Chương 3: Ôn Quan

Lô Thần ngồi trên võng được hai tên lính cai rinh vào tiền đường, hắn ta bước xuống, đến trước mặt trụ trì của chùa Minh Tùng đang sống, thân tình nắm tay nói:

-Thứ lỗi cho Thần mỗ đến trễ. Phương trượng sẽ không trách phạt chứ?

-Không không, bần tăng làm gì có tư cách cao quý gì mà có thể trách phạt được Lô thí chủ cơ chứ. Lô Thần thí chủ đến cái nơi hiu quạnh này đã là vinh hạn của bần tăng rồi.

-Phương trượng đừng nói như thế, đừng làm mất phẩm chất của mình.

Tuy hai bên đều buông những lời rất khách sáo, nhưng Minh Tùng từ đằng xa vẫn cảm nhận được một sự kính sợ vô hình đến từ đại sư phụ của mình với tên Lô Thần, dường như hắn ta bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy mạng đại sư phụ của mình vậy. Thấy lạ, Minh Tùng liền hỏi sư phụ của mình:

-Sao đại sư phụ của chúng ta lại trong có vẻ khép nép quá vậy sư phụ? Chẳng phải hắn chỉ là một tên quan ở một góc xó xỉnh thôi hay sao?

-Trời ạ, ngươi là tên ngốc hay sao? Không phải ta nói lúc trước cái tên Lô Thần này là cháu chắc của chúa Lô hay sao? Tên này rõ là quyền lực rồi.

Nghe sư phụ của mình nói như thế Minh Tùng cũng cảm thấy một cái gì đó rất áp bức toát ra từ cái tên Lô Thần này, nhưng từ nhỏ Minh Tùng đã chúa ghét sư áp bức và trong chùa không có ai là có thể áp bức được hắn cả nên từ khi tên Lô Thần này đi đến thì Minh Tùng đã biểu lộ lên vẻ ghét bỏ, muốn ăn tươi nuốt sống tên quan này rồi.

Nói chuyện xã giao một chút thì Lô Thần mời đại sư phụ đi vào buồng trong để bàn chuyện quan trọng. Vào buồng trong tên Lô Thần đó lấy từ trong người ra một cái túi gắm màu đỏ, trong đó có chứa vài thỏi bạc. Hắn quăng cái túi gắm đó vào người của đại sư phụ nói:

-Đấy, cầm đi rồi bán chùa.

Đại sư đỡ lấy cái túi gắm đó, vẻ mặt tràn đầy bàn hoàn nhìn Lô Thần:

-Ngài nói câu đó ý là gì?

-Hừ, ta nói là ngươi cầm chút tiền này rồi cùng tất cả những tên lừa gạt khác cút đi. Ta muốn dùng cái mảnh đất này để trồng Cành Si.

-Không được, đây là ngôi chùa mà tổ sư của chúng ta đã để lại, ta không thể nào bán cho ngài được… Với lại nếu ngài muốn mua thì sống tiền này căn bản không thể nào mua nổi nội thất của một căn phòng ở đây đâu.

- Còn muốn tiền? Ta nói cho con lừa nhà ngươi biết, ta còn đưa tiền cho nhà ngươi là hay lắm rồi, ngươi dám đòi thêm?!

Lúc này đại sư đã không cần nể nang gì thân phận của tên Lô Thần này nữa. Đại sư hét thẳng vào mặt hắn:

-NGƯƠI ĐỪNG HÒNG LẤY ĐƯỢC MỘT TẤT ĐẤT CỦA CHÙA TA. CHÙA TA KHÔNG PHẢI LÀ NƠI DÙNG ĐỂ TRỒNG CÁI C Y TỘI LỖI ĐÓ!

Lô Thần nghe tên lừa trọc này không chịu bán đất thì lấy ra một con dao kề cổ lão, hắn ta buôn ra một lời đe dọa:

-Bổn quan cho ngươi thêm chút thời gian suy nghĩ, nếu ngươi không bằng lòng thì ngươi biết chuyền gì xảy ra rồi đó!

Nói rồi tên Lô Thần cất con dao, quay lưng rời đi, để lại vị đại sư ngồi bơ phờ trên cái ghé gỗ. Cành si là gì cái cây gì cơ chứ? Nó chính là một loại thuốc gây nghiện đã hại chết biết bao nhiêu người, trong đó có vô số đệ tử của vị đại sư này, bọn họ chỉ vì muốn đổi đời gửi tiền lại cho chùa mà không quản ngại đường xa ngàn dặm đến những nơi trồng Cành Si để mà làm việc, nhưng bọn họ đâu biết đó là một chuyến đi một chiều, một đi không trở lại. Những vị đệ tử đó không bị nghiện Cành Si đến mức tự tử thì cũng bị mấy tên ôn quan bóc lột đến chết, tiền tài, hạnh phúc đều chỉ là một cái ảo mộng không hơn không kém.

Đại sư cắn răng, nước mắt chảy ra. Ông không thể nào khiến các đồ đệ của mình chịu cái cảnh sống trong lo sợ như thế được, thế nên đại sư quyết định dấu nhẹm chuyện này đi. Sau khi tên Lô Thần đi về, đại sư bước ra. Hai người Minh Tùng và Minh Hùng cùng lúc chạy đến hỏi chuyện xảy ra trong buồng trong.

Đại sư đứng trước hai đồ đệ của mình cười thật tươi đáp:

-Không có gì đâu, chỉ là Thần quan tặng ta chút bạc nhờ ta làm siêu độ cho một số người thôi, các con không cần lo đâu.

Minh Tùng vốn sáng dạ nên vừa nhìn nét mặt của đại sư đã đoán ra điều gì đó không đúng rồi. Nếu không có chuyện gì thì tại sao đại sư lại chảy nhiều mô lạnh đến như thế, chuyện này rõ ràng là có gì đó bất thường rồi. Nhưng Minh Tùng không vội vàng hỏi đại sư phụ ngay, mà lẳng lặng làm theo chỉ thị của ông.

Mấy ngày sau là những ngày tháng không thể nào hỗn loạn hơn với Minh Tùng. Từ sáng đến đêm đều có âm thanh của da súc kêu vang đầy thảm thiết, cộng thêm đó là mỗi ngày hắn đều phải lau đi phân thối bị ném đầy trên cửa chùa. Nhưng dừng lại ở đó thì đã quá đơn giản, mấy hôm sau kể từ Lô Thần rời đi thì hắn quay lại.

Đầu tiên là tên quan đó hỏi đại sư phụ về chuyện của chùa, đương nhiên là ông một mực không chấp nhận:

-Ngươi sẽ không thể nào kiếm được một tất đất ở chùa này được đâu.

-Ha ha, ta đã nói con lừa nhà ngươi suy nghĩ rồi mà. Mà thôi, hôm nay tâm trạn của bổn quan rất tốt nên sẽ cho nhà ngươi thêm chút thời gian để suy nghĩ kỹ lại… Nhưng mà… Hành động phản kháng của ngươi ngày hôm quả thực không tốt.

Tên Lô Thần đó cười lớn vài tiếng rồi quay lưng rời khỏi buồn trong của chùa. Trên con đường trải chiếu đỏ, Minh Tùng vẫn ngoan ngão làm theo sư phụ của mình, cùng hia hàng lính quỳ dọc. Tên Lô Thần đó rõ ràng là muốn kiếm chuyện, hắn đi đến chỗ Minh Tùng đang quỳ rồi giả vờ trượt chân một cách không thể nào giả tạo được hơn.

Tên Lô Thần đó loạn choạng đứng dậy, hắn ta căm tức chĩa tay về phía Minh Tùng đnag quỳ hét to lên:

-Ngươi biết ngươi đã làm gi không hả? Sao dám chắn dường bổn quan.

Minh Tùng lúc này định cát lời thì sư phụ của hắn đã ngăn hắn lại, Minh Hùng thừa biết tính khí của thằng nhóc này, tuy Minh Tùng thường ngày hay cười nói rất là thân thiện nhưng khi đụng đến chuyện hắn không thích hắn liền tìm cách giải quyết chuyện đó một cách bất chấp, mặc cho những lời khuyên răn của sư phụ.

-Đại quan thứ lỗi. Đồ đệ ta tuy lớn xác như đầu óc lại rất ngu si, đần độn nên xin đại quan bỏ qua cho chúng ta.

-Ngu si? Đần độn? Người ngu si đần độn mà chùa các ngươi cũng dám mang ra quỳ trước mặt bổn quan, các ngươi kinh ta là đồ ngu si hay sao? Đáng tội chết… Lính đâu, đánh thằng nhóc này một trận!

Mặc dù nghe lý do Minh Tùng bị đánh là rất là vô lý, nhưng ở đây chỉ có kẻ mạnh mới là lý lẽ, hắn chỉ đủ mạnh thì ra lệnh cho trời còn dược, nói chi bỏ đi luân thường đạo lý. Lũ lính bị một mệnh lệnh này của Lô Thần làm cho bất ngờ, bọn họ không ngờ chỉ vì một cái ngã như thế mà Lô Thần lại ra lệnh cho bọn họ đánh người rồi, như thế thì có gọi là lạm quyền hay không?

Đương nhiên là bọn họ cungx không biết hành động này có lạm quyền hay không vì cơ bản bọn họ cùng là một đám thất phu, nữa chữ kê bổ nửa ra nói chi đến tính đúng sai của hành động này. Nhưng đột nhiên có một tên lính từ trong hàng ngũ bước ra, hắn tới gần Lô thần rồi thì thầm vào tai của gã:

-Chuyện này thực sự phải làm sao đại nhân?

-Vậy ngươi muốn làm phản ta sao?

-Không không, tôi đời nào lại dám phản lại ngài cơ chứ, tôi muốn đi theo ngài suốt cả đời luôn ấy chứ. Nhưng mà ngài không thấy chuyện này có chút không hợp tình hay sao? Chúng tooi có hơn trăm người như thế mà lại đánh một thiếu niên mới mười hai tuổi, chuyện này mà đồn ra ngoài thì không có hay lắm đâu.

-Vậy ngươi có muốn làm hay không?

-Không chỉ là….

-Một là ngươi làm, hai là cút khỏi nơi đây, ngươi chọn đi.

Tên lính này rất muốn làm phản lại lời nói của tên ôn quan này, nhưng tính mạng và cái bụng của vợ con hắn thì vẫn còn nằm trong tay gã, hắn không còn cách nào mà chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của tên Lô Thần đó mà điều binh dạy dỗ cho Minh Tùng một trận.

-Thiếu niên, ta xin lỗi. Tuy ta rất muốn giúp ngươi nhưng mà rồi ai sẽ giúp ta. Cho nên lần này cho ta thần thật xin lỗi.

Đó là những lời của những tên lính còn có lương tâm nói với Minh Tùng trước khi lao vào hắn. Nhưng bọn họ đâu hề biết là là thiếu niên mang tên Minh Tùng này lại sở hữu một trong những bộ khinh công tuyệt thế thiên hạ đâu. Khi bọn họ sắp chạm tới mảnh áo của Minh Tùng thì hắn đã dùng Phóng Cóc để nhảy lên tầm mấy mét.

Minh Tùng sử dụng hai lần Phóng Cóc, thoắt cái hắn đã thoát khỏi cái vòng vây của trăm tên lính. Một tên trong đó kinh ngạc nhìn Minh Tùng chạy khỏi vòng vây của bọn họ nói:

-Tên này biết võ công?! Đây là lần đầu tiên ta thấy một người sử dụng kinh công đấy!

-Nói nhảm vừa thôi, chúng ta cùng lên xem thằng nhóc đó có thể làm được gì.

Nói rồi cả một đoàn hơn mười máy người cùng lúc xoay thương đâm thẳng tới Minh Tùng, nhưng Minh Tùng vốn là một quái thai, từ nhỏ đã sỡ hữu ngũ giác đặc biệt nhạy cảm hơn người bình thường, nên mấy đòn này chỉ làm muỗi đối với hắn!

Minh Tùng quay người, tung người lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống một mũi thương của một tên lính đỏ. Hắn tung hết tốc độ, chạy dọc theo cây thương tung một đá thẳng vào huyệt vị khiến tên lính đó ngất liệm.

Mang theo nỗi căm hận đã chất chứa kể từ khi Lô Thần đến cùng với một chuỗi ngày dìa dọn phân ngoài cửa, Minh Tùng dùng hết sức bình sinh để phá tang một vòng quay nữa. Hắn xoay cánh tay mình, vận lực phóng thẳng về phía Lô Thần. Minh Tùng gầm lên:

-Ôn quan, chịu chết!

Keng một tiếng, một thương này của Minh Tùng bị một thanh đao đen, nặng chịt đỡ lại. Một tên cốt đột cao tầm năm thước (khoảng chừng 2m) chặn trước mặt Minh Tùng, gã ta nói:

-Mới có tí tuổi đầu nhà ngươi lại có thể luyện ra một thân võ công như thế, ta thực sự nể nhà ngươi đấy. Nhưng xui cho ngươi, ngươi lại là địch thủ của Trương Hổ ta!.

Trương Hổ cầm cây đại đao bổ thẳng vào đầu Minh Tùng, hét lên:

-Phá Sơn!

Thân hình của Trương Hổ tựa như thái sơn, cây đao của gã như thể một tia đại lôi giáng xuống Minh Tùng. Nhưng đứng trước một đòn xẻ núi này của tên cốt đột, Minh Tùng một chút sợ hãi cũng không có, hắn chỉ nhè nhàn sử dụng Phóng Cóc, lách qua một một bên né đòn này của Trương Hổ.

Một đao của gã giáng xuống mặt đất khiến nó toát ra một mảng lớn. Minh Tùng thoát được, lấy thế tung một thương về phía gã, nhưng thân thủ của hắn và gã quá là chênh lệch,, Trương Hổ là một tên cốt đột tuổi tầm trung niên đã chinh chiến hơn chục trận sinh tử, còn Minh Tùng mới chỉ là một thiếu niên chưa từng trải qua một trận chiến thực thụ nào, nên rất nhanh sau đó Trương Hổ đã nắm được thương của Minh Tùng rồi giáng cho hắn một quyền trọng thương.

Minh Tùng hai tay ôm ngực hét lên căm phẫn:

-Khốn nạn!

Tên Lô Thần trốn dưới bóng lưng của Trương Hổ, cái quần của hắn ướt đẫm sự sợ hãi nhưng hắn có tỏ ra một cái vẻ nắm chắc:

-Tiện dân, ngươi thấy được sức mạnh của ta chưa?!

-Đại quan, cẩn thận.

Trương Hổ xoay đao đỡ một thương nhanh như chớp của Minh Tùng. Mặc dù bị thương này nhưng trong đầu của Minh Tùng chỉ có một ý nghĩ đó chính là tiêu diệt tên ôn quan này, mà tính khí của hắn vốn dĩ là trời sinh cứng đầu nên một khi đả quyết thì tới chết cũng không buông.

Trương Hổ lại tung thêm một đòn Phá Sơn nữa. Phật một tiếng, máu tươi chảy ra, Minh Tùng đau đớn kêu lên. Minh Hùng ngay lập tức chạy lại đỡ thằng nhóc rồi quỳ xuống cầu xin Lô Thần:

-Xin đại nhân tha lỗi, ta sẽ về dạy lại nó. Minh Tùng còn trẻ người non dạ lắm, mọng đại nhân rộng lòng bỏ qua.

Minh Tùng trong lúc bị một đao của Trương Hổ chém cho thành cho nhận thư mơ hồ trông thấy hình bóng của sư phụ mình đang bị một cái chân đạp lên đầu. Một nguồn lửa bỗng dực cháy trong người Minh Tùng, hắn với tay nắm lấy cây thương rồi nhân lúc Trương hổ không chú ý, xiên cho gã một thương đau điếng vào chân. Minh Tùng cố gắng ngượng dậy chĩa tay vào tên Lô Thần, giận dữ nói:

-Ôn quan hôm nay là ngày chết của ngươi!

Đột nhiên Minh Hùng đứng dậy táng thẳng một tát lạnh lùng vào má của Minh Tùng. Đây là lần đầu tiên mà hắn nhận được một cái tát lạnh lùng đến như thế, lần đầu tiên mà sư phụ của hắn ghét bỏ hắn!

-Sư phụ…

-Nghiệt đồ, im miệng. Nhà ngươi không được làm tổn hại đến đại nhân. Ngươi từ nay cút đi, chùa ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa

-Sư phụ! Người… Nhất định phải vì tên ôn quan này mà đuổi con sao?

-Cút, chùa ta không thu nhận cái thứ nghiệt súc như ngươi.

Minh Tùng lúc này giận dữ nhìn Minh Hùng, trong mắt hắn bây giờ chỉ tràng ngập sát khí. Hắn muốn ăn tươi, hắn muốn hầm nhừ cái tên ôn quan này, chính vì gã mà những ngày nay không một lúc nào hắn thấy được sư phụ của mình không ưu sầu. Hắn muốn vì dân mà giết ôn quân! Nhưng tại sao sư phụ của hắn lại phải bội hắn cơ chứ? Hắn không cam lòng.

-Sư phụ! Người thì ra cũng muốn bảo vệ tên ôn quan đó hay sao? Được… con nể mặt người, con cút!

Nói rồi Minh Tùng Phóng Cóc thoát khỏi chùa, tiến thẳng vào khu rừng mất dạng. Minh Hùng đứa đằng sau bóng dáng của Minh Tùng, hai dòng nước mắt của hắn chảy dài, Minh Hùng nói:

-Xin con đừng quay lại.