Chương 7: Giải Cứu Huyền Tâm.

Minh Tùng lén lúc dùng Phóng Cóc để phóng qua khỏi dòng suối, sau đó đứng ở một cành cây lớn chuẩn bị phục kích! Hắn đợi đến lúc thấy một tên đang buồn chán ngáp thì lấy đá chọi một bên gây sự chú ý, sau đó vò qua tên kia, dùng cán rìu, đánh mạnh vào đầu tên đó, khiến hắn ngất xỉu.

Tên kia quay lại thấy huynh đệ mình mất ngất thì bàng hoàng chạy đến, Minh Tùng tiện tay quay rìu bổ một cán vào đầu gã, khiến hai tên ngất xỉu. Hắn sau đó lấy bộ quân phục mặc lên trên người mình.

-Tính ra cũng vừa vặn.

Minh Tùng tiếp đến là đi dọc theo con đường mòn bước đến biên giới. Hắn lúc trước đã từng đọc qua bản đồ, biết đây là một nước nhỏ của phương tây bên cạnh Ngũ Tinh quốc, nhưng quân phục của những tên lính ở lại là phương bắc, Long Trung quốc, rõ ràng là có ý đồ rất là xấu mới đóng quân ở đây.

Minh Tùng cảm thấy doanh trại này có vẻ không lớn lắm, nhân khẩu chỉ có hơn một ngàn người một chút, có vẻ đây chỉ là một toán cướp mặt quân phục của phương bắc mà thôi chứ không phải quân chính quy của bọn họ.

-Lén lút hay tổng đây.

Minh Tùng đang phân vân không biết nên làm thế cho phải, nếu lén lút thì cũng tốt nhưng nếu bị phát hiện thì chết là chắc chắn, nhưng tổng tấn công cũng không phải là không có cái lợi, nếu xét riêng thì sau khi hắn đại phá một phát rồi trốn thì tỉ lệ tử vong còn thấp hơn rất nhiều so với lén lút. Minh Tùng chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn cách tấn công lén lút, đúng là cách đó ít ngu hơn cách kia nhiều.

Minh Tùng trà trộn vào hàng ngũ của quân địch, tiến bước vào doanh trại của bọn cướp, nhưng đứng trước cổng hắn lại bị một tên lính chặn lại:

-Ngươi là ai? Sao ta chưa thấy ngươi ngươi bao giờ?

-À ta là Sơn Chàm, người mới người mới, nên ngươi không biết là phải. Ta không thường không uống rượu với các huynh đệ cho lắm, nên ngươi thành ra cũng lạ mắt.

Tên lính đó nghe Minh Tùng nói vậy thì dùng một ánh mắt tra xét hắn. Gã nhìn từ trên xuống dưới, nào là gươm đao giáo mác, tay bọc giáp, đầu đội mũ lông cộng thêm lệnh bài của doanh trại, Minh Tùng xác thực giống một huynh đệ của hắn.

-Hừm, coi như ngươi giống. Được, vào đi.

-Đa tạ đại ca.

Cũng may cái loại ngôn ngữ của mấy tên Long Trung quốc này Minh Tùng đã từng học tập qua, nên việc giao tiếp chỉ là muỗi đối với hắn.

Minh Tùng bước vào thấy doanh trại chỉ có một ngàn người nhưng ai nấy đều rất cơ bắp, đều rất hiếu chiến, còn có vài tên đặc biệt trâu bò, trong việc đánh trận giả bọn chúng liền có thể hạ gục mười mấy người mà chẳng tốn mấy sức lực. Còn có những tên còn rất là tinh thông võ nghệ, trong phạm vi hai trăm thước có thể phóng một thanh kiếm tiêu chuẩn dài tầm hai thước chém bay một quả dứa.

-Đúng là tinh binh, nếu ta mà cũng sở hữu một đội quân như này có lẽ tên ôn quan Lô Thần đó chết từ đầu rồi.

Minh Tùng cảm thán. Hắn sau đó bước tiếp thăm dò mấy nơi, cuối cùng thấy được chỗ giam Huyền Tâm, nàng ta bị giam trong một cái củi nhỏ trong y hệt một con vật vậy, trông rất là đáng thương. Minh Tùng cố gắng đánh động Huyền Tâm, nhưng có vẻ cô nàng này đã bị đánh thuốc mê bất tỉnh, không thể nghe được lời hắn nói nữa. Minh Tùng thở dài, chắc hắn phải tìm được cách khác cứu nàng ra mới được.

Trong buổi tối hôm đó, cả đám cùng nhau uống rượu, ai nấy đều trông rất là sảng khoái, chỉ duy nhất là Minh Tùng đang đợi thời cơ bọn chúng say mền để phá củi cứu Huyền Tâm ra ngoài. Nhưng hắn đợi mãi đợi mãi, bọn này nhậu dường như không giới hạn, gục thì bị đổ nước lạnh cho tỉnh dậy rồi nhậu tiếp, tửu lượng thật quá khủng khiếp.

Thế làm Minh Tùng đành phải nghĩ ra cách đó chính là cáo đau bụng. Hắn nhân cơ hội đó bước đến một cái củi của Huyền Tâm, đánh động nàng ta dậy. Trong Huyền Tâm lúc này còn nát hơn cả lúc đi cùng hắn nữa, có lẽ nàng ta trong vài phút bị bắt đi đã gặp phải chuyện gì đó.

Huyền Tâm vừa nhìn thấy Minh Tùng thì ngay lập tức mừng rỡ hét lên:

-Minh Tùng! Ngươi…

Minh Tùng ngay lập tức bụp miệng Huyền Tâm lại, không để nàng ta hét lên. Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nói:

-Suỵt, ngươi muốn chết à? Sao lại hét lớn như thế, ngươi biết ta khó khăn lắm mới bước vào đây được không? Nếu ngươi làm thế thì ta đi tông mất.

Huyền Tâm nghe thế thì thỏ thẻ với Minh Tùng:

-Được rồi, ta nói nhỏ.

-Đi theo ta!

Minh Tùng vận lực, dùng hết sức mình để bẻ cong hai thanh sắt, tạo thành một cái lỗ nhỏ cho Huyền Tâm chui ra. Hắn rón rén dẫn nàng ta từng bước đến cổng doanh trại, nhưng đang đi thì có một tên gọi hắn lại:

-Sơn Chàm, ngươi đi vệ sinh gì mà lâu thế?

-Sơn Chàm là ai?

-Sơn Chàm… ta chưa bao giờ nghe tên hắn, Nhục Bửu ngươi nhầm ai à?

-Sơn Chàm, người này chưa bao giờ có tên trong doanh trại chúng ta! Ta là chủ tướng ở đây, há lại không nhận ra tên huynh đệ của mình.

Biết chuyện không hay, Minh Tùng ngay lập tức dẫn Huyền Tâm chạy trốn. Hắn tới chuồn ngựa chọn đại một con, rồi nhanh chóng thúc ngựa di chuyển. Ngay lập tức có hai tên chạy ra, chặn lối ra duy nhất trong doanh trại. Chứng kiến hiểm cảnh, Minh Tùng liền xuất ra một tài năng mà hắn chưa bao giờ phát hiện trước đây, tài năng cưỡi ngựa!

Minh Tùng nắm cương thật chặt, dùng hai tay kéo lên. Con ngựa cảm thấy có gì đó không đúng, liền hướng theo cương của Minh Tùng, phóng thẳng lên trời, bay qua hai tên lính to cao.

-A, Minh Tùng! Ngươi cưỡi ngựa kiểu gì vậy? Dọa chết công chúa ta rồi.

-Giờ này mà còn nói được hả? Ôm chặt ta vào.

Huyền Tâm nghe vậy liền vòng hai tay ôm chặc lấy phần bụng cứng rắn của Minh Tùng. Còn hắn thì thúc ngựa phi thẳng tới con suối, nhưng trên đường đi có vô số ánh lửa đang đuổi theo hắn, đó không ai khác ngoài đội đánh thuê Lông Long đã bắt cóc Huyền Tâm lúc nãy.

Tên chỉ huy hô to:

-Nhất định phải cướp được chiến lợi phẩm về! Huynh đệ, giương cung bắn chết tiểu tử đó, chừa lại tiểu muội để đại ca thưởng thức.

Ngay lập tức có một trận cung tên gần mấy chục mũi vút thẳng xuống đầu Minh Tùng, từng mũi đều là những đòn rất hiểm rất khó tránh né. Nhưng Minh Tùng vốn là kẻ đã có ngũ giác tinh tường cùng tài năng cưỡi ngựa phi phàm, trong gang tấc, miễn cưỡng tránh được hết mũi tên, nhưng trong đó có một mũi tên cắm vào hông của ngựa hắn.

Con ngựa hí lên như muốn hất cả hai người Huyền Tâm và Minh Tùng xuống. Hắn nhanh tay nắm chặc cương giục một cái khiến cho con ngựa bình tình, sau đó bỏ chạy tiếp. Minh Tùng cùng Huyền Tâm miễn cưỡng thúc ngựa chạy khỏi con suối, nhưng không bao lâu thì con ngựa ngã gục xuống, máu do mũi tên hồi nãy để lại là quá lớn, khiến cho nó không tài nào di chuyển được nữa.

Thế nên Minh Tùng cùng Huyền Tâm phải xuống ngựa chạy bộ. Nhưng lúc này quân của Lông Long đã đuổi đến, bọn chúng ai nấy đều gần như ở trạng thái tốt nhất mặc dù lúc trước đã uống không biết bao nhiêu là rượu. Minh Tùng cắn răng, nắm chặt chuôi kiếm bên hông mình nói với Huyền Tâm:

-Ngươi chuẩn bị chạy đi, ta ở đây chặn bọn chúng!

-Chỉ mình ngươi? Không được, mặc dù ta không biết nhiều về ngươi nhưng ta biết một mình ngươi không thể nào địch lại bọn chúng đâu.

-Ngươi là công chúa hay ta là công chúa?

Nói rồi, Minh Tùng tay cầm một thanh kiếm trong vỏ lao vào chiến trận. Hắn dùng Phóng Cóc, phóng lên trời, rồi từng trên trời vận lực bổ một kiếm thẳng xuống đầu một tên lính khiến hắn ta bất tỉnh nhân sự. Minh Tùng cướp lấy ngựa của gã, điều khiển nó song phi hai cước vào mấy con ngựa kia khiến bọn chúng phát điên rồi hất chủ nhân mình xuống dẫm đạp đến bất tỉnh.

Minh Tùng lấy thế làm nên. Hắn lao vào muốn hạ luôn cả chủ tưởng của bọn chúng, vì có hạ được tên này thì chiến trận một chiều này mới có thể bị phá bỏ… Nhưng cái gã đó chỉ hừ nhẹ một cái, rồi tuốt đao ra chém một nhát đẩy lùi Minh Tùng:

-Không ngờ nhỏ như thế mà đã là võ giả rồi, không những thế ngươi lại còn sở hữu thần lực cùng tài năng cưỡi ngựa phi phàm nữa… Nhưng chỉ tiếc là ngươi không biết giết người!

Tên chỉ huy đó chém một đao ngang. Minh Tùng theo phản xạ cúi người xuống né đò, sau đó phản kích lại bằng một đòn đâm thằng vào mắt hắn ta. Xẹt, cái vỏ của Minh Tùng đã bị dừng lại trước khi chạm vào gã, tên tướng đó chỉ dùng hai ngón tay kẹp vào kiếm của Minh Tùng để chặn một đòn hiểm này của hắn.

Những tưởng Minh Tùng sẽ phải hứng chịu một đao chí mạng từ tên kia vì hành động thất thố này của hắn, nhưng cái tên chỉ huy đó không tấn công mà chỉ nắm lấy vỏ kiếm, tuốt ra một thanh kiếm sáng bóng, không một chút hư hỏng rỉ sét, gã ta nói:

-Trên đời Tạ Tường ta thích nhất chỉ có hai thứ, đầu tiên là chiến đấu, thứ hai đó chính là chiến lợi phẩm! Nếu ngươi có thể thành công đánh bại được ta thì con nhóc này ta tặng cho ngươi, coi như quà gặp mặt.

Suy nghĩ đầu tiên của Minh Tùng trước câu nói này của tên Tại Tường đó chính là một câu căm phẫn, người mà hắn lại so với một thứ vật vô tri sao? Đúng là loạn hết rồi! Nhưng Minh Tùng phải nén lại, vì hắn biết nếu hắn dám ho ra câu đó thì người chết chính là hắn cùng với Huyền Tâm, Minh Tùng không thể làm liều được.

-Được, ta chấp nhận.

Minh Tùng mang một vẻ chiến khí đầy nghiêm nghị nhìn Tạ Tường, nhưng đối với loại ánh nhìn này Tạ Tường chỉ cười xoàng:

-Ha ha, đúng đúng, đây chính là cái thứ mà ta muốn. Nhưng ta nói trước, đây là là một chiến sinh tử! Tức một trong hai ta phải chết, mà chỉ khi ta chết thì nhà ngươi lấy được phần thưởng!

Minh Tùng nghe thế thì cắn răng, hắn không thể nào ngờ được tên Tạ Tường lại chơi ác đến vậy, trong lời nói của Tạ Tường chỉ nhắc đến chiến lợi phẩm là công chúa nhưng lại không hề nhắc đến gì tính mạng của hắn, đương nhiên là sau khi giết Tạ Tường thì Minh Tùng cũng phải chết cùng gã.

Cầm lấy thanh kiếm, Minh Tùng thúc ngựa lao thẳng vào Tạ Tường chém một nhát nhanh như chớp. Tạ Tường ngả người lùi lại, dùng đao của mình phá một đòn Minh Tùng. Gã nắm lấy thanh đao bổ xéo một nhát nặng nề.

Rầm, keng, Minh Tùng đã may mắn dùng kiếm đỡ được một đao này của Tạ Tường, đao pháp của tên này quả thực khủng bố, một chiêu này của gã có thể chèn ép Trương Hổ cùng Phá Sơn trảm của hắn, tuyệt đối hai người này không cùng một cấp bậc. Minh Tùng thúc ngựa quay đầu lùi lại, hắn lấy đà sử dụng Phóng Cóc, phóng thắng về phía sau.

Minh Tùng nắm lấy thanh kiếm của mình gồng hết mức khiến cho gân xanh của mình nổi lên cuồn cuộn trên mặt, chém xuống một nhát toàn lực. Nhưng trước một đòn này của Minh Tùng, Tạ Tường chỉ nhẹ nhàng xoay thanh đao của mình, gạt kiếm Minh Tùng ra một cách dễ dàng. Gã ta dùng sống đao đạp thẳng vào đốt cánh tay của Minh Tùng, một nhát đem Minh Tùng dẫm xuống đất.

Tạ Tường ngạo nghễ nói:

-Hừ, chỉ có vậy.

Gã ta khiển ngựa dẫm xuống một đạp mạnh mẽ vào người của Minh Tùng, khiến cho hắn hộc cả máu. Con ngựa chuẩn bị dẫm xuống một dậm nữa thì Minh Tùng đã kịp lúc nắm lấy thanh kiếm rơi bên cạnh, dùng hết sức phóng thẳng chọc mù mắt con ngựa. Con ngựa Tạ Tường hí lên:

-Hí!!!!!

Nhưng Tạ Tường không phải là một tên tân binh chỉ mới quyết chiến sinh tử trên lưng ngựa vài lần. Gã ta thu chân lại, dùng thân ngựa làm bệ phóng, phóng thẳng về chỗ Minh Tùng. Gã dùng lực trên không trợ lực, mạnh mẽ chém xuống một trảm. Minh Tùng quay người, nắm lấy thanh kiếm đỡ một đòn này của gã, cả cơ thể hắn chấn động, bắp tay giữ thanh kiếm như bị nứt ra, nhưng trong tình thế hiểm nghèo thế, Minh Tùng vẫn có thể ddwox được một nhát toàn lực của Tạ Tường.

-Ta khâm phục khả năng của nhà ngươi đấy! Ngươi có muốn gia nhập vào quân đoàn Lông Long của ta hay không? Ta nhất định sẽ đặt cách cho ngươi!

-Hừ, có chết ta cũng không làm quân cho đám Long Trung quốc các người!

-Được, có chí khí của một anh tài của một đất nước.

Tạ Tường siết chặt cây đao, cơ bắp của hắn nổi lên cuồn cuộn. Tạ Tường ngả người ra đằng sau, chân trái đặt đằng trước, chân phải đặt ở phía sau làm trụ, mũi đao hướng về phía trước. Đây chính là Trương Long Tuyệt Thế Đao! Tuyệt thế võ học mà tự thân Tạ Tường sáng tạo ra, đây cũng là chiêu thức làm nên tên tuổi của hắn Long trung quốc.

Minh Tùng thấy đối thủ của mình thủ một đao khủng bố như thế nhưng lại không hề sợ hãi, Minh Tùng cũng dạng hai chân ra đứng tấn trước sau, thanh kiếm lui về sau, đầu hướng về phía trước, đôi mắt hắn hiện lên một vẻ nghiêm nghị trước sống chết. Tạ Tường lao vào, sau đó chỉ nghe một tiếng xẹt và tiếp theo đó là một cơn mưa máu bắn ra khắp mặt đất. Minh Tùng hứng phải một vết thương chí mạng thẳng nghe bắp tay, khiến hắn ngã gục xuống mặt đất, miệng ương ướng máu tươi.

Nhưng cơn mưa máu đó không phải là của Minh Tùng là của Tạ Tường, trên xương sườn của hắn đã bị một kiếm của Minh Tùng rạch một đường dài ngoằng, tên Tạ Tường đó khen ngợi:

-Đúng là lợi hại, trong một khoảnh khắc như thế mà ngươi lại có thể lợi dụng tốc độ của ta, rạch một đường trên người. Ha ha, đúng là kỳ tài nhưng chỉ tiếc là trận này ta thắng!

Tạ Tường bước chỗ Minh Tùng ngã gục xuống, dơ cao cây đao của mình lên. Minh Tùng trong lúc bị hứng phải một đòn chí mạng như thế, vẫn cố chống kiếm rung cầm cập đứng dậy, ánh mắt của hắn tràn đầy tiếc nuối những vẫn thể hiện một ý chí bất khuất không đầu hàng.

Lúc Minh Tùng chuẩn bị bị một đột đao của Tạ Tường kết liễu mạng sống thì có thân hình nhỏ bé xinh đẹp chạy ra, chắn trước mặt hắn. Huyền Tâm công chúa mặc một bộ của thường dân, mặt lấm lem bùn đất mang hết sự dũng cảm của mình ra để giang tay chặn đứng một đao này của Tạ Tường:

-Trận chiến sinh tử này chính là dành lấy mạng ta, nên ta đồng ý giao ra mạng của ta cho ngươi… Ngươi làm ơn hãy tha cho hắn, miễn ngươi tha cho hắn, ngươi nói gì ta đều có thể chấp nhận.

Minh Tùng chống tay xuống đất thay thế điểm tựa của thanh kiếm, hắn lấy thanh kiếm giơ qua khoảng trống của xương sườn cùng cánh tay của Huyền Tâm, giận dữ nói:

-Ngươi điên à?! Ngươi biết tại sao ta phải quyết đấu không? Là vì ngươi đó! Đừng ngu ngốc nữa, chạy đi.

Huyền Tâm đứng trước cái chết, người không ngừng run rẩy đầy sợ hãi, Huyền Tâm sợ đến mức đũng quần của nàng ta lộ lên một mùi khai rõ thấy, nhưng cô công chúa này vẫn dũng cảm chắn trước Tạ Tường, nói với Minh Tùng:

-Yên tâm, ta có phụ hoàng của ta. Phụ hoàng của ta nhất định sẽ cứu ta ra! Ngươi thì có gì chứ? Một thân võ công cái thế à? Ngươi đã cho ta rất nhiều ân tình trong hai nay rồi, đã đến lúc ta trả đủ cho ngươi!

-Huyền Tâm, ngươi…

-Nhanh chạy, đứng nói nhiều, đừng để hành động của ta được gọi là ngu xuẩn!

Huyền Tâm giận dữ nói. Minh Tùng ngay lập tức ôm cánh tay ướm đầy máu sử dụng Phóng Cóc, nhảy thẳng lên ngựa. Hắn một tay một cương, phi hết tốc lực biến khỏi biên giới.

Tại sao? Tại sao cơ chứ? Ta vậy mà không thể bảo vệ được một người? A, ta điên mất, Minh Tùng vừa tự chửi bản thân vì đã để một nữ nhi mới quen có hai ngày cứu mạng, hắn thực sự quá là khốn nạn mà, không, phải là cực kỳ khốn nạn. Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, Minh Tùng phải cố gắng chạy trốn.

Tạ Tường lúc này cười ha hả khi thấy bộ dạng nhát chết của Minh Tùng, hắn lấy ra một sợi dây thừng siết chặt tay “chiến lợi phẩm của mình”, cưới nói:

-Đúng là đồ nhát chết, khí chất của anh hùng, hắn quả là không xứng!

-Ha ha, đúng là một con rùa rụt cổ mà. Dân chúng của Ngũ Tinh quốc cũng chỉ tới đây mà thôi!.

-Đúng đúng, đại cá nói đúng!

-...

Huyền Tâm quay người lại nhìn theo bóng dáng của Minh Tùng mất dạng, đôi mắt bỗng biểu hiện một vẻ nhìn đầy xa xăm:

-Nếu có duyên, ta hy vọng sẽ gặp lại được ngươi Minh Tùng.