Thiên Hà vừa thức giấc, quay đầu nhìn Tuyết Vân đang gối đầu trên cánh tay, ngủ say trong lòng mình. Hàng lông mi thật dài phủ trên đôi mắt phượng, hai gò má non mịn, ửng thêm chút sắc hồng… Khóe miệng chàng khẽ nở một nụ cười hạnh phúc, đây không phải là một giấc mộng. Chàng thỏa mãn cúi xuống hôn lên trán Tuyết Vân. Nàng vẫn ngủ rất say, đêm qua hẳn là đã bức nàng mệt muốn chết a.
Thiên Hà khẽ rút tay đứng dậy, sau khi mặc y phục chỉnh tề , chỉnh lại chăn cho nàng, rồi thu dọn y phục rách nát vương vãi trên nền nhà, trên giường. Xong xuôi nở môt nụ cười thỏa mãn bước ra ngoài “Không thể để tiểu bảo bối thức dậy đói bụng đi.”
Mặt trời lên cao, Tuyết Vân mới từ từ tỉnh lại, nàng vừa động thân thể lập tức hút một ngụm khí lạnh “Tổ bà nó, đau quá!”, thân thể không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã xuống giường. Liếc qua thân thể trắng nõn phủ kín dấu hôn, dấu răng, chỗ xanh chỗ tím, nhất là phần hạ thân vô cùng đau nhức, Tuyết Vân giận giữ gầm khẽ “Tiêu Thiên Hà, chàng đúng là cầm thú mà”
Lúc này có tiếng bước chân, cửa phòng hé mở, tiếng nữ nhân lảnh lót
- Nhị ca…
Vừa bước vào phòng thấy Tuyết Vân đang ngồi ngây trên giường khiến nữ nhân giật mình la hoảng
- A…
Tuyết Vân cũng bị dọa sợ vội rụt người vào trong chăn, nàng tưởng là Thiên Hà, sao lại là Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc tức giận nhìn một màn trước mắt. Nữ nhân ở trên giường của nhị ca, thân thể lõa lồ, hiện rõ dấu vết ái muội, trên giường một mảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập vị hoan ái.
Nhị ca khi nào thành tên quỷ háo sắc như vậy. Ở Hắc Long hội có một Dương Tuyết Vân, chạy tới đây là ra một tiểu hồ ly khác. Mà con quỷ háo sắc đó lại không thèm đoái hoài tới nàng, nàng có chỗ nào thua kém hai nữ nhân kia? Uổng công cho nàng một mảnh hảo tâm, dù cho hắn đối xử với nàng tệ bạc nàng vẫn lo cho hắn một đêm không quay về, liền sáng sớm chạy ra ngoài tìm hắn. Ai ngờ, hắn trốn ở nơi này hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.
Càng nghĩ khí giận công tâm, Tiêu Ngọc rút kiếm lao vào nữ nhân trên giường thét
- Hồ ly tinh, ta giết ngươi…
“A, Tiêu Ngọc này cũng quá nóng nảy” Tuyết Vân thầm than, lúc này trên người nàng chỉ có chiếc chăn che kín, không tiện giao đấu cùng Tiêu Ngọc, tùy tiện phất ra một đạo chưởng phong, đánh vào các huyệt đạo trên người Tiêu Ngọc, chế trụ nàng ta.
Tiêu Ngọc không ngờ hồ ly tinh kia võ công lại cao cường như vậy, tùy tiện phẫy tay đã chế trụ được mình, thì tức giận quát
- Hồ ly tinh không biết xấu hổ. .. Nhị ca ta đã có thê tử, ngươi còn bò lên giường câu dẫn huynh ấy… Huynh ấy… huynh ấy chỉ xem ngươi là công cụ ấm giường thôi…
Tuyết Vân kinh ngạc “A” một tiếng, Tiêu tiểu thư này cũng biết mắng người quá đi, đem nàng biến thành hồ ly tinh, rồi còn công cụ ấm giường nữa chứ. Tuyết Vân nhặt bộ quần áo Thiên Hà để đầu giường, thong dong mặc vào, không thèm để ý tới Tiêu Ngọc.
Nhìn dấu vết nhị ca để lại trên người hồ ly tinh, mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng xấu hổ, trong lòng căm giận không thôi
- Tiện nhân, thật không biết xấu hổ…
Tuyết Vân mặc xong y phục, cũng lười quản Tiêu Ngọc, ung dung rót nước ngồi uống. “Đúng là cầm thú mà, hại ta đến ngồi cũng không nổi, sao có thể tìm tên Trương Thiếu Vũ kia nói chuyện đây.” Trong lòng âm thầm mắng Thiên Hà một trăm mười tám lần.
- Hồ ly tinh, mau thả ta ra, đấu với ta một trận… ây ây hồ ly tinh, ngươi bị câm sao…?
Thật quá phiền phức, Tuyết Vân điểm luôn huyệt câm của Tiêu Ngọc
- A, như vậy thật là thanh tịnh nga.
Thấy Tuyết Vân mở miệng nói chuyện mà mình thì nói không được, Tiêu Ngọc tức đến đỏ mặt.
- Tiêu Ngọc muội muội…A, muội đang muốn nói là ta không được gọi muội muội đúng không? Hầy, biết sao được, ta đã là người của nhị ca muội, thiết nghĩ có quyền gọi Ngọc muội đúng không?
Tuyết Vân lúc này hưng trí bừng bừng trêu chọc Tiêu Ngọc
- A, muội đang mắng ta tiện nhân vô sỉ đúng không? Biết sao đây, muội cũng nhìn thấy rồi, ta và nhị ca muội cái gì cũng đã làm, gạo cũng đã nấu thành cơm rồi nha… Nhị ca muội cũng thật là nhiệt tình đi, hại ta bây giờ một ngón tay cũng lười nhúc nhích a…
Tiêu Ngọc không nói được chỉ âm thầm mà mắng chửi trong lòng:
- …Tiện nhân, tiện nhân…
-Sao? Muội đang nói là chưa xem rõ a, ta bây giờ không ngại để muội nhìn lại một lần nha…
- …..mặt dày không biết xấu hổ…
- Ai ui mà không được, tiểu cô nương chưa thành gia lập thất như muội không nên nhìn chuyện phi lễ tránh cho tâm tư có tạp niệm a…
Tiêu Ngọc lúc này nộ khí xung thiên, hận không thể xông ra xé rách miệng nữ nhân ác độc kia. Tuyết Vân cười khúc khích
- Muội đừng oán giận ta. Ta là đang ghen với muội a. Muội từng là hôn thê của Thiên Hà… Ta ghen đến chết đi được…
- ….Dù sao ta cũng là vị hôn thê danh chính ngôn luận, còn ngươi chỉ là hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh a…
Lúc này Thiên Hà cũng đã quay lại, nhìn thấy một màn trong phòng, âm thầm than thở “Vân Nhi quả thật quá phúc hắc đi. Nếu ta không về kịp, khẳng định Ngọc nhi sẽ bị chọc cho tức chết.” lại nghe nàng nói đang ghen với Tiêu Ngọc, tâm liền bị chọc cho ngứa ngáy, hận không thể lao vào ôm nàng hung hắng ân ái một phen.
- Ngọc muội a, muội không phải đối thủ của ta đâu. Luận về nhan sắc, muội không bằng ta, luận về võ công muội càng không bằng, luận về võ mồm thì muội phải gọi ta là sư phụ… Muội không có điểm nào bằng ta thế nên muội nên chết tâm với nhị ca của muội đi a… Ta mà ghen thì sẽ rất khủng khiếp… A, muội nói xem khuôn mặt như hoa này nếu bị ta lấy đao vẽ lên thì có đẹp ko?
Tiêu Ngọc căm tức trừng mắt nhìn Tuyết Vân. Trong lòng nàng thấy thật khủng bố, nữ nhân này lời nói quá ư tàn độc, nếu nàng ta thật sự ra tay thì sẽ sao đây. Mặt nàng bị hủy sao Nhị ca còn có thể yêu thích nàng nữa?
Tuyết Vân dùng tay vuốt ve khuôn mặt Tiêu Ngọc, cười khúc khích
- Chậc, chậc, quả thật đáng tiếc a. Nếu vẽ thêm hai con rùa thì sẽ đẹp hơn…
“Nếu còn không vào ngăn cản thì Ngọc nhi nhất định chịu một phen ủy khuất đây” nghĩ vậy Thiên Hà liền vội bước vào, sủng nịnh nhìn Tuyết vân hỏi
- Vân Nhi, nàng đã tỉnh…
Tuyết Vân thấy chàng đã về thì lười biếng phất tay
- Hôn thê của chàng tìm tới cửa, chàng tự mình giải quyết đi, ta còn muốn nghỉ ngơi a…
Thiên Hà vuốt ve má nàng, ngón tay như vô tình lướt qua môi nàng, ám muội nói
- Vân Nhi, nàng ghen đấy a… Ta đối với nàng như vậy chưa tỏ rõ thành ý sao? Xem ra ta vẫn là nên tận hết sức lực…
“Tận hết sức lực con bà chàng…”
Tuyết Vân lườm chàng rồi bước ra ngoài, hít thở chút không khí trong lành vẫn tốt hơn. Ra tới cửa thì vung tay phất một đạo lực giải phóng toàn bộ huyệt đạo của Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc được giải thoát thì đã bị tức đến muốn hôn mê. Nhị ca trước mặt nàng cùng hồ ly tinh kia mày qua mắt lại , nàng nghẹn một bụng khí mắng to
- Tiện nhân dâm đãng…
Tuyết Vân trừng mắt đe dọa
- A, còn mắng nữa ta sẽ bẻ răng muội a… Thôi bỏ đi, đấu với muội thật vô vị.
Phất phất tay, tiêu sái bước ra ngoài. Chọc cho Tiêu Ngọc tức đến ói máu.
Thiên Hà bất đắc dĩ lắc đầu
- Ngọc nhi, sao muội lại tới đây?
Tiêu Ngọc tức giận rống
- Nhị ca, muội phải hỏi huynh mới đúng? Huynh sao lại ở chung với hồ ly tinh kia? Huynh đã có Dương Tuyết Vân rồi nay lại có thêm một hồ ly dâm đãng như vậy bên cạnh. Còn muội thì sao? Huynh không thể dành cho muội
một vị trí dù nhỏ nhất sao?
Thiên Hà chau mày quát
- Không cho muội mắng Vân Nhi là hồ ly tinh.
- A, hay cho một Vân Nhi. Mấy ngày trước là ai trước mặt quần hùng tuyên bố chỉ có một nương tử là Dương Tuyết Vân? Dương Tuyết Vân ấy chẳng phải đang ở Hắc Long Hội? Đêm qua, ta còn thấy ả ta tìm huynh đến phát khóc đấy. Còn huynh thì ở đây làm chuyện tốt cùng ả hồ ly tinh kia…
Vốn dĩ Thiên Hà muốn đem mọi chuyện giải thích hết với Tiêu Ngọc, nhưng nghĩ tới việc nàng còn quá nặng tình với mình thì đổi ý. Phải làm cho nàng chết tâm, đó mới là cách tốt nhất với nàng.
Thiên Hà nhanh chóng biến đổi thành bộ mặt vô lại, cợt nhả Tiêu Ngọc
- Dương Tuyết Vân là nương tử của ta, Vân Nhi là người mà ta yêu thương nhất, nam nhi năm thê bảy thiếp có gì là không được?
- Vậy còn muội, muội cũng yêu huynh, tại sao không thể cùng muội?
Thiên Hà tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Ngọc
- A, Ngọc nhi, muội cũng muốn thành người đàn bà của ta sao? Muội có biết tại sao ta không thích muội? Ta cùng muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nghĩa phụ lại hứa gả muội cho ta, chúng ta trên danh nghĩa đã là phu thê, vậy mà ngay cả một cái nắm tay muội cũng ngại ngần. Ta là nam nhân, cái ta cần hơn thế nhiều…
Tiêu Ngọc bậm môi muốn khóc
- Huynh cần gì muội đều có thể đáp ứng, chỉ cần được ở cạnh huynh…
- Lời muội nói là thật?
Tiêu Ngọc khẳng khái gật đầu. Thiên Hà một tay nâng cằm nàng, tay kia vuốt ve khuôn mặt nàng khiến cho Tiêu Ngọc gấp gáp tới độ đỏ mặt “Nhị ca chưa từng đối với ta như thế.”
- Mới có thế mà muội đã sợ ư? Được! Ngọc nhi nếu muội muốn ở cạnh ta thì ngay tại nơi này, trở thành người đàn bà của ta đi.
Thiên Hà lạnh lùng tuyên bố, chàng rảo bước tới bên giường, ngồi xuống vén chăn để lộ hết dấu vết hoan ái giữa chàng và Tuyết Vân đêm qua cho Tiêu Ngọc xem.
- Ngọc nhi, mau tới đây đi. Muốn thành người đàn bà của ta thì công phu ở trên giường phải cao một chút, đừng rụt rè, e thẹn như thiếu nữ mới lớn như thế…
Những câu nói vô lại của Thiên Hà như chiếc chùy giáng vào đầu Tiêu Ngọc “oanh” một tiếng. Nàng run rẩy nhìn nhị ca trước mắt. Nhị ca ôn nhu, quân tử của nàng đã không còn. Nhị ca này làm nàng thật sự sợ hãi. “Tới thì tới, cùng lắm là chết chứ gì? Ta không thể thua hai con hồ ly tinh kia được.”
Tiêu Ngọc nắm chặt tay, bộ dáng cương quyết, từ từ tiến tới bên giường. Hành động này của nàng cũng dọa Thiên Hà không kém. “A, tiểu muội sẽ không làm thật chứ?”
Thiên Hà híp mắt đánh giá Tiêu Ngọc rồi lạnh lùng nói
- Cởi y phục ra!
Đến nước này Tiêu Ngọc quả tình không thể chịu đựng nổi nữa. Nàng là hoàng hoa khuê nữ, thân mình chưa từng nhiễm bụi vậy mà nhị ca nàng yêu lại đối xử với nàng như vậy? Nước mắt thi nhau thánh thót rơi, nàng nghẹn ngào nói
- Nhị ca, huynh… huynh… đừng đối xử với muội như vậy…
- A, vừa rồi muội còn muốn trở thành người đàn bà của ta mà. Sao đổi ý nhanh như vậy? Nữ nhân của ta tốt nhất là nên dâm đãng một chút. Muội bày bộ dáng đáng thương đó cho ai xem?
- Muội…
Thiên Hà lạnh giọng quát
- Cởi y phục! không thì cút khỏi đây.
“Ba” Tiêu Ngọc uất nghẹn giáng một bạt tai nảy lửa lên mặt Thiên Hà
- Tiêu Thiên Hà… huynh… vô sỉ…
Rồi tông cửa xông ra ngoài. Đời này nàng chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy. Nhị ca muội không còn thương huynh nữa, hóa ra đó mới là bản chất thực của huynh sao? Muội có làm trăm ngàn điều tốt vì huynh cũng không bằng người đàn bà dâm đãng cùng huynh lăn qua lộn lại trên giường sao? Đời nay Tiêu Ngọc ta thật hận huynh!
Trong phòng, Thiên Hà một phen đổ mồ hôi đầy đầu. Thật nguy hiểm quá!
Cũng may chàng hiểu rõ con người Tiêu Ngọc nên mới đi nước cờ này. Nếu chẳng may nàng cứ quyết tâm theo chàng thì thật không biết phải làm sao.
Thiên Hà âm thầm thở dài. Vốn dĩ định cùng Tuyết Vân trốn ở nơi này mấy ngày cùng nhau xem ra không được rồi.
Thiên Hà bước ra ngoài tìm Tuyết Vân. Nàng đang ngồi dưới giàn nho chờ chàng. Căn nhà này Thiên Hà dụng tâm dựng nên, có hồ sen, có bàn uống trà dưới một giàn nho trĩu quả, có ôn tuyền đêm ngày róc rách.
Tuyết Vân thấy chàng ra thì vẫy gọi
- Thiên Hà mau tới đây ăn chút đồ ăn.
Thiên Hà mỉm cười bước tới nhận chén cháo từ trên tay nàng
- Mùi vị thật thơm. Vân Nhi, nàng cũng mau ăn đi.
Tuyết Vân cúi đầu khẽ nói
- Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.
Thiên Hà gật đầu. Chàng thật luyến tiếc khung cảnh ấm áp này. Qua hôm nay liệu có còn được tận hưởng. Vươn tay đưa nàng ôm vào trong ngực, chàng khẽ thì thầm
- Vân Nhi, ta thật không đành lòng a…
-Chàng đừng lo lắng. Chẳng phải nói chúng ta nắm được hai phần thắng sao?
Lúc này trời đã ngã về chiều, Tuyết Vân đứng sóng vai cùng Thiên Hà, gió thổi trường bào của họ bay phần phật. Tuyết Vân đã trở lại hình dáng của Hà lão đại, tay nàng siết chặt thanh kiếm trong tay tự dặn lòng “Một khi đã xuất kiếm khỏi vỏ thì nhất định phải thắng a.”
Thiên Hà thấy sắc mặt nàng trầm trọng thì khẽ nắm tay nàng nói
- Còn có ta ở đây!
Tuyết Vân gật đầu. Họ mỉm cười với nhau, từ tốn tản bộ về hướng Hắc Long Hội.