Chương 8: Tương phùng

Mộng Hoa Đào

Chương ba:Tương Phùng(phần 2)

Hoàng Đế đang ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương,thì có một Mật Thám đi vào báo tin

_Bẩm Hoàng Thượng các tin tức đã được truyền về.

_Nói.

_Dạ,Tứ Hoàng Tử trên đường đi đã bị một đám hắc y ám muội,nhưng vẫn an toàn tiếp tục hành trình.

_Do Ai làm?

_Dạ ,là người của Cung Thế Tử phái đi.

Hoàng Đế nghe xong nhắm tịt mắt rồi mở ra,tỏ vẻ thất vọng.

_Tên đần ngu ngốc....Còn các Vương Gia

_Dạ,Nhị Vương Gia vẫn bận sưu tầm kỳ trân dị bảo cho Thịnh Lạc Phường,Tứ Vương Gia vẫn ngày ngày ngâm thơ đối liễn ở Thiên Thư Các,Ngủ Vương Gia mở thêm đường buôn muối,còn Lục Vương Gia sáng đến Thông Thiên Giám,tối về Vương Lập phủ chẳng có gì khả nghi.

_Một lũ hỗn độn....nhưng có thật như vẻ ngoài đó không,cứ tiếp tục giám sát chúng.

_Dạ,tuân lệnh.

Vương Hỷ đứng trước ngôi mộ vừa được trùng tu của mẫu thân mình,tâm trạng nặng nề u uất,Nguỵ Công Công và Lưu Khảm cũng không đến gần quấy nhiễu mà cùng thị vệ đứng xa vây quanh khu mộ bảo vệ Vương Hỷ.

Mẹ của chàng Liễu Thị là một tài nữ nổi tiếng xinh đẹp ở Thoại Ba trấn,trong một lần Tam Hoàng Tử Vương Hoành đi du ngoạn đã gặp bà,vừa nhìn thấy Liễu Thị đã mang về làm tỳ thiếp.Lúc này Hoàng Tử Phi là Mã Giao Thị vô cùng căm ghét nàng,bởi bà là con nhà Tộc Tướng uy quyền lại được Hoàng Thượng phối hôn cho Tam Hoàng Tử vậy mà không bằng ả tài nữ hèn mọn.Do ghen tức nên bà lúc nào cũng đối xử cay nghiệt với Liễu Thị và Vương Hỷ,sau khi Tam Hoàng Tử được phong Vương được ban cho Phủ Đệ ,Tam Vương Gia mới chính thức lập Liễu Thị làm Phu Nhân,khi đó Vương Hỷ chỉ mới sáu tuổi ,do bận chính sự nên Tam Vương Gia lơ là với Liễu Thị,nhân dịp đó Vương Phi càng đối xử với nàng cay độc hơn.Không cho nàng tiếp xúc với Vương Hỷ,giam lỏng bỏ đói nàng đến chết trong phòng,do sợ bị Tam Vương Gia truy cứu,bà tung tin Liễu Thị bị bệnh dịch,nên vừa chết là chôn ngay.Ngày đó nhờ có một nô tỳ cận thân báo tin và giúp đỡ,Vương Hỷ mới lén nhìn được bọn gia đinh cuộn xác Liễu Thị quẳng đại vào hố chôn cất sơ sài.Từ đó chàng càng quyết tâm học võ,học văn mong rằng sẽ được cha chú ý,yêu thương.

_Mối hận này con sẽ trả lại trên người Mã Giao Thị gấp trăm lần,mẫu thân có linh thiêng xin chứng lời con trẻ.

Thấy trời đã muộn Nguỵ Công Công đi đến khẽ nhắc Vương Hỷ

_Bẩm Hoàng Tử,trời không còn sớm nữa chúng ta nên trở về nếu không lại chậm thời gian về Kinh.

_Ừm.,chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở Thiên Viên trấn rồi,lần này hãy đi tắt đường vòng qua rừng Bách Tùng về thẳng Kinh Thành.

_Dạ.,tuân lệnh.

Phi Long đeo túi hành trang lên vai,hỏi thăm tên tiểu nhị đường đi Kinh Thành

_khách quan người đi xe ngựa hay đi bộ

_Đi bộ,ta có ngựa rồi....hừm con Tiểu Bạch chết tiệt giờ này còn chưa tìm đến mình....đi thế nào hả?

_Dạ khách quan đi về lại Thiên Viên trấn ,đến Hàn Y thôn rồi đến Kinh Thành,mất khoảng bảy,tám ngày.

_Gì?

_Nếu không thì khách quan đi hướng Thoại Ba trấn,vượt qua rừng Bách Tùng là đến Kinh Thành mất khoảng năm ngày,nhưng rừng này nhiều thú dữ lắm,khách quan nên đi xe ngựa thì hơn....ê khách quan...chưa gì đã đi mất rồi...

Đoàn người của Vương Hỷ đi đến con đường mòn vòng qua rừng Bách Tùng thì trời đổ mưa to,sấm chớp liên hồi,một cái cây cổ thụ bị sét đánh gẫy,nằm chắn ngang đường,khiến cho những con ngựa chồn chân hí vang..

_Hí hí í...

Vương Hỷ trong cỗ xe kinh ngạc hỏi

_Có chuyện gì.

Nguỵ Công Công lên tiếng

_Dạ bẩm có vật cản đường,tạm thời xe ngựa không thể đi tiếp.

Lưu Khảm nói

_Để ta ra xem xét

_Ừm.

Một hồi sau Lưu Khảm vén màn che nói

_Tình hình không khả quan rồi,e là Huynh nên bỏ lại cỗ xe, cưỡi ngựa đi vào đường rừng thôi .

Vương Hỷ đành bỏ lại cỗ xe cồng kềnh cưỡi ngựa xuyên rừng đi tiếp,thế nhưng đường rừng không hề dễ đi,họ đi chậm hơn ,trời vừa dứt mưa thì màng đêm cũng xuống.

_Nghỉ đêm tại đây,sáng tiếp tục đi.

_Dạ,tuân lệnh.

Đoàn người của Vương Hỷ đốt lửa nghỉ lại trong rừng,cử hai người thay phiên cảnh gác.Giữa đêm,bỗng những con ngựa đang buộc dây lại hí vang,chúng điên cuồng,chồn chân,như đang sợ thứ gì đó đến gần.

_Cẩn thận,bảo vệ Hoàng Tử.

Tất cả căng thẳng đưa mắt nhìn vào khoảng không tối mịt,đạo kiếm sẵng sàng chiến đấu.Bỗng xuất hiện hai đóm đỏ trong màng đêm,hai đóm đỏ đó từ từ chuyển động về phía họ

_Grừm...grừ....

Một con hổ to lớn bằng con bò mộng xuất hiện bất ngờ nhảy bổ vào xé xác mấy con ngựa làm Vương Hỷ cùng mọi người thất kinh.

_Chạy đi Tứ Hoàng Tử.

Các thị vệ xong vào chém giết con hổ,nhưng nó đi chuyển rất nhanh nhẹn,tránh khỏi những nhát chém và phản đòn bằng vuốt sắc nhọn.Móng vuốt của nó bén như dao,cào vào người của các thị vệ khiến họ đứt bụng lòi ruột,tán trúng vào đầu ai là người đó vỡ sọ chết tươi,Nghiêm Thuần bị đuôi nó quật trúng thôi cũng văng mạnh vào cây trọng thương,cho thấy sức mạnh dã thú của nó đáng sợ thế nào.

_Nguỵ Công Công đưa Hoàng Tử chạy đi

Vừa nói Lưu Khảm vừa phi thân chém vào chân con hổ,nó nhảy lên tránh được ,đáp trả một cú tán,Lưu Khảm né tránh nhưng vẫn bị sượt vào vai,lập tức vai chàng tứa máu,in hằn ba đường .Thấy Lưu Khảm gặp nguy Vương Hỷ tung cước đá vào đầu con hổ,nó trúng đòn nhưng vẫn không lay chuyển,dùng hai chân trước tấn công Vương Hỷ ,theo thế vỗ từ trên xuống.Nguỵ Công Công kinh hãi hét vô vọng

_Tứ Hoàng Tử cẩn thận

Lưu Khảm cũng trợn mắt sợ hãi

_Vương Hỷ....

Hai chân con hổ đập mạnh xuống cùng móng vuốt sắc bén,nhưng cũng trong lúc này,nó bị một sức mạnh lớn kéo về sau,khiến hai chân nó chỉ chạm cách mũi giày của Vương Hỷ một gang tay,bị kéo lê về sau móng vuốt của nó đang cắm phập vào đất trượt dài để lại sáu đường sâu hút.

Phi Long đi băng qua rừng Bách Tùng thì gặp trời mưa,tạm trú dưới tán của một cây cổ thụ trong rừng thì ngủ quên mất,đến khi nghe tiếng la hét thì tỉnh lại,trời cũng tối hẳn.Chàng liền đi xem xét xung quanh,thấy từ xa có ánh lửa bèn đi đến ,phát hiện nhiều xác chết bị xé ra từng mảnh của người và ngựa.Chưa biết phải làm gì thì nghe tiếng gầm gần đó nên chạy đến xem,thấy Vương Hỷ gặp nguy nên nắm lấy đuôi con hổ kéo về sau .

Con hổ bất ngờ đập đuôi quay quắc lại phía Phi Long,gầm gừ,dùng đòn hổ trảo tới tấp giáng xuống,Phi Long không né tránh mà dùng hai tay chụp lấy chân con hổ,quật nó lộn nửa vòng trên không xuống đất.Con hổ biết gặp phải đối thủ đáng gờm,lăn tròn đứng lên ,nhanh thi triển những cú tát liên hoàn,Phi Long né đòn nhanh như chớp,còn cười ha ha khoái chí.Chàng phi thân lộn một vòng đáp ngồi ngay trên lưng con hổ,hai tay nắm lấy hai lổ tai con hổ,hai chân ép chật đầu con hổ làm nó phát hoảng nhảy qua nhảy lại ,rồi chạy nhanh tông đầu vào một gốc cây,Phi Long đã kịp nhảy khỏi nó,trước khi nó bất tỉnh ngã lăn ra đất.

Phi Long đi đến đạp đạp vào lưng nó

_Này tỉnh đi chứ hổ bệnh,ta còn chưa chơi xong nữa,này ,này...hừ...vô dụng...mới cụng đầu đã sùi bọt mép rồi.

Chứng kiến cảnh Phi Long đánh nhau với con hổ như đánh một con mèo,làm Vương Hỷ và Lưu Khảm kinh hãi

_Không ngờ hắn có sức mạnh phi thường như vậy.

_Này các ngươi không sao chứ.

Vương Hỷ nói

_Đa tạ huynh đài đã cứu mạng.

_A.

Lưu Khảm bị thương máu không ngừng chảy đau đớn khi đi chuyển

_Này ,cho hắn uống đi,thuốc của cha ta công hiệu lắm đấy.

Phi Long đưa cho Vương Hỷ viên Hồi Mệnh đan,Vương Hỷ liền cho Lưu Khảm uống.

Nguỵ Công Công sợ sệt

_Cái con hổ đó nó đã chết chưa?

_Nó hả chỉ ngất xỉu thôi chưa chết được đâu.

_Vậy...công tử chúng ta nên đi khỏi đây đi...nếu nó tỉnh lại chúng ta khó toàn mạng...

_Hahaha..lão bá yên tâm,con hổ đó với tình trạng bây giờ cầu hai ,ba ngày sau nó mới ngồi dậy nổi..

Vương Hỷ bảo Nguỵ Công Công đi xem Nghiêm Thuần còn sống không đưa hắn đi cùng rời khỏi khu rừng.

Phi Long lên tiếng

_Ta thấy các ngươi người nào cũng thương tích đầy mình,thôi hãy nghĩ ngơi chờ trời sáng,nếu sợ con hổ đó,thì ta giúp các ngươi lôi nó ném đi xa nhé.

Phi Long nói xong thì nắm đuôi con hổ lôi đi xềnh xệch,Nguỵ Công Công há hốc mồm

_Trời ơi hắn có phải là người không vậy?