Chương 11: Duyên phận không thể tránh

Mộng Hoa Đào

Chương 4:Trở lại Hoàng Thành(phần 2)

Lưu Khảm đi vào Cung Thái Tân tìm gặp Vương Hỷ để báo cáo:

_Ta đã điều tra được vào ngày chúng ta xuất Cung đi Thoại Ba thì trong Cung cũng có vài người ra khỏi ,trong đó có Lam Hữu Thành thị vệ của Thế Tử,hắn mang theo một đám thủ hạ nói là đi tìm kỳ trân dị bảo cho Thế Tử nhưng đến nay bọn chúng vẫn chưa quay về,bên Thế Tử cũng chẳng truy cứu.

_Việc này ta cũng nghi ngờ,nhưng vẫn chưa chắc chắn,giờ thì đã quá rõ ràng bọn ở Thiên Viên trấn chính là bọn Lam Hữu Thành.

_Thế Tử chưa lên ngôi đã muốn năm lần bảy lượt giết huynh,ta e sau này hắn nắm được thiên hạ,huynh khó mà sống.

_Vương Bá là một tên hữu dũng vô mưu,ta nghĩ thâm ý này chưa chắc là do hắn bày ra,phía sau hẳn còn có người hiểm độc hơn.

_Ý huynh là.....

_Có thích khách,có thích khách....

Tiếng hô lớn cảnh báo của lính thị vệ vang lên làm Lưu Khảm và Vương Hỷ ngừng bàn việc,vội đi ra ngoài xem xét.Bên ngoài sân đám thị vệ đang vây đánh một nữ thích khách bịt mặt,y phục của ả màu xanh ngọc bích,chất liệu vải quý,đầu cài trâm ngọc sang trọng,cho thấy thân phận cũng không thấp.Mấy tên thị vệ đều bị ả đánh bại nằm lăn dưới đất,Lưu Khảm liền nhảy ra giao đấu,chỉ vài ba chiêu đã khống chế ả.

_Á đau..thả muội ra,thả ra...

_Hừm,Diễm Diễm muội thật nghịch ngợm,còn không mau xin tội với Tứ Hoàng Tử.

_Không sao!

_Nghe thấy chưa ,cả Hỷ ca ca còn chưa nói gì,đại huynh đừng lên tiếng mắng muội.

_Diễm Diễm xưa nay tình nghịch ta không lạ gì,hôm nay sang đây có phải bên Tử Yến Cung lại có chuyện gì sao?

_Ôi nóng quá,nóng quá...vào nhà uống chung trà đã...

Nói xong Diễm Diễm chạy vào trong

_Cái ả nha đầu này,chẳng phép tắt gì cả,đã không hành lễ lại còn dám không trả lời của Tứ Hoàng Tử.

Vương Hỷ mỉm cười

_Thôi vào trong trước đã.

Lưu Diễm Diễm là muội muội của Lưu Khảm,từ nhỏ được vào cung cùng các công chúa học tập,chơi thân với Thất Công Chúa Kha Chấn Bảo Vương Dung,sau này được Thái Hậu cho theo làm Thị Vệ Nữ của Công chúa Vương Dung.

_Ở Cung Tử Yến buồn chết đi được,Công chúa hết đàn đến vẽ tranh,hết vẽ tranh lại thêu thùa,muội có bảo Công Chúa ra ngoài hoa viên dạo chơi cho đỡ buồn,Công Chúa lại sợ gặp phải các Công chúa khác hoặc các Phi Tần lại bị ức hiếp nên thôi,muội muốn nổi móc meo nên sang đây đùa một chút cho vui.

_Hừm,thật chẳng ra thể thống gì,Cung Hoàng Tử há để muội đùa giỡn,may mà Tứ Hoàng Tử không trách tội,chứ để truyền ra ngoài,Hoàng Thượng sẽ xử muội theo cung quy.

_Hừ...Vương Hỷ ca ca sẽ chẳng để muội chịu tội đâu.

_Vương Dung hoàng muội tính tình hiền hậu nhút nhát ,số khổ từ nhỏ mất mẫu thân ,lại mang nhiều bệnh ,Phụ Hoàng bỏ mặt, luôn bị các Hoàng Muội khác ức hiếp ,giờ đến ra Ngự Hoa Viên cũng chẳng dám.Ta dạo này chính sự bề bộn cũng chẳng còn thời gian sang thăm muội ấy.

_Công chúa biết Vương Hỷ huynh luôn lo lắng cho mình nên cũng không trách cứ gì,chỉ mong huynh luôn khoẻ mạnh.Thôi muội cũng phải về Cung Tử Yến rồi,còn hầu công chúa uống thuốc nữa.

_Cũng nhớ đến bổn phận Thị Vệ Nữ của mình à?

_Hứ! Ghét ca ca,Muội đi nha Hỷ ca ca ...

_Hừm cái ả nha đầu này....

Vương Hỷ chỉ mỉm cười không nói gì.

_À...thế thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?

_Sắp đến ngày tế Thiên ở Phụng Hoàng Sơn,ta đang chuẩn bị cho việc mang theo người đến đó,còn phòng ngừa kẻ khác giở trò trên đường.

_Chuyện đó huynh đừng lo phía Thế Tử ta đã cho tai mắt theo sát,nếu có gì bất thường sẽ đưa tin ngay.

_Chỉ e không chỉ có mỗi Thế Tử.....

_Ở Hoàng Thành huynh chỉ có một mình ,muốn tồn tại phải thêm nhiều đồng sự...chuyện Mã Giao Nhã Yến con gái của Đô Đốc Mã Giao Thịnh yêu thích huynh còn đòi Hoàng Hậu xin Hoàng Thượng ban hôn cho ,huynh nghĩ sao?

_Hừm,huynh đâu phải không biết lão Mã Giao Thịnh xem thường ta thế nào,trên Chánh Điện Đại Triều khéo đã từ chối hay sao!

_Chuyện ông ấy ngạo mạng trên triều ta thấy Hoàng Thượng vẫn còn chưa nguôi.

_Thế lực Mã Giao Thị xưa nay hùng hậu,Doanh trại Thành Tây do lão cai quản đã hơn năm vạn quân,Thành Cẩm Yên là Mã Giao Vĩnh nắm giữ hơn tám vạn quân.Phụ Hoàng ta có muốn lấy lại sĩ diện e vẫn phải chờ một thời gian khá dài...

Phi Long được giao cho việc lặt vặt trong công trình,chàng vờ làm qua loa và lân la hỏi chuyện các lao công khác.

_Huynh đệ ,huynh đệ vào đây làm lâu chưa?

_gần hai tháng rồi.

_Thế huynh có biết đường đến Thái Y Phường không?

_Đây là Hoàng Cung,đi lung tung sẽ bị bắt tội đó,ta không có dám rời công trường này nửa bước.

_Hơ thế à!

Phi Long vừa nói xong thì có tiếng sập đỗ vang lên,mọi người gọi nhau bỏ chạy.

_Rắc.....rầm...

_Á... Cây cột chính ngã rồi chạy mau.....

_Chạy mau đi...

Trong đó còn có tiếng kêu la đau đớn của một người.

_Á....chân của ta......aaaaaaa...

_Trời ơi Trương Lão bị cái cột đè lên chân rồi...mau mau tiếp cứu...

Rồi có tiếng một cậu thanh niên kêu khóc

_Cha,cha ơi...làm ơn cứu cha của ta đi..huhu...

Phi Long liền chạy đến nhắc một đầu của cây cột lên,miệng nói

_Mau kéo cha của ngươi ra.

Người thanh niên liền kéo cha của mình ra khỏi cây cột,mọi người nhìn thấy sức mạnh của Phi Long đều kinh hãi.

_Trời ơi sao hắn mạnh vậy?

_Hắn khỏe quá!

_Đáng sợ thật!

Lúc đó Trịnh giáo đầu cũng vừa chạy đến

-Trương Khải mau,mau cõng cha ngươi về biệt viện cứu chữa.

Trương Lão vì đau quá mà đã ngất đi,máu ở chân ông ấy không ngừng chảy,Phi Long cũng đi theo xem xét.

_Các ngươi mau lấy vải cầm máu cho ông ấy để ta đi Thái Y Phường tìm một thái y đến cứu ông ấy.

Trương Khải đôi mắt đỏ hoe

_Đa tạ Bảo ca...

Phi Long thấy Trương Lão mặt tím tái đi liền cho ông ấy uống một viên Hồi Mệnh Đan,Trương Khải lúng túng

_Ơ vị đại ca này,huynh cho cha ta uống gì đấy?

_Ngươi đừng lo,ta cũng biết y thuật,thuốc ta cho cha ngươi uống là một loại thuốc giữ mạng đấy.

Sau một hồi lâu Trịnh Bảo thất thỉu quay lại,Trương Khải nhìn thấy liền hỏi dồn dập

_Bảo ca sao huynh về có một mình vậy,thái y đâu?Huynh không mời được thái y sao?

_Ta mời được nhưng hắn bảo phải đợi hắn có thời giờ rảnh tay,hắn mới đến đây,ta hỏi chừng nào hắn mới có thời giờ,hắn nói hắn cũng chẳng biết.

Phi Long cười khẩy một cái

-Hừ ,thế hắn có biết mẹ hắn tên gì hay không,đồ lang băm chết giẫm.

_Có người nói với ta chỉ cần đưa ra mười lạng bạc là sẽ có thái y ở Thái Y Phường theo chuẩn mạch,ta làm gì có nhiều bạc vậy.ta đành đi về đây nghĩ cách.

_Đệ cũng không có tiền,chưa xây xông Thần Lầu làm sao mà có tiền được.

_A,,,a.đau quá....

Trương Lão tỉnh lại nhưng vết thương làm ông đau đớn rên la,Trương Khải nhìn cha mình đau mà ứa nước mắt.

_Cha ơi....

Phi Long lên tiếng

_Này tiểu huynh đệ,nếu như ngươi tin tưởng vào y thuật của ta,thì hãy cho ta chữa trị cho cha của ngươi,cha ngươi xương chân xem có vẻ như đã gẫy rồi,nếu không cứu chữa e là tàng phế luôn,vết thương của ông ấy càng để lâu sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng.

Không còn cách nào khác Trương Khải đành phải tin tưởng Phi Long,cho Phi Long trị thương cho cha mình.Phi Long lấy ở dây thắt lưng ra một túi nhỏ trong túi có chứa mấy cây kim châm.

_Đây là những chiếc kim Phi Ngân Châm của cha ta.

_Ông ấy đã đưa cho huynh ?

_Không ta trộm của ông ấy,nhưng ngươi đừng lo,ta đã học được tuyệt kỹ châm cứu của ông ta rồi nên cứ an tâm.

Sau khi đã được Phi Long cứu chữa ,Trương Lão không còn kêu la đau đớn nữa mà đã yên giấc.

_Tạm thời thương thế của Trương Lão đã được ổn định nhưng phải có thuốc uống mới chữa được,ta kê cho ngươi một thang thuốc ngươi đi bốc về nấu cho ông ấy uống.

_Dạ đa tạ huynh đài,đa tạ,

-Ùm ,cứ gọi ta là Phi Long.

_Dạ.

Trương khải cầm lấy đơn thuốc mà Phi Long kê cho,ù té chạy đến Thái Y Phường ,lóng ngóng tìm thái y bốc thuốc.Ở Thái Y Phường rộng lớn,thái y ra vô tấp nập,có người mang tráp vội vã đi chuẩn mạch,có người ngồi bốc thuốc,có người ngồi chữa bệnh cho quân lính,kê thuốc cho cung nữ,có môn sinh chú ý đứng cạnh thầy của mình ghi ghi chép chép,ai ai cũng bận làm việc của họ chẳng ai quan tâm đến Trương Khải trong bộ y phục vải thô lấm lem như thế.Chàng chạy đến hết người này tới người nọ xin được bốc thuốc,thì chỉ nhận được mỗi câu:

-"ta bận lắm ngươi tìm người khác đi"

Nhưng cuối cùng cũng có người hỏi chàng

_Bốc thuốc gì,đưa đơn đây

Trương Khải mừng rỡ đưa đơn thuốc cho vị thái y đó,vị thái y xem xong liền nổi giận

_Đây là cái thứ gì,sao toàn viết bậy viết bạ,cỏ huyết chỉ là gì,hoa tú cẩm không phải là chứa độc hay sao,bọn lang băm nào đã viết cho ngươi thế hả?...ngươi đang đùa ta à ,hừ...cút đi đừng để ta nổi giận.

_Nhưng mà ,nhưng mà cái này....

_Cút mau....

_Đi đi chỗ khác đi...

Thế là Trương Khải lại nước mắt ngắn dài thất thỉu quay về,Phi Long thấy bộ dạng đó liền hỏi

-Ngươi sao vậy,bị bọn thái y ăn hiếp à,chúng đánh ngươi hả,tên nào láo vậy chỉ mặt đi ta thay ngươi đánh hắn một trận..

_Không phải vậy...họ nói thuốc của huynh kê không có,lại kê bậy bạ...còn nói chỉ cần đưa mười lạng bạc là họ sẽ kê một đơn thuốc trị thương khác công hiệu hơn...

-Cái cái gì mà kê bậy bạ...còn bắt đưa tiền kê đơn khác,ngươi đưa đây,chỉ ta đường đến Thái Y Phường,ta sẽ lột da từng tên một ,dám bảo ta là lang băm hả?

_Ấy ấy huynh đừng gây to chuyện...chúng ta thân phận thấp hèn,chỉ thêm thua thiệt thôi...

_Ngươi chỉ đường ta sẽ tự đi đến đó bốc thuốc khỏi cần mấy tên thái y chết bầm đó.

_Huynh hứa với ta là không gây lớn chuyện nhá!

_Ừ ừ....ta hứa...

Sau khi nghe Trương Khải chỉ đường Phi Long hí hửng đi tìm Thái Y Phường,nhưng lại không đi thẳng đến đó mà lại đi lòng vòng ngắm nghía Hoàng Cung.Đi một hồi lại đi đến một Cung vắng ngắt

_Đây là cái chốn nào mà chẳng có ai thế này...cảnh cũng đẹp nhỉ,Cung Tử Yến,là cái chỗ nuôi Yến chăng?

Cung Tử Yến trồng đầy hoa ,trang trí thơ mộng,có hồ nước nuôi cá,trồng hoa sen,nhưng chủ yếu trồng nhiều nhất là hoa Phù Dung trắng.

_Ngươi là ai?

Phi Long đang lanh quanh ngắm cảnh thì có tiếng nói sau lưng vang lên,chàng chưa kịp quay người thì từ trong hành lang căn nhà nhảy ra một ả tuốt gươm tấn công chàng.Chàng nhanh chống né tránh,sao đó liên tục đánh trả,

_Cái ả điên khùng này làm gì vậy hả?

_Ngươi dám xâm nhập vào Cung Tử Yến ,ta sẽ cho ngươi biết tay...

_Điên thiệt,đừng tưởng là nữ nhi thì ta sẽ nhường nhịn nhé...

_Không nhường thì ngươi làm gì ta,tiểu tặc tử chết nè....

_Nữ tử điên....ta cho biết tay nè...

Thì ra là Diễm Diễm vừa đi ra hoa viên của Cung định hái hoa vào ướp trà cho Công Chúa,thì phát hiện ra Phi Long đang đi lanh quanh ở đó,tưởng là thích khách nên ra tay đánh chàng.Sau mấy chiêu đánh nhau Phi Long giơ chân đạp thẳng vào mông Diễm Diễm ,khiến nàng té vào hồ sen.

_Ùm....

-Á...

_Ha ha ha.....đáng đời con gà mái điên...ha ha...gà mắc nước ...bới mọi người đến xem gà mắc nước haha...

Diễm Diễm té cắm mặt vào hồ sen cạn nên mặt nàng dính đầy bùn,tóc ướt bết nhau lại bù xù ,y phục lôi thôi,nhìn thấy cảnh đó Phi Long không thể nhịn được cười nên cười phá lên chế nhạo Diễm Diễm.

_Ông đây còn chuyện phải làm...không đùa với ả điên ngươi....ha ha ha....

Cười xong chàng bỏ đi,còn Diễm Diễm thì vừa đau vừa tức cố gắng bò lên bờ,giậm chân,la hét

_Tên dăm tặc chết tiệt ngươi...ta mà bắt được ngươi ta sẽ băm ngươi ra cho cá ăn,aaaaaaaa...tức quá mà......

Phi Long đi một hồi lại ra đến Ngự Hoa Viên,chàng đi đến gần cây hoa đào lớn,đưa mắt nhìn chằm chằm lên cây.

_Cái cây này xanh tốt ghê lại cao nữa nếu đứng trên ngọn cây chắc sẽ nhìn ra được bên ngoài Hoàng Thành,ta phải thử xem cái đã.

Nói xong chàng phi thân lên cây,nhảy chuyền cành như sóc,mấy chốc đã đến cành cao trên ngọn cây.

_Woa.....đúng là nhìn được ra ngoài bờ tường này.....đẹp thật....

Từ trên ngọn cây cao Phi Long có thể thấy được hết những quan cảnh bên thành Tây Hoàng Cung,thấy được cái hồ Thái Diệp xa xa,thấy dân chúng qua lại buôn bán tấp nập.Gió mát trời trong làm Phi Long ngáp dài mấy tiếng.

_Xuống dưới thấp một tí ngủ một giấc đi đã,cao thế này nếu lỡ ngủ say lăn xuống có mà chết tươi.

Chàng liền nhảy xuống vài cành thấp hơn để ngồi ngủ

_Ha ha ha....

Có hai đứa trẻ đang vui đùa đuổi bắt nhau ngoài sân,chung quanh những thái giám cung nữ đứng hầu có mấy người,một cung nữ mặc y phục trăng hồng,đứng trên hành lang lên tiếng

_Thế Tử bánh quế hoa nô tỳ đã làm xong rồi ,Thế Tử mau vào ăn đi.

Một trong hai đứa trẻ mặc y phục trắng vàng đứng lại nói

_Ta nghe rồi Uyển Đình,nào Hỷ ca ca,đi vào trong ăn bánh Quế Hoa do Uyển Đình là đi,ngon lắm.

Đứa trẻ còn lại mặc y phục màu đen trả lời

_Ùm,Phong Nhi.

Uyển Đình vùa cười vừa đưa bánh cho đứa trẻ mặc y phục trắng vàng ăn,đứa trẻ chưa kịp ăn bánh đã thấy lửa cháy khắp nơi,Uyển Đình nàng nô tỳ ấy ngã xuống đất người đầy máu luôn miệng nói

_Thế Tử chạy nhanh ,chạy mau đi...

Trong sự sợ hãi đứa bé nhìn thấy được đứa bé mặc y phục màu đen kia với ánh mắt dữ tợn tay cầm thanh gươm dài dính đầy máu,chém giết khắp nơi.

_Đừng mà,đừng giết họ,đừng mà....

_Đừng mà...aaaaaaaaaaaaaaa......

Phi Long giật bấn người tỉnh giấc cũng là lúc ngã xuống ,chàng chới với chưa kịp hoàn hồn thì đã ngã khỏi cây.

_Á!

Chàng nghe tiếng kêu phát ra dưới cơ thể của mình,chàng nghiêng người thì nhận ra mình đã ngã nằm lên trên thân thể của một người ,nằm theo hình chữ thập,nên khi nghiêng người Phi Long thấy được ngay gương mặt quen thuộc.

_Ta xin lỗi,ta xin lỗi...a là ngươi sao?

Người đó sau một lúc ngã đau cũng nhận ra Phi Long.

_Sao lại là ngươi?

Vương Hỷ vừa nhận đựơc mật chiếu do Hoàng Đế giao cho ra lênh chàng trước ngày Tế Thiên bí mật mang quân lính theo sau đến dãy đồi đối diện mai phục ngầm bảo vệ,đề phòng bất trắc.

_Phụ Hoàng lúc nào cũng đa nghi,không tin tưởng quân lính của Mã Giao Thịnh,đến Ngự Lâm Quân của mình cũng đề phòng.

Ngụy công công lên tiếng

_Hoàng Tử đây cũng là điều tốt,nếu được Hoàng Thượng trọng dụng,với việc nắm được binh quyền trong tay sẽ ngày một gần hơn.

-Phụ Hoàng là người có dụng cơ thâm sâu,binh quyền ở Hoàng Thành là thứ quan trọng nhất với ông ta,không dễ trao lại cho ai,lần này cũng chỉ đem Hoàng Chỉ Lệnh cho ta điều một ngàn binh ở Doanh trại Đông thành ,lúc nào cũng sợ người khác tạo phản....như bản thân ngày xưa...hừm..

Ngụy công công thoáng giật mình thầm nghĩ

_Đúng là như thế,kẻ Tạo phản lúc nào cũng mang tâm lý sợ người khác tạo phản.

_Ta muốn đi dạo Ngự Hoa Viên không cần ai theo hầu.

_Dạ ,lão nô đã rõ.

Vương Hỷ lúc nào buồn bã,hay tức giận đều đi đến bên cây đào trong Ngự Hoa Viên này tâm sự,chàng đang đưa tay vuốt vào thân cây thở dài thì từ bên trên nghe tiếng sột soạt,chưa kịp nhìn lên đã bị Phi Long ngã ngay xuống đè lên người.

-Ta xin lỗi ta ngủ quên nên bị ngã xuống,mà huynh làm sao vào đây được vậy,a hay là cũng vào xin làm việc giống như ta,a không phải huynh là nhà đại phú cần gì phải đi làm lao dịch kiếm tiền,hay là...

_Ngươi làm ơn đứng lên trước có được không?

_Í..ta quên ,ta quên .....

Phi Long vội đứng lên,Vương Hỷ cũng ngồi dậy,phủi phủi ,chỉnh trang y phục của mình cho chỉnh tề,Phi Long thấy vậy cũng đưa tay phủi lấy phủi để y phục của Vương Hỷ.

_Ngươi,ngươi làm cái gì vậy hả...

_Ta giúp huynh phủi bụi mà.....ồ y phục của huynh đẹp thật,í chỉ thêu này bằng vàng hay sao lấp lánh quá này...

-Ngươi,ngươi lấy cái tay ra,sờ soạng cái gì vậy hả?

_Hừ làm gì mà khó chịu như thế ...sờ một chút có hư hao gì,ta nói cái bọn trọc phú các ngươi đúng là phách lối....hừ

Nói xong Phi Long toang bỏ đi thì Vương Hỷ lên tiếng

_Ngươi làm gì ở đây,sao dám đi lung tung như thế,nếu đi phải vào nơi cấm,ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém ...

_Ta đi bốc thuốc ở Thái Y Phường ,nhưng cái bọn chết giẫm ở đó đúng là gian thương ,bốc có mấy loại thuốc mà lấy giá cắt cổ...ta nói người ở cái Hoàng Cung này làm ăn thật thất đức,chẳng mấy chốc phát tài nhanh lắm nhỉ.?

_Ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy,thái y cũng là quan lục phẩm há để ngươi lăng mạ như vậy.

_Hừ ta có rảnh giờ để nói xấu bọn không quen biết hay không hả....mà ngươi làm gì nổi nóng như vậy ,ngươi là người Hoàng Cung à?

_Ta ta có bằng hữu làm quan trong Cung,không thích ngươi nói xấu người Hoàng Cung.

_Hừ hóa ra là nhờ quen biết quan lớn mới được vào Cung chơi,ta đây nói cho ngươi biết người trong này hay dỡ ddien dỡ khùng lắm ,thấy ai lạ là rút gươm chém giết loạn xạ,ghê lắm.

_Hừ nói năng lung tung...ngươi nói ngươi đi bốc thuốc ...vậy ngươi bị bệnh sao?

_Ta không có bệnh nhưng có một lão lao dịch xây Thần Lầu bị thương rất nặng,không có thuốc trị chwasc lão không qua khỏi đêm nay,cái bọ thái y bán thuốc những mười lạng bạc,ngươi nghĩ xem,người lai dịch nghèo như chúng ta đây có mà chết,chứ tiền đâu mà mua...

_Chuyện này nếu đúng như lời ngươi nói ta sẽ nhờ bằng hữu của ta giúp ngươi....

_Có thật không....ngươi thật hào phóng...đưa đây...

Phi Long chìa tay ra trước mặt Vương Hỷ..

_Gì?

_Ngân lượng đó...

_Hừm ta không có ngân lượng cho ngươi đâu,ngươi cứ về lại nơi Thần Lầu,sẽ có người mang thuốc đến.

_Có thật không đó ?

_Ngươi!ta từ trước đến giờ chỉ nói một lời!

_Ngươi còn trẻ tuổi sao mà hay nổi nóng như thế ,ta tin ta tin là được thôi mà...hừm...vậy ta đi về chờ tin của ngươi...à,mà ngươi thật là quen được bằng hữu làm quan?

_Hừ,ngươi hỏi làm gì?

_Ừm ,giới thiệu cho ta quen đi....có gì ta gặp hắn đa tạ hắn.

_Không cần phiền như vậy,ta giúp ngươi là để trả ơn trước đay ngươi cứu ta....tốt nhất đừng có gặp lại nhau nữa...hừ.

Vương Hỷ bỏ đi trước Phi Long

_Ơ ơ...nói vậy là đi à...hừ cái tên khó hiểu...

Vương Hỷ vừa đi vừa nghĩ

_Mỗi lần gặp hắn là tâm trí mình loạn cả lên,tâm trạng cũng thay đổi bất thường,không thể giấu đi ,thật kỳ lạ,hừm,tên rắc rối quái dị...

-

-_