Chương 1: Biển Cả Thầm Thì

Sáng hôm ấy, trời còn chưa hửng sáng, mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời, gió biển thổi lạnh buốt, mang theo từng đợt hơi nước mặn mòi tràn vào bờ. Ông lão ngư dân thức dậy từ sớm, tay vẫn nắm chắc chiếc thúng đựng đồ nghề, lầm lũi bước trên con đường mòn dẫn ra bờ biển như mọi ngày. Thân mình ông co ro dưới lớp áo khoác mỏng, nhưng đôi chân đã quen với cái rét, cứ đều đặn tiến về phía trước. Bóng tối cùng lớp sương dày đặc làm cảnh vật xung quanh nhòa đi, chỉ còn lại những âm thanh quen thuộc của sóng vỗ và tiếng gió rít qua vách đá.

Bỗng ông dừng lại, đôi mắt già nua nhíu lại như muốn nhìn rõ hơn cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng yếu ớt của bình minh bắt đầu len qua, chiếu xuống mặt biển mờ mờ. Ông lão giật mình, mắt trợn tròn, tay run run buông thúng rơi xuống đất.

“Ôi trời ơi! Cái gì thế này?” Giọng ông lạc đi, khàn khàn đầy hoảng hốt. Trước mắt ông, bãi biển quen thuộc giờ trở nên quái dị, đầy chết chóc. Hàng trăm xác cá khổng lồ nằm la liệt, thân hình đồ sộ của chúng vương vãi khắp nơi, vây rách nát, vảy xanh óng ánh vỡ vụn như vừa trải qua một cuộc chiến tàn khốc. Những con cá này, là loài Thương Long trong truyền thuyết, mạnh mẽ và hung tợn, nhưng giờ đây chỉ còn là những cái xác lạnh ngắt, đôi mắt trống rỗng đầy bi thương hướng về phía bầu trời xám xịt, như muốn kể lại một câu chuyện uẩn khúc mà không ai có thể hiểu được.

Ông lão ngư dân lùi lại, miệng lẩm bẩm không ngớt. “Thương Long... Làm sao mà chết hết thế này? Sao có thể như vậy được?” Ông nhìn những cái xác to lớn trên bờ cát, chân bước lùi, mặt tái đi vì kinh hãi. Mùi tanh của máu và hơi nước biển quyện vào nhau, tạo thành một thứ hỗn hợp khó chịu, làm lòng người càng thêm hoang mang.

Tin tức về sự việc chẳng mấy chốc lan ra khắp nơi. Từ những ngôi làng ven biển nhỏ bé cho đến các thôn xóm xa xôi, đâu đâu cũng vang lên tiếng xì xào bàn tán. Người dân truyền tai nhau đủ loại suy đoán: có kẻ bảo đây là điềm báo của một cơn thịnh nộ từ thiên nhiên, có người lại tin rằng một thế lực siêu nhiên nào đó đã ra tay trừng phạt. Nhưng bất kể lý do gì, cảnh tượng thê lương trên bờ biển cũng đủ khiến lòng người chộn rộn, bất an.

Sóng biển vẫn cuồn cuộn vỗ vào bờ, nhưng giữa không gian ngột ngạt ấy, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng lạ thường, như thể thiên địa đang nín thở. Bình minh dần lên, những tia sáng nhợt nhạt xuyên qua tầng mây xám đổ xuống mặt biển, tạo nên một khung cảnh ảm đạm. Bãi biển ngổn ngang những cái xác khổng lồ, lớp vảy xanh lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, nhưng tất cả đều bất động.

Tin tức về hiện tượng kỳ lạ ở vùng biển Hoa Bắc lan truyền đến triều đình Tiên tộc không lâu sau khi những xác Thương Long khổng lồ xuất hiện. Nhận thấy sự việc không đơn giản, Đốc Công, kẻ đứng đầu tiên triều, lập tức triệu tập một nhóm tiên sứ tinh nhuệ. Đây là những người được chọn lọc kỹ lưỡng, pháp lực hùng mạnh, am hiểu huyền thuật, và mỗi người đều mang trong mình trách nhiệm bảo vệ sự cân bằng của Nhân Giới.

Chỉ trong nháy mắt, họ đã tụ tập trước cung điện nguy nga, nơi ánh sáng vàng kim tỏa ra rực rỡ khắp bầu trời. Mỗi tiên sứ khoác lên mình bộ tiên bào trắng muốt, điểm xuyết chỉ bạc, thêu hình giao long uốn lượn. Pháp lực tỏa ra từ thân thể họ tựa như những làn sương mỏng, lan tỏa khắp không gian, tạo ra một luồng khí thanh tịnh nhưng đầy uy lực. Không chậm trễ, họ nhanh chóng cưỡi lên những đám mây trắng, nhẹ nhàng lướt qua không trung như những vì tinh tú đang di chuyển trên bầu trời. Ánh sáng tỏa ra từ họ làm rực rỡ cả bầu trời mênh mông khi họ hành trình về phía Bắc Hải.

Đoàn tiên sứ vừa đến gần vùng biển Hoa Bắc, cảnh tượng kỳ dị ngay lập tức đập vào mắt họ. Biển cả vẫn gầm rít, sóng xô bờ liên hồi, nhưng không còn mang vẻ mạnh mẽ thường thấy mà u uất đến lạ, tựa hồ như chính biển cả đang rên xiết trong nỗi tuyệt vọng thầm kín. Trước sự tĩnh lặng đến lạnh người ấy, các tiên sứ không cần phải trao đổi. Mỗi người đều cảm nhận được sự việc không hề tầm thường chút nào.

Khi họ hạ xuống bờ biển, ánh hào quang từ pháp lực của họ tỏa ra nhẹ nhàng, chiếu sáng khắp không gian. Song, ngay cả ánh sáng thần thánh ấy cũng không xua tan được cảm giác áp lực đang đè nặng lên bãi biển này. Sự kỳ bí bao trùm khắp nơi, khiến lòng ai nấy đều thắt lại. Không chậm trễ, các tiên sứ đồng loạt triển khai pháp thuật. Từng động tác tay nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến khí tức xung quanh như bị khuấy động. Pháp lực từ cơ thể họ lan tỏa như những dòng suối trong trẻo, tràn ra khắp bãi cát và hòa vào đại dương.

Bầu trời xám xịt bỗng chốc sáng bừng. Những luồng khí trắng muốt như dải lụa uốn lượn quanh họ, lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của buổi bình minh. Một vị tiên sứ cao lớn, gương mặt nghiêm nghị, đứng giữa đoàn, tay giơ cao kết ấn, từ từ hạ xuống. Lập tức, từng luồng khí tức thần thánh từ bốn phương tám hướng hợp lại, hội tụ thành một màn sáng khổng lồ, bao trùm toàn bộ không gian. Pháp lực mạnh mẽ từ họ tràn vào lòng biển, luồn lách theo từng ngọn sóng, từng đợt gió, thăm dò từng tấc nước, tìm kiếm dấu vết của tà khí hoặc sự hiện diện của thế lực hắc ám.

Một lúc sau một vị tiên nữ, dung mạo thoát tục, đôi mắt sáng tựa sao trời, khẽ nhíu mày, đôi môi mím lại, rồi buông một tiếng thở dài đầy nặng nề. “Kỳ lạ quá,” nàng lẩm bẩm, “không có dấu vết tà khí, nhưng cũng không thể xem nhẹ. Đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tự nhiên.”

Các tiên sứ nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Họ đã dốc toàn bộ pháp lực để tra xét, nhưng biển cả vẫn chỉ trả lại sự im lìm bí ẩn, như thể tất cả đã bị che đậy dưới một màn chắn vô hình. Nhưng mọi tri thức, pháp thuật mà họ sở hữu đều không thể giải thích nổi hiện tượng này.