Mộng Hoa Đào
chương 8 :Kết Nghĩa(phần 3)
Các quan lại lớn nhỏ mặc thường phục ,hành vi thần bí tập hợp tại Nhất Phẩm Lầu,nguyên do là vào hai tháng trước bọn họ đều nhận được một thư tín bí ẩn gửi đến ,trong thư nói rằng vào ngày này Thế Tử Vương Phong sẽ xuất hiện ở đây.
Các vị quan này đều là những người trung thành với Tiên Hoàng Vương Hiền,tuy vẫn vì triều đình cống hiến nhưng lòng bất phục Hoàng Đế Vương Hoành ,trong số này có những người đã từng bị Vương Hoành vô cớ giáng chức,có người bị hãm hại gáng tội oan ,điều là nạn nhân trong đợt thanh trừng thế lực cận thân của Tiên Hoàng Vương Hiền.Họ nghe tin Thế Tử Vương Phong năm xưa vẫn còn sống lòng rất hoang mang,lại hiếu kỳ,muốn biết rõ sự tình thực hư,và có một số người muốn dùng danh nghĩa của Thế Tử Tiền Triều để trả thù Hoàng Đế.
Một gian phòng thượng hạng đã được bao trọn diễn ra một cuộc dự lãm Dạ Minh châu,các quan viên này được mời đến dự lãm,bên trong lẫn bên ngoài gian phòng đều được canh gác kỹ lưỡng ,người đến phải nói được mật khẩu mới cho đi vào dự lãm.
Một người mặc y phục trắng ,trên đầu đội nón có mạng che mặt thần bí ,đứng cạnh bên bàn có để viên Dạ Minh Châu to lớn.
_Các vị đã đến đông đủ rồi xin mời ngồi!
_Thật ra ngươi là ai,sao lại mời chúng ta đến đây?
Người này chậm rãi đứng lên nói
_Các vị đây là các đại thần đã theo phò trợ Phụ Hoàng ta vì bị Vương Hoành thanh trừng mà trở thành những thần tử bị loại bỏ ra khỏi Triều đình,đàn áp giết hại,lại triệt đường thăng quan,thân là Thế Tử ta thật đau xót.
Mọi người trở nên xôn xao
_Ngươi..ngươi nói gì,ngươi là Thế Tử?Thế Tử nào?
_Ta là Thế Tử Vương Phong!
Có người nghi ngờ hỏi
_Năm xưa trong lúc Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Hà Doãn bạo loạn Thế Tử Vương Phong đã bị thiêu chết ở Cảnh Xuân cung rồi,điều này đã được thái y và các Vương Gia làm chứng,sao lại còn sống được,ngươi thật ra là ai?
Lúc này từ ngoài có người bước vào nói
_Tất cả những chứng cứ đó đều là giả!
Mọi người hướng mắt nhìn ra cửa để biết ai vừa nói câu ấy,thì ngay lập tức tất cả đều sửng sốt kinh ngạc,người đó chính là Lục Vương Gia Vương Lập.
_Lục Vương Gia...tại,.tại sao....
_Ngày xưa...Hoàng Đế đã sai khiến Hà Doãn giết chết Hoàng tộc của Tiên Hoàng,sau đó phái người truy sát Thế Tử Vương Phong,cũng may là Thế Tử chạy thoát ra khỏi Hoàng Cung và được ta cứu giúp.Tên Hoàng Đế vì muốn đoạt ngôi nên cho người mang xác một bé trai đến cung Cảnh Xuân đốt đi ngụy trang thành Vương Phong,lúc ấy thái y là người của Hoàng
đế đã khám nghiệm qua loa,xác chết cháy đen khó nhận dạng chỉ dựa vào y phục còn cháy dang dỡ mà phỏng đoán,ta lúc ấy không thể chống lại thế lực của Vương Hoành nên đành xuôi theo thời thế.
-Nói vậy Vương Gia đã cưu mang Thế Tử?
_Đúng là vậy?
Người y phục trắng lên tiếng và đưa ra một vật
_Các vị xem!
_ Ồ...,đó chính là Thế Tử ấn tín...
_Vậy đây đúng là Thế Tử Vương Phong rồi!
Các quan viên đồng loạt quỳ xuống
_Thế Tử thiên tuế thiên thiên tuế....
_Các vị đứng lên đi...
_Thế Tử vậy bây giờ chúng hạ quan có thể làm gì để giúp cho Thế Tử đây?
-Các vị hãy âm thầm chuẩn bị binh lực và soạn các án văn giúp cho ta có được những điều kiện danh chánh ngôn thuận trở lại Hoàng Cung,chờ thời cơ lật đổ tên giết vua cướp ngôi Vương Hoành
_Dạ ,chúng hạ quan sẽ dốc hết sức lực,và lòng trung thành cẩn cẩn ,quyết tâm giúp Thế Tử trở về Hoành Thành giành lại Ngôi báu.
_Phải,...Thế Tử thiên tuế,thiên tuế......
Lục Vương Gia thấy sự quy thuận của bọn quan lại,đắc ý mỉm cười,còn gương mặt của Ngọc Vân trong tấm màng che lại bất an không vui .
Hơn hai tháng qua theo lệnh của Lục Vương Gia chàng cùng sát thủ Hắc Bang bôn ba khắp các thành ,các trấn chủ yếu dò xét tâm ý của các quan lại dưới thời Hoàng Đế Vương Hiền cai trị,ai có lòng còn nhớ đến Tiên Hoàng muốn chống đối lại Hoàng Đế Vương Hoành sẽ được gửi thư mời họp mặt,ai có ý định muốn báo sự việc hoặc muốn quay ngược tìm hiểu người đưa tin đều bị giết chết giữ bí mật.
Cho đến hôm nay chàng mới biết Vương Lập muốn chàng giả danh Thế Tử Tiền Triều triệu tập quan lại lôi kéo nhiều thế lực trong triều để đảo chính Vương Hoành.
Phi Long cùng quân lính của mình đến Mộng Tiên Các uống rượu,nơi đây là một tửu quán có ca múa ,thức ăn ngon có tiếng tại Kinh Thành,khách đến đây chủ yếu vì muốn ngắm nhìn nhan sắc của cô chủ tại đây Thi Uyển Uyển và những điệu múa được dàn dựng công phu .
Không khí trong quán náo nhiệt ,khách đến háo hức chờ xem màn múa của Thi Uyển Uyển,ai ai cũng đều đưa mắt nhìn vào sân khấu hình tròn ở giữa đại sảnh .Tiếng nhạc vang lên một đám nữ nhân đi từ khu vực bên nhà trong đi ra đại sảnh,y phục sặc sỡ đồng màu trong đó có một nữ nhân mặc y phục khác màu lộng lẫy hơn,đó chình là cô chủ Uyển Uyển,với điệu múa đẹp mắt cùng nhan sắc mĩ miều,Uyển Uyển khiến khách đến đây như bị mê hoặc.
_Hay hay ....bà chủ Thi múa thật là hay...
Những tiếng vỗ tay vang lên tán thưởng khiến nụ cười của các vũ sư cũng thêm phần rạng rỡ
_Đa tạ,đa tạ..... mời mọi người tục tiếp uống vui vẻ ...
Vũ khúc đã hết mọi người trên sân khấu cũng bước xuống để vào nhà trong,bỗng có một tên ăn mặc sang trọng bước lên nắm lấy tay Uyển Uyển,làm nàng bất ngờ giật bấn người,
_Kìa bà chủ Thi đi đâu vội vậy qua đó uống với ta một chung nào!
_Xin lỗi khách quan ở đây chúng tôi chỉ phục vụ ca múa không có ngồi uống rượu cùng khách...xin khách quan lượng thứ buông tay để ta trở về phòng nghỉ ngơi..
_Hừm..ngươi mở tửu quán mà không biết tiếp khách hả...vậy thì để bổn vương đây dạy cho ngươi uống...
_Á..khách quan xin dừng tay,đừng mà...
Hắn thô lỗ một tay giữ chật tay nàng một tay cầm bình rượu đổ vào miệng nàng,các người có mặt đều bất bình nhưng không ai dám giải cứu Uyển Uyển.
_Lý nào là vậy,hắn là nam nhân mà đi ức hiếp một nữ nhân yếu mềm...
_Hắn là Vương Hạo Tiểu Vương Gia của Vương Khôi Phủ đó,ngươi đừng dại mà đụng vào...
_Là Tiểu Vương Gia đó...
_Tội cho bà chủ Thi...
Các gia nhân trong quán quỳ cầu xin hắn tha cho chủ của mình đều bị thị vệ mà hắn mang theo đánh bị thương..
Hai nha hoàn hầu cận cũng bị hắn đá văng khỏi sân khấu khi cố chạy lên giải vây cho Uyển Uyển..
_Ha ha ha..uống đi ,uống đi.....
_Ưm...ưm....
_Bốp!
Một chiếc giày bay thẳng vào tay đang cầm bình rượu của Vương Hạo ,mạnh đến nổi tay hắn buông bỏ chiếc bình ra ,chưa kịp xoay đầu để xem là ai đã quẳng chiếc giày lên thì
_Bốp
Một chiếc tiếp theo giáng thẳng vào mặt hắn,hắn điên tiết la hét
-Kẻ nào,là kẻ nào hả?dám động thủ trên đầu của Thái Tuế ....
Phi Long từ trong đám thực khách nhảy lên sân khấu
_Là gia gia của ngươi đây,tên dâm tặc,mau buông tay của Thi cô nương ra,không thì ta trói ngươi lại mà giao lên quan phủ...
_Hừ tên cùng đinh kia ,ngươi có biết ta là....
_Bốp!
Không để cho tên Vương Hạo nói hết câu,Phi long đá một cú vào bụng hắn,khiến hắn văng khỏi sân khấu.
_Ông đây đi đánh nhau không nói nhiều thế...
Tên Vương Hạo ngồi bật dậy ôm bụng nhăn nhó,ra lệnh cho bọn thuộc hạ đi theo
_Giết hắn cho ta!
Bọn thị vệ nghe lệnh liền nhảy lên đánh Phi Long,Bạch Cát ,Bạch Lợi cùng các quan lính đi theo cũng xông ra đánh lại,khung cảnh hỗn loạn vô cùng.Sau một hồi bọn người của tên Vương Hạo bị đánh thương tích nằm lăn đau đớn dưới đất,tên Vương Hạo hoảng hốt toang bỏ đi trước khi đi hắn ngoái lại hỏi
_Các,các ngươi là ai....
_Ta là Phi Long ở danh trại thành nam này.....rồi sao?
_Phi Long ngươi giỏi lắm.,ta sẽ không quên mối hận này ...đi!
Bọn người của tên Vương Hạo bỏ đi ,những người trong quán mới dám ló mặt ra dọn dẹp,bà chủ Thi đa tạ Phi Long đã cứu giúp
_Đa tạ ân nhân đã cứu giúp ,xin hỏi quý danh của ân nhân là gì?sau này Uyển Uyển sẽ báo đáp!
_Bà chủ quá lời,đối với những tên công tử háo sắc ấy ,ai cũng có quyền dạy dỗ chúng mà,ta chỉ tiện tay thôi...
Có một A hoàn lên tiếng
_Bà chủ à tên khi nãy là Tiểu Vương Gia ở Vương Khôi Phủ,nổi tiếng là hống hách ngang tàng,lần này hắn chịu nhục như vậy,e sẽ trở lại trả thù chúng ta..
Phi Long cười nói
_Chuyện này nàng cứ yên tâm,ta sẽ cho quân binh đến bảo vệ nơi này,nếu hắn có gan quay lại,ta sẽ trói hắn đem thẳng đến Hoàng Cung xin Hoàng Đế phân xử...
_Ơ ..nói vậy công tử đây là...
_Ta là Phi Long ...tướng quân cai quản doanh trại thành nam!
_Đại ca đi thôi ,nếu để trời tối là khỏi về doanh trại đó
Tiếng Bạch Cát nhắc nhở,Phi Long vội cáo từ Uyển Uyển rời đi,Uyển Uyển nhìn theo dáng Phi Long ra khỏi quán lòng suy nghĩ
_Gương mặt của chàng ấy sao quen quá...
Phi Long cùng thủ hạ của mình ra khỏi quán định rời thành về doanh trại thì có một gia đinh của Lưu Phủ chạy đến
_Phi tướng quân,Phi tướng quân...chờ đã ...
Phi Long dừng ngựa nhìn hắn
_Ngươi là....
_Dạ tiểu nhân là gia đinh của Lưu Phủ ,được lệnh của thiếu gia đến mời tướng quân đến Thái Diệp Hồ gặp mặt.
_Lưu Khảm?
Phi Long cho Bạch Cát và Bạch Lợi cùng các quân lính về doanh trại trước còn mình thì theo tên gia đinh đi gặp Lưu Khảm.
Đến Thái Diệp Hồ đúng là gặp được Lưu Khảm,Phi Long thắc mắc
_Có chuyện gì mà Lưu Khảm huynh lại cho người thần thần bí bí đưa ta đến đây vậy?
_Phi Long huynh ta chẳng giấu gì ,Tứ Hoàng Tử đã gặp nạn trên đường quay lại Kha Chấn rồi!
Nghe Lưu Khảm nói ,Phi Long căng thẳng
_Vương Hỷ gặp nạn,vậy hắn thế nào rồi?
_Điều này ta không rõ,chỉ biết Nghiêm Thuần cũng Đồng Hiên đại nhân người đi Sứ với Vương Hỷ đã về đến Kinh Thành,nhưng đã bị Thái Tử bày mưu giam lại ở trong ngục quan phủ,ta cho người trà trộn vào điều tra,biết được Vương Hỷ đã mất tích ở trấn Thanh Di.Ngụy công công cũng đang chờ tin ở trấn.
_Nói vậy sao huynh không bẩm báo sự việc này lại cho Hoàng Thượng?
-Quan Phủ đang điều tra cáo buộc Nghiêm Thuần và Đồng Hiên về việc Vương Hỷ mất tích ở Ngữ Chân,cho là họ cấu kết ngoại bang hại Hoàng Tử nếu ta không có chứng cớ Vương Hỷ đã đến Thanh Di trấn khó mà nói rõ nội tình này với Hoàng Thượng.
_Vậy huynh tìm ta là muốn ta đến Thanh Di điều tra sao?
_Phi Huynh đệ ta bây giờ nhất cử nhất động đều bị Thế Tử giám sát,không thể đem thuộc hạ đi khỏi Kinh Thành,chỉ còn có huynh là có thể.
_Ừm...ta sẽ nghĩ cách.
_Chuyện cứu Vương Hỷ ta trông cậy hết vào huynh!
Phi Long về doanh trại giao lại việc luyện binh cho Bạch Cát và Bạch Lợi ,còn cho người đến Mộng Tiên Các bảo vệ ,chàng cùng Bạch Kỳ rời Kinh Thành đi Thanh Di trấn.
Sau bao ngày đi đường cuối cùng chàng cũng đến được trấn Thanh Di,chàng triệu tập Dạ Hổ của trấn để hỏi tin tức của Vương Hỷ.
_Thưa Đại Đương Gia đúng là vào khoảng mười ngày trước đoàn quân của Tứ Hoàng Tử đã về đến trấn này thì bị truy sát ,Tứ Hoàng Tử đã chạy vào khu cách ly dịch bệnh ở thành tây.
_Dịch bệnh?
_Dạ,dịch bệnh bùng phát ở thôn làng bên cạnh nay đã lây đến thành ,tên Tô Đằng là quan cai quả trấn xây lên rào chắn cách ly những hộ dân ở thành tây,dù là người chưa mắc bệnh vẫn không cho ra ngoài , bị nhốt trong ấy cho tự sinh tự diệt.
_Vương Hỷ vào đó không bệnh cũng sẽ bị nhiễm bệnh mất.
_Thời gian đã trôi qua hơn mười ngày....thuộc hạ e rằng Tứ Hoàng Tử lành ít dữ nhiều.
_Ta mặc kệ hắn còn sống hay là đã chết nhất quyết ngày mai sẽ xông vào tây thành tìm hắn.
Bạch Kỳ nghe thế liền nói
_Ôi trời tiểu tử ngươi muốn đi chết hay sao?trong đó là ổ dịch đấy!
_Ta là đại phu đó,đương nhiên là có cách đi vào,lão liên lạc thêm các Dạ Hổ ở trấn lân cận ,càng đông càng tốt,ta muốn lên kế hoạch tác chiến với bọn quan binh trong thành ,phải giữ một con đường thoát thuận lợi đưa người cần cứu ra ngoài.
_Dạ tuân lệnh!
Phi Long bảo các Dạ Hổ lấy giấm thấm ướt khăn bịt mặt của họ ,cả bao tay vải ,chàng đưa cho họ một nhành thảo dược căn dặn khi vào bên trong nếu gặp được Vương Hỷ thì cho chàng ngậm vào giữ mạng .
Sắp xếp xong chàng cưỡi Tiểu Bạch chạy vào thành tây đi đến khu có rào chắn ,Dạ Hổ giao chiến với bọn quan binh đang canh giữ để Phi Long tìm cách vào trong khu cách ly,con Tiểu Bạch lấy sức phóng một cái lên cao vút vượt qua rào cản,chở Phi Long đi sâu vào thành tây,vào đến bên trong Phi Long tìm kiếm khắp nơi,chỉ thấy xác người nằm la liệt,có cái đã thối rữa,người còn sống thì vật vờ,con Tiểu Bạch không thể đánh mùi bởi mũi miệng của nó đã bịt kín,Phi Long gào thét gọi tên Vương Hỷ trong vô vọng,thành tây có hơn trăm hộ lớn nhỏ,không biết Vương Hỷ ẩn nấp ở nhà nào .Phi Long đi qua một ngôi chùa,nơi đây hoang vắng đầy xác chết,thầm nghĩ có khi nào Vương Hỷ đã chạy vào chùa vì nghĩ nơi đây có phật tổ,có bồ tát sẽ phù hộ cho con cháu Hoàng Gia.Chàng liền xuống ngựa chạy vào bên trong tìm kiếm,cuối cùng chàng tìm được Vương Hỷ đang nằm trong căn bếp,nhưng đã bất tỉnh vì nhiễm bệnh.Chàng liền bắt mạch
_May thật huynh ấy còn sống.
Phi Long cõng Vương Hỷ ra khỏi chùa nhảy lên lưng con Tiểu Bạch tìm đường thoát khỏi tây thành,bọn quan binh tiếp diện khắp thành chạy đến khu cách ly.Tên Tô Đằng cũng đến ,lấy cớ người nhiễm bệnh bỏ trốn ra lệnh phóng hỏa vào khu dịch hòng thiêu chết Vương Hỷ.Những người dân vô tội không bệnh lẫn bị bệnh do thấy lửa bùng cháy từ các mũi tên thấm dầu bắn vào hoảng sợ chạy về phía rào cản làm tình hình càng hỗn loạn hơn .Dạ Hổ đành phải ném pháo oanh lôi cho nổ chết một toán quân lính của Tô Đằng,bọn lính hoảng hồn bỏ chạy ,Phi Long thừa cơ hội thúc Tiểu Bạch thoát ra cửa thành,Tô Đằng thấy thế hạ lệnh đóng cửa thành lại ,nhưng Dạ Hổ lại ném thêm một trái pháo oanh lôi làm nổ tung cửa thành giúp cho Phi long thuận lợi chạy qua ,Bạch Kỳ cũng thổi còi hiệu rút lui,các Dạ Hổ liền tản ra bỏ chạy.
Tô Đằng cho quân lính đuổi theo sau Phi Long nhưng chàng đã chạy thoát,Phi long cưỡi con Tiểu Bạch đến một ngọn đồi ẩn náo,ở đây chàng tìm được một hang động,liền cõng Vương Hỷ nhảy xuống mang Vương Hỷ trốn vào trong.
Phi Long đốt lửa lên và bắt đầu điều trị cho Vương Hỷ
_Không biết hắn ăn phải thứ gì mà bệnh trong người hắn lại phát tán chậm hơn người thường,nếu như theo bệnh lý có lẽ đã mất mạng lâu rồi.Hừm Tiểu Bạch đi tìm rượu với thức ăn đi,chúng ta phải ở lại vài ngày trong đây rồi...
Con Tiểu Bạch đợi đêm khuya mon men xuống núi đi tìm thôn làng gần đó để kiếm thức ăn nhưng chỉ thấy một cái thôn bỏ hoang,do dịch bệnh nên dân ở đây đã tản cư vào thành,nó đánh hơi tìm quanh ,tìm được một nhà nấu rượu bỏ lại nhiều vò rượu ,nó như bắt được vàng,chọc giấy niêm ấn trên vò uống lấy uống để,sau khi đã khát,nó tìm một cái soạt tre ,dùng miệng cắn lấy dây buộc trên những cái vò ,chất đầy soạt ,rồi từ từ lôi về hang động.
Phi Long đi khắp núi hái thảo dược về chữa cho Vương Hỷ ,thấy con Tiểu Bạch tìm được một soat đầy vò rượu chàng cũng vui muốn nhảy cẳng lên.
_Giỏi giỏi..mày đúng là tri kỷ của tao ,hahaha....
Vương Hỷ sau mấy ngày cũng tỉnh lại,mở mắt ra thấy Phi Long nằm tựa đầu lên mông con Tiểu Bạch cả hai đang ngáy ngủ ngon lành,bên cạnh những vò rượu và xương ăn dỡ vương vãi khắp nơi..
-Phi Long!
Nghe tiếng gọi Phi Long nheo mắt tỉnh lại
_Vương Hỷ huynh tỉnh lại rồi?
_Sao ta lại ở đây?Ta nhớ mình bị bệnh ,đã tá túc ở một ngôi chùa...
_Ừm...
Phi Long liền đem mọi việc kể lại cho Vương Hỷ nghe,đương nhiên chi tiết có Dạ Hổ đều lượt bỏ.
Thấy Vương Hỷ đã khỏi bệnh mấy phần,họ quyết định rời hang động đi xúông núi,đi được một đoạn thì nghe được tiếng thở phì phò trong bụi rậm gần đó,Phi long nhanh tay cầm đá ném mạnh vào đó
_Á ,chết ta rồi..
Thì ra là tiếng của Bạch Kỳ,sau khi rời thành lão đi tìm Phi long khắp nơi ,vừa hay tìm đến khu vực này thì mệt lã mà ngủ quên luôn,bị Phi Long ném cho viên đá trúng đầu u một cục trên trán.
_Tên tiểu tử chết bầm ngươi,bộ muốn giết ta à?
_Ai biểu lão ngủ đâu không ngủ,đi chui vào bụi cây chứ,ta tưởng thích khách nên tự vệ thôi.
-Còn dám nói nữa à....có thích khách nào mà ngủ ngáy khò khò hả?
Vương Hỷ mỉm cười
_Đừng đùa nữa chúng ta mau xuống núi đi,không lại ngủ trên núi này một đêm đó.
Thế nhưng trên đường do Vương Hỷ kiệt sức nên bọn họ lại dừng lại ngủ đêm trên núi,trong khi chờ thịt thú rừng chín Vương Hỷ hỏi Phi Long
_Ta nghe Lưu Khảm đưa tin ngươi đã là một tướng quân cai quản doanh trại có hơn hai ngàn quân rồi?
_Ừm,ta có giỏi không?
-Ừm,thế sau này ngươi có muốn theo phò trợ ta không?
_Hahaha,...huynh đang kiểm tra trí nhớ của ta à?lúc trước ta đã hứa sau này nếu làm quan lớn sẽ theo phò trợ ngươi trả ơn ngươi đã đề bạt ta.
-Ừm...ta với ngươi đúng là có duyên...lúc nào ta gặp nạn cũng có ngươi đến cứu giúp..
_Ầy ta cũng vậy,lúc nào gặp khó khăn cũng có ngươi giúp đỡ...à hay là....chúng ta kết nghĩa đi?
_Phụt...hahaha....
Bạch Kỳ đang uống một hớp rượu nghe Phi Long nói lão sặc phun ra cười ngạo Phi Long
_Ngươi cũng thông minh quá đó tiểu tử,người ta là Hoàng Tử còn ngươi là tướng quân quèn với doanh trại rách nát mà muốn kết nghĩa cùng ..hahah....cười chết ta rồi!
_Ừm cũng được!
_Hả?....hừm...đúng là khó hiểu...
_Này ở đây không có hương,hay chúng ta lấy ba cây que củi thắp lên bái thiên đi.
_Hừ...lần đầu ta mới thấy luôn đó tiểu tử..
_Lão im lặng chút đi
_Ừm,cũng được..
Thế là hai người họ quỳ gối hướng lên không trung vái lạy
_Ta tên Phi Long năm nay hai mươi ba tuổi...
_Đệ hai mươi ba tuổi sao?
_Ừm ,mẫu thân ta bảo ta sinh vào mùa đông tính đến nay là hai mươi ba tuổi.
_Ừm còn ta là Vương Hỷ hai mươi bảy tuổi..
_Chúng ta nguyện kết làm huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia,nếu phản lời thề sẽ trời chu đất diệt..
_Ế...nghe tầm thường quá..hay là thêm câu này đi ,ai phản lời thề người đó sẽ sống trong cô đơn ,cô độc đau thương cả đời..
_Hừm ngươi thề cũng ác lắm đó tiểu tử!
_Ừm,nếu ai phản lời thề sẽ suốt đời suốt kiếp sống trong cô đơn,cô độc,đau thương .