung tâm gia trang. Nơi này không chỉ là kho tàng tri thức mà còn là biểu tượng quyền lực tối thượng của Trương Gia.
Nhưng trước khi ông có thể vào, phải có sự phê chuẩn của Bảo Chủ hoặc trưởng lão. Trương Bảo hiểu rõ điều đó, nhưng lúc này, thời gian là thứ ông không thể lãng phí. Khi đến trước cổng lớn, hai thủ vệ đang đứng gác nghiêm ngặt. Ánh mắt họ lóe lên vẻ nghi ngờ khi thấy ông xuất hiện vào giờ khuya thế này.
“Trương Bảo, xin lỗi, nhưng không có lệnh từ Bảo Chủ hoặc trưởng lão, chúng tôi không thể cho ngài vào.” Một trong hai người lên tiếng, giọng đầy nghiêm nghị.
Sự bực bội chợt bùng lên trong lòng Trương Bảo. Ông biết rằng làm lớn chuyện sẽ chẳng giúp ích gì, hơn nữa, ông cũng không muốn để lộ quá nhiều về tình cảnh của Mục Yên Nhiên và đứa con. “Ta cần vào ngay, có việc khẩn cấp,” ông đáp, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán.
Hai thủ vệ nhìn nhau rồi đành phải thông báo cho trưởng lão. Thời gian chờ đợi như kéo dài vô tận, nỗi lo trong lòng Trương Bảo lại dâng cao. Không lâu sau, hai trưởng lão Lưu Hồng Liệt và Tôn Thanh Hòa xuất hiện. Cả hai đều có ánh mắt sắc bén, nhưng cũng không giấu được chút nghi ngờ.
“Trương Bảo, có việc gì mà ngươi cần vào Ngọc Thư Đường vào giờ này?” Lưu Hồng Liệt hỏi, giọng điềm đạm nhưng lạnh lùng.
Trương Bảo cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng thuật lại việc mình trúng độc yêu tinh oán hồn và cần tìm cách hóa giải. “Ta không thể ngủ được, nên muốn tra cứu vài tài liệu,” ông giải thích ngắn gọn.
Tôn Thanh Hòa liếc nhìn Lưu Hồng Liệt, vẻ mặt nghiêm trọng. “Quy tắc là quy tắc,” ông nói, giọng trầm đục. “Nhưng ta hiểu hoàn cảnh của ngươi, chỉ lần này thôi.”
Trương Bảo được dẫn vào Ngọc Thư Đường dưới sự giám sát của Ngô Đức Khang. Từng bước đi sâu vào thư viện, không gian hùng vĩ, uy nghi của nơi này dần hiện ra rõ nét. Những kệ sách cao ngút với vô số điển tịch cổ xưa chất chồng thành từng dãy, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu rọi lên những tấm rèm vải mỏng manh, phảng phất mùi gỗ trầm hương dịu nhẹ.
Bầu không khí yên tĩnh nhưng chứa đựng đầy những bí mật, như lời thì thầm của quá khứ. Trương Bảo cảm nhận rõ ràng sức mạnh vô hình toát ra từ từng cuốn sách, nơi mà những truyền kỳ về gia tộc Trương đã được lưu giữ qua hàng ngàn năm. Những cuốn sách cổ kính với lớp bụi phủ mờ chứng kiến bao thế hệ đã đi qua, chứng nhân cho sức mạnh và tri thức vô tận của gia tộc.
Ngô Đức Khang dừng chân, chỉ tay về phía một khu vực cụ thể. “Ngươi có thể tra cứu ở đây,” giọng nói của ông trầm nhưng đầy uy lực. “Nhớ rằng, mỗi tài liệu đều có cấp độ bảo mật khác nhau. Nếu cần giúp đỡ, ta sẽ ở đây.”
Trương Bảo gật đầu, tỏ vẻ tuân lệnh nhưng trong lòng đã có kế hoạch. Ông nhanh chóng giả vờ lướt qua những cuốn sách được chỉ định, ánh mắt dò xét kỹ lưỡng các tựa đề trên kệ. Nhân lúc Ngô Đức Khang lơ là, ông lặng lẽ di chuyển sang một khu vực khác, nơi lưu trữ những cuốn sách cổ xưa hơn. Những bí mật bị khóa chặt ở đây chính là thứ mà ông cần.
Sau một hồi tìm kiếm, ánh mắt Trương Bảo dừng lại trên một cuốn sách cũ kỹ, tiêu đề khắc chữ “Viêm Đế”. Những ký hiệu hỏa văn kỳ lạ trên bìa sách như đang ẩn chứa những lời tiên tri huyền bí. Ông cẩn thận mở sách, từng trang giấy vàng úa lật lên, và rồi, ông tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Trong cuốn sách, Trương Bảo phát hiện ra những ghi chép về sự kiện “Chân Long Tái Thế” một điềm báo mà tổ tiên Trương Gia đã truyền lại từ bao đời. Theo đó, một sinh vật thần thoại mang trong mình sức mạnh vô biên sẽ xuất hiện, đủ khả năng làm thay đổi vận mệnh thế giới. Cùng với đó, ông đọc được những đoạn văn về “Lời Tiên Tri Của Viêm Đế” một lời tiên tri xa xưa dự đoán những biến cố lớn lao mà gia tộc sẽ phải đối mặt.
Lòng ông càng thêm căng thẳng khi những thông tin này dường như có liên hệ mật thiết đến tình cảnh hiện tại. Những ghi chép về các loài yêu ma cổ xưa, cùng những pháp thuật thần bí trong sách có thể là chìa khóa giải quyết mối nguy đang rình rập gia tộc. Ông ghi nhớ từng đoạn quan trọng, quyết tâm nắm vững tri thức này để chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Khi đã thu thập được những thông tin cần thiết, Trương Bảo cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng lo âu vẫn còn đó. Ông biết rằng con đường phía trước đầy rẫy những hiểm họa, mỗi bước đi đều phải thật cẩn trọng. Cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí không ngừng suy tính, từng kế hoạch, từng bước chuẩn bị dần được định hình trong đầu.
Trời bắt đầu sáng dần khi Trương Bảo rời khỏi Ngọc Thư Đường. Ông cúi đầu cảm tạ Ngô Đức Khang, ánh mắt vẫn sáng ngời sự quyết tâm. Mặc cho ánh sáng mờ nhạt từ đèn dầu và ánh trăng hòa quyện, lòng ông vẫn chưa thể bình yên. Trương Bảo biết rằng thời gian không còn nhiều, và cuộc chiến sinh tử đang chờ đợi phía trước không cho phép ông chần chừ.