Chương 52: Mùi vị của con người

Ban đêm, ở bãi đậu xe của trung tâm, có đủ loại xe với đủ màu sắc, Triển Dực lái xe vào bãi, phát hiện chỗ mình thường đậu đã bị chiếm mất.

Triển Dực quay cửa kính xuống nhìn, có một chiếc xe màu vàng kiểu dáng mới nhất đang đậu ở chỗ của hắn.

Triển Dực nhíu mày, lấy thiết bị điều tra biển số xe kia là của ai.

Đang tìm kiếm, chợt nghe có người nói, “Á… Thiếu chút nữa thì quên, chỗ này là nơi đậu xe của nhân viên, mình hẳn là nên lái sang khu khách quý.”

Triển Dực và Bạch Vũ đồng thời xoay mặt nhìn, sau khi nhìn thấy rõ người kia là ai, hai người liền hiểu ra tại sao lại thấy giọng nói đó đáng ghét như vậy.

Người đang đi tới mặc trên người một bộ màu vàng kim, chẳng khác màu của chiếc xe là mấy… Ryan.

Đi theo phía sau Ryan là một nữ hồng huyết tóc ngắn màu đỏ, có vẻ là trợ lý.

Bạch Vũ nghiêng đầu… cảm thấy người này trông rất quen mắt.

Triển Dực nghĩ nghĩ, hắn biết người này, lần trước dụ hắn vào trung tâm thương mại của gia tộc Hysen, gây ra một loạt tranh cãi, chính là người này.

Lần trước cũng đã từng nghe Mục Tát nói, người phụ nữ bên cạnh Ryan, cho dù là trợ lý cũng thay đổi thường xuyên, gần như mỗi tuần là đổi một lần. Nhưng người này thì đã lâu lắm rồi không đổi. Xem ra… Ryan rất vừa lòng cô ta.

Có điều Triển Dực cũng không truy cứu, dù sao đi theo Ryan cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.

Ryan cũng không lái xe đi, mà đứng bên cạnh “chậc chậc” lắc đầu, nhìn chiếc xe mới toanh của Triển Dực, “Anh nói nè Triển Dực, trình độ thưởng thức của em qua bao nhiêu năm vẫn chỉ dừng ở mức độ con người, chẳng lên một chút nào.”

Triển Dực không có hứng cãi nhau với hắn, lái xe đi.

Chiếc xe bay lên, vọt qua đầu Ryan.

Ryan cười lạnh.

Trong xe, Bạch Vũ tò mò hỏi Triển Dực, “Cậu bỏ qua dễ dàng vậy sao?”

Triển Dực cười, “Làm sao có thể.” Nói xong, hắn đột nhiên chuyển hướng… Bay về phía chiếc xe của Ryan, đáp ngay trên xe hắn.

Triển Dực khởi động bánh xe dạng bánh xích, trực tiếp đè nát xe Ryan.

Ryan trợn mắt há mồm đứng ở phía trước, nhìn chiếc xe mình mới mua biến thành đống sắt vụn.

Triển Dực mở cửa xuống xe, không thèm để ý tới hắn bước ngang qua mặt.

Ryan sửng sốt một hồi lâu, xoay đầu lại, “Triển Dực! Đợi đi, tao không bỏ qua chuyện này đâu!”

Triển Dực đã bước vào thang máy, Bạch Vũ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Ryan đang nổi điên ở bên ngoài.

Triển Dực vẫn không để ý tới Ryan, nhấn nút đóng cửa thang máy.

Thang máy đi rất nhanh, phóng lên đại sảnh của bữa tiệc ở tầng cao nhất.

Bạch Vũ có chút ngạc nhiên, hỏi Triển Dực, “Dực Dực, con ấu tể của huyết tộc kia tại sao cứ tìm cậu gây phiền phức hoài vậy?”

“Ai mà biết, anh cũng nói hắn là ấu tể mà, ấu tể thì sao có thể dùng suy nghĩ của người trưởng thành để phán đoán được?” Triển Dực thuận miệng đáp, “Có điều hắc huyết nào cũng ghét tôi, bình thường thôi mà.”

“Đinh” một tiếng, thang máy đã tới nơi.

Mở cửa ra liền thấy ánh sáng trong căn phòng tối sầm đi…

Khóe miệng của Bạch Vũ cong lên, “Í? Tôi thích!”

Triển Dực không có hứng bước ra khỏi thang máy, mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên có cảm giác như có ai đi theo phía sau mình, gần như là dán vào lưng, thấp giọng nói, “Nga, cậu vẫn gợi cảm như…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Dực đã dùng khuỷu tay đánh hắn một cái.

“Chậc chậc.” Người đứng phía sau lập tức lùi lại, giọng nói có chút quen thuộc, “Cậu vẫn bạo lực như xưa.”

Triển Dực và Bạch Vũ xoay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc tây trang màu đen đang đứng phía sau bọn họ, bộ dáng người này có chút kì lạ, trên mặt đeo mặt nạ che nửa bên.

Bạch Vũ bất mãn, “Chẳng phải nói không phải tiệc hóa trang ư!”

Triển Dực dựa vào hình dáng của hắn, tìm ra được chút quen thuộc, đã nhận ra — Đây là Andrea.

Andrea là người của gia tộc Hysen, nhiều lần tìm Triển Dực gây phiền phức, cuối cùng bị Triển Dực đánh ngã từ tầng tám mươi xuống đất, xem ra khôi phục rất nhanh, không hổ là huyết tộc đời đầu. Đeo mặt nạ có thể là để che đi vị trí vẫn chưa khôi phục được như cũ.

Andrea híp mắt, “Tôi nói này Triển Dực, gây thù hằn không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.”

Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt mặt nạ, “Mặt nạ rất hợp với anh…”

Hô hấp của Andrea liền trở nên dồn dập, dung mạo của Triển Dực không có chỗ nào là không thuộc mẫu hình lý tưởng của hắn, nhưng mấu chốt là… Máu của hắc kiếp rất thơm và tinh khiết, đối với huyết tộc mà nói thì đây chính là nhát dao chí mạng.

Cảm xúc của Andrea đang tăng vọt, Triển Dực đột nhiên lột mặt nạ ra, đẩy hắn về phía nữ khách quý đang đi tới.

“Á á á á!”

Quả nhiên, nửa bên mặt của Andrea vẫn chưa khôi phục trông rất ghê tợn, dọa sợ nữ khách quý kia.

Triển Dực cười lạnh ném mặt nạ về phía Andrea, “Lần sau ném anh từ tầng hai trăm mới vừa.”

Andrea đeo mặt nạ vào, nhìn Triển Dực xoay người đi, khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên — Tính tình tuy rất xấu nhưng lại cực kì ngon.

Bạch Vũ ở bên cạnh Triển Dực, than thở, “Cậu dám ở trước mặt tôi câu dẫn người khác!”

Triển Dực liếc hắn.

Bạch Vũ đưa mặt lại, “Hôn một cái bồi thường đi!”

Triển Dực nhìn hắn một lát, vươn tay giữ cằm Bạch Vũ, hôn một cái lên môi.

Bạch Vũ sửng sốt, há to miệng nhìn Triển Dực.

Triển Dực nhún vai, vươn tay vỗ mặt hắn, “Dù sao tôi cũng không thiệt thòi gì.”

Nói xong, hắn bước tới bên bàn lấy đồ uống.

Bạch Vũ bưng mặt chạy theo, “Dực Dực chủ động quá! Tối nay ngủ chung nha ~”

Triển Dực giơ chân đá hắn.

Hai người bưng đồ uống, nhìn thấy Không Thiền đang đứng trước bàn tiệc ăn điểm tâm.

Triển Dực bước tới chỗ hắn.

“U ~” Không Thiền chào hỏi Triển Dực.

Triển Dực nhìn trái nhìn phải, “Tiếu với Clary đâu?”

“Lúc nãy Tiếu tia được một mỹ nữ, bây giờ đi tám nhảm với người ta rồi, còn Clary thì đang cùng bà nội của cậu…” Không Thiền cầm con tôm chỉ chỉ vị trí cách đó không xa.

Triển Dực vừa nhìn thấy liền giơ tay đỡ trán… Ở bên kia, Clary đang khiêu vũ với Elena, hai người vừa nhảy vừa nói chuyện, trông rất ái muội.

“Elena và Clary quen thân lắm sao?” Bạch Vũ hỏi.

“Bọn họ là bạn tốt.” Lúc này, có một người bước tới chỗ Triển Dực, “Clary là hắc huyết từ xưa, khi Elena còn nhỏ đã rất sùng bái hắn.”

Triển Dực bật cười, “Điên y chang nhau cho nên mới hợp đi?”

Bạch Vũ liếc nhìn người đứng phía sau Triển Dực, là Eide đã lâu không gặp. Gia tộc Dracula là một trong những nhà tài trợ chính của trung tâm, khó trách trưởng gia tộc lại tới tham dự.

Eide đẩy kính, vẫn bảo thủ như xưa, nhưng lại rất lễ phép với Bạch Vũ, gật đầu chào hắn.

Bạch Vũ nhướn mày, đi lấy đồ ăn với Không Thiền.

Eide bước tới gần Triển Dực, hỏi, “Sao em lại tham gia bữa tiệc, có gì cần phải điều tra à?”‘

Triển Dực nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi.”

Eide có chút bất ngờ nhìn Triển Dực, “Em muốn hỏi anh á?”

“Ừ.” Triển Dực gật đầu, “Huyết tộc, dơi và cá mập, loài nào đối với mùi máu là mẫn cảm nhất?”

Eide nhìn trời, “Dơi và cá mập là động vật.”

Triển Dực nhướn mày, “Chẳng lẽ huyết tộc không phải?”

Eide thở dài, “Nghe nói em phá hư xe của Ryan.”

Triển Dực suy nghĩ, “Nga… Thì ra chiếc tôi đè nát là xe của khách quý Ryan a. Không có cách, ai bảo xe xấu quá làm gì, không đè nát nó thì không thể thỏa mãn mắt thẩm mỹ của chúng ta.”

Eide bất đắc dĩ, đặt ly rượu xuống, “Đừng nói chuyện này nữa, mấy đứa tới đây điều tra cái gì vậy?”

“Anh quen thân với Lam Lạc như vậy mà hắn không nói gì với anh à?” Triển Dực hỏi lại.

Eide nhíu mày, “Mấy đứa điều tra về Thương Du?”

“Quả nhiên… Huyết tộc làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người lại có vai vế ngang bằng mình được.” Triển Dực nhìn thấy Khải đang bước tới, hắn liền khoát tay với Eide, vỗ vỗ Bạch Vũ, “Đừng chạy lung tung.”

“Ừa ~” Bạch Vũ gật đầu.

Triển Dực bước về phía Khải.

Khải vẫn chưa thể thích ứng với không khí thế này, một phần là do tuổi hắn còn nhỏ, mỗi hắc huyết ở đây đều lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, mặt khác là do tiếp xúc với Triển Dực quá nhiều, trong lòng hắn cũng xuất hiện cảm giác chán ghét đám trưởng bối của hắc huyết tộc.

Triển Dực đang hướng về phía Khải, đột nhiên có người đi ngang qua hắn, Triển Dực theo bản năng đưa mắt nhìn.

Người thật so với hình chụp trẻ hơn, chính là nhân vật khả nghi mà Triển Dực bọn họ phải điều tra xem có phải là quỷ đỏ siêu cấp biến dị hay không — Thương Du.

Triển Dực nhìn Thương Du, Thương Du cũng gần như cùng một lúc xoay đầu lại nhìn Triển Dực.

Hai bên nhìn nhau, Thương Du cười cười thân mật, bước tới bắt tay với Triển Dực, “Cậu là Triển Dực?”

Triển Dực gật đầu, bắt tay với hắn.

Thương Du giống như nhẹ nhàng thở ra, một tay đút vào túi, vui đùa nói, “Ở đây muốn gặp một người đúng là không hề dễ dàng.”

Triển Dực cười thản nhiên, dùng phương thức trao đổi của con người nói chuyện với hắn.

“Ách…” Thương Du bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Tôi nghe nói cậu mạnh hơn cả hắc huyết tộc.”

Triển Dực không nói gì, nhìn hắn.

Thương Du có chút xấu hổ, “Cậu có rảnh không, có thể đi toilet với tôi không?”

Triển Dực sửng sốt.

Thương Du bất đắc dĩ, “Tôi đang rất gấp, nhưng tôi nghe nói khi hắc huyết uống rượu sẽ khó kiềm chế được…”

Triển Dực gật gật đầu, “Đi thôi.”

“Cám ơn.” Thương Du cảm kích cùng Triển Dực rời khỏi hội trường, đi toilet.

Toilet của hội trường xa hoa vẫn là rất xa hoa, Triển Dực đứng ở bồn rửa tay chờ, Thương Du đi toilet.

Lát sau, Thương Du bước ra, trong phòng rửa tay vừa lúc có hắc huyết tộc bước vào, khi nhìn thấy Thương Du liền giật giật mũi ngửi, có điều sau khi nhìn thấy Triển Dực, ai ai cũng vội vàng đi giải quyết, không dám hó hé tí gì — Quy định đầu tiên của BN, thân là hắc huyết phải có tự giác, ngàn vạn lần không được ở chung phòng với Triển Dực.

Thương Du rửa tay xong, có chút bất ngờ hỏi, “Không nghĩ tới hắc huyết lại sợ cậu.”

Tính tới bây giờ, đánh giá về Thương Du của Triển Dực vẫn là “Tốt bụng”, mặc kệ hắn sợ huyết tộc hay tin tưởng con người, tất cả đều làm cho Triển Dực cảm thấy hắn thật bình thường. Nhưng đồng thời Triển Dực cũng lại tăng thêm hoài nghi về Thương Du — Cái gọi là linh năng siêu biến dị, là có thể cảm nhận được mùi adrenalin phân bố trong cơ thể người. Nói cách khác, tâm trạng của Triển Dực đã bị Thương Du nắm chặt trong tay. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là Thương Du phải là quỷ đỏ siêu biến dị.

Hai người rời khỏi toilet, vừa đi vừa nói chuyện.

Thương Du hỏi Triển Dực về công việc ở BN, Triển Dực hỏi Thương Du về chuyện làm ăn của hắn.

Thương Du rất rộng lượng, lúc đi trên hành lang về tới hội trường, Triển Dực đã gần như hiểu được hết việc kinh doanh của Thương Du.

Vừa bước vào hội trường, họ nhìn thấy trên sân khấu có một ông già đang đứng, là chủ tịch của trung tâm an toàn, đang đứng đọc diễn văn.

Triển Dực cầm lên ly sâm banh vẫn còn chưa uống giọt nào, phía sau đột nhiên có giọng nói, “Dực Dực, cậu đi với ai vậy? Cậu dám bỏ mặc tôi!”

Triển Dực xoay đầu lại, Thương Du cũng kinh ngạc nhìn người kia, hắn có một mái tóc màu trắng, rất dài…

Lấy sự hiểu biết về huyết tộc của Thương Du, hắn căn bản không biết Bạch Vũ là ai, “Anh… cũng là con người?”

Bạch Vũ xoay mặt nhìn hắn, đột nhiên nhe răng ra.

Thương Du kinh ngạc nhảy dựng, sau đó lui ra sau, lảo đảo không vững.

Không biết Tiếu đã tới từ khi nào, giơ tay ra đỡ hắn, “Không sao chứ?”

“Không…” Thương Du xấu hổ cười cười, xoay mặt nhìn Tiếu, “Cậu cũng là người?”

Tiếu hơi cười cười, gật đầu.

Tâm tình của Thương Du hiển nhiên tốt lên không ít.

Đằng trước đột nhiên có vài người bạn làm ăn chào hỏi hắn, Thương Du cũng bước tới nói chuyện với bọn họ.

Tiếu đưa cho Triển Dực một cái bình nhỏ.

Triển Dực cầm lấy, bên trong đựng kim tiêm mini lấy máu không đau và dụng cụ phân tích tế bào.

“Hắn có mùi gì không?” Triển Dực hỏi Bạch Vũ.

Bạch Vũ trừng mắt, lắc đầu.

“Không có?”

“Không phải.” Bạch Vũ trả lời, “Có mùi của con người.”

Triển Dực nhíu mày, “Chẳng phải người nào cũng có à.”

“Nhưng mùi của hắn thì rất rõ ràng.” Bạch Vũ chậm rãi trả lời, thuận tiện uống ly rượu sâm banh trong tay Triển Dực, uống xong liền lè lưỡi.

“Ý anh là gì?”

“Một người có mùi vị của hai người.” Bạch Vũ cầm ly rượu máu lên uống, cảm thấy mùi vị không tệ.

“Một người sao có thể có được mùi của hai người?” Triển Dực cảm thấy mình không hiểu được.

“Bình thường chỉ có hai khả năng.” Bạch Vũ nói, “Một là phụ nữ mang thai.”

Triển Dực im lặng.

“Hai là…” Bạch Vũ cầm ly rượu, “Hắn xịt một loại nước hoa có mùi của con người, còn là xịt rất nhiều.”

Triển Dực nhíu mày, “Cho nên mùi vị trên người hắn càng bình thường thì chính là càng không bình thường?”

“Hắn rất thông minh.” Bạch Vũ cười cười, “Ít nhất có thể dư sức lừa hắc huyết…”

“A!”

Bạch Vũ còn chưa dứt lời, ngooài hành lang đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.