Chương 8: Đáy vực

Tách....tách......

Tiếng nước chảy róc rách dội vào vách đá. Cơn gió lạnh mơn trớn gó má khiến thân người run lên tái tê. Izumi rên khe khẽ khi cơn đau xót bởi vết thương cùng cơn rét buốt xuyên suốt toàn thân đã đưa cậu trở về với thực tại.

Aaaaa....

Tiếp đón Izumi là một cơn đau choáng váng, cả thân ê ẩm cùng cái đầu ong ong như búa bổ. Cậu bèn dồn sức xuống hai tay, toan ngồi thẳng dậy.

“A, ..., chỗ này là… mình hẳn là đã…”

Một tay giữ vững cái đầu đang choáng váng của mình, thân dựa vào vách đá, Izumi đảo mắt nhìn quanh, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Xung quanh là những vách đá che kín không gian, kể cả phía trên, thỉnh thoảng có một số vệt sáng chiếu rọi vào qua vết nứt, cậu đang đứng ở giữa một mực nước khoảng hơn nửa mét.

" Nước sao,....ra là vậy "

Suy nghĩ của Izumi bắt đầu trở nên thông suốt trở lại.

Việc cậu không mất mạng sau khi sảy chân xuống vực thẳm này đơn giản chỉ là nhờ vào may mắn.

Tuy vậy, lúc trôi ra đến đầu bên kia thì Izumi đã ngất đi với một cơ thể tả tơi, nên cậu chẳng thể nào nghĩ lại được điều kỳ diệu đã xảy đến với mình khi đó.

" Thật may mắn đâu,...aa,...hắt xì,...guu,...lạnh quá,..phải tìm chỗ sưởi ấm đã..."

Toàn thân Izumi lạnh ngắt do phải ngâm mình trong trong dòng nước nhiệt độ thấp một thời gian dài. Nếu cứ tiếp tục tình trạng như vầy thì sẽ chết vì lạnh, Izumi liền vội vàng lội khỏi con sông để vào bên trong động. Người cậu run lên bần bật trong khi cởi đồ ra và vắt khô chúng.

Cố gắng lê lất một thân đầy vết thương, cắn răng chịu đựng cơn đau, Izumi tìm mấy cái cành cây, tụ tập chúng vào một chỗ.

" Hỏa độn, hỏa cầu chi thuật "

Ngọn lửa bắt đầu nổi lên, đốt cháy cành cây, hơi ấm lan tỏa ra xung quanh .

Izumi đắm mình tận hưởng sự ấm áp đến từ ngọn lửa vừa tạo ra , và nhân tiện xếp quần áo thành hàng xung quanh để hong khô chúng.

Ngọn lửa sưởi ấm cả thể xác lẫn tâm hồn Izumi khiến cậu trấn tĩnh trở lại.

Mở ra lọ dược tề nhận được từ lần trước, Izumi nốc một hơi uống vào để chữa thương nhưng không có bất kỳ cảm giác tốt hơn.

Izumi hoang mang,

" Chuyện gì vậy,..."

" Hệ thống "

Hệ thống : " Tốt, túc chủ "

Izumi : " Tại sao dược tề không có tác dụng, chuyện gì xảy ra....."

Hệ thống : " Xin lỗi túc chủ, đây chỉ là dược tề chưã được vết thương nhẹ ở bên ngoài, ngài bị ngoại thương lẫn nội thương rất nặng nên không có bất kỳ tác dụng nào"

Đáng chết !

Cơ thể tả tơi cùng với vết thương chồng chật khiến Izumi cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu óc trống rỗng, tê liệt đến cả thần kinh.

Xung quanh âm u, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy rợn người.

" Đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào,..."

" Hệ thống, có cách nào ra khỏi đây không ? "

" Xin lỗi túc chủ, hệ thống chỉ cung cấp vật phẩm và nâng cao thực lực cho túc chủ, còn quá trình, ngài phải tự tìm cách để thoát khỏi tình cảnh này "

Không có sao .....

Những giọt lệ bắt đầu tích tụ trên khóe mắt bởi cơn đau thấm vào da thịt, song Izumi vẫn ráng chịu đựng. Cậu biết rõ là giây phút cậu khóc chính là giây phút bản thân sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Gắng gượng đứng dậy, lấy hai tay vỗ vỗ vào hai bên má. Izumi tự nhủ :

" Phải tự tìm đường ra khỏi đây. Chắn chắn.....chắc chắn sẽ có cách,... phải cố lên. "

Gương mặt cúi gằm của Izumi chuyển thành vẻ cương quyết trong khi cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy rực, mắt ánh lên một tia hi vọng.