Chương 47: Giao dịch công bằng

Giáo viên tóc vàng đứng trước mặt Triển Dực, đánh giá vị hắc huyết tộc tóc đen mắt đen này.

Nói thật, cơ hội con người nhìn thấy hắc huyết tộc rất ít, huống chi là khu phế F xung quanh bị phong bế này.

“Tôi tên là Camille.” Giáo viên tóc vàng mở miệng, thanh âm nghe có chút khẩn trương.

Triển Dực nhíu mày, “Có chuyện gì à? Bị bệnh hay có chỗ nào không thoải mái?”

“Không phải… tôi là… thầy giáo của mấy học sinh kia.” Camille ngập ngừng nói, “Tôi nghe nói… mọi người xảy ra tranh cãi.”

Triển Dực nhướn mày, nâng cằm nhìn Camille, ý bảo hắn nói tiếp đi.

“Mấy đứa nhỏ ở đây chưa từng gặp hắc huyết, có thể hơi bướng bỉnh một chút.” Camille nói tiếp, “Nhưng tụi nó không có ác ý, hy vọng anh có thể bỏ qua cho.”

Triển Dực nhìn hắn, “Chẳng phải cậu là chó săn à? Tại sao lại đứng về phía bọn nhóc?”

Camilee cười bất đắc dĩ, “Tôi chỉ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.”

“Nga?” Triển Dực tựa hồ cũng có chút hứng thú, hỏi Camille, “Cậu lo lắng điều gì? Là tôi hay bọn nhóc đó?”

Camille nuốt nước miếng, “Ở đây có rất nhiều học sinh có ý chí phản kháng kiên cường, hơn nữa…”

“Hơn nữa còn mang hơi hướng vũ lực.” Triển Dực tùy tiện lật xem đống hồ sơ Carson đưa, lấy ra tư liệu của vài học sinh đặt xuống bàn, “Mấy đứa này đều là học trò của cậu?”

Camille lau mồ hôi, gật đầu.

Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, cảm thấy cảm xúc của Camille cứ nhấp nhô lên xuống, loại người này đang che giấu điều gì đó.

Triển Dực chỉ mặt từng người, “Miêu tả mấy đứa này trước đi.”

Đầu tiên là cô nữ sinh tóc ngắn.

“Con bé này tên là Viney.” Camille giới thiệu, “Nữ sinh mới chết lần trước chính là chị của nó, cho nên nó vô cùng hận huyết tộc.”

Triển Dực gật gật đầu, sau đó chỉ vào cặp song sinh.

“Triệu Nhạc và Triệu Lâm, thành tích của hai đứa nó rất tốt, chỉ số thông minh rất cao.” Camille nói, “Bởi vì mấy đứa nhỏ ở đây khi sinh ra đã ở cùng nhau cho nên có rất nhiều thanh mai trúc mã, tình cảm tốt lắm.”

Triển Dực chỉ tiếp cậu bé mập mạp.

“Nó là Philip.” Camille cười cười, “Khí lực rất lớn.”

Triển Dực giương mắt nhìn Camille, “Cậu xem ra rất thích bọn nhóc này?”

Camille ngẩn người, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, “Tiếp đi.”

Triển Dực chỉ vào nam sinh tóc đen, có vẻ ngoài rất ổn, “Còn người này?”

“Nga, Mills, nó là phó hội trưởng hội học sinh.” Camille nói, “Mills rất đặc biệt.”

“Tôi nhìn thấy nó dùng một cước đá bay tên hồng huyết.” Triển Dực đổi chủ đề, thanh âm cũng trầm xuống.

“Ách, về phương diện thể năng thì nó tương đối xuất sắc.” Camille vội vàng giải thích, “Nhưng nó không phải hung thủ.”

“Sao cậu biết?”

“Mills rất ngoan.” Camille nói.

Triển Dực cười gượng, “Tôi nhìn không ra.” Nói xong hắn vươn tay chỉ tên có mái tóc màu nâu, đeo mắt kính nhìn vô cùng trí thức, “Còn đứa này?”

“Nó là Fidel, có thành tích học tập đứng đầu toàn trường, chỉ số IQ rất cao, gia đình nó từ nhiều thế hệ đã là học giả có trình độ cao.” Camille trả lời.

“Còn người này?” Triển Dực chỉ vào nam sinh tóc xanh lam, thoạt nhìn rất tinh quái, hắn nhớ rõ lúc đi trên hành lang, chính nam sinh này đã hỏi hắn, trông rất hoạt bát.

“Nó là Eric.” Camille trả lời, “Là một đứa rất hiếu động, nhưng lại giống như Mills, không hề dễ chọc.”

“Nó cũng có thể đá bay huyết tộc à?” Triển Dực hỏi.

Camille trầm mặc một lúc, đáp, “Thật ra ở đây có rất nhiều đứa có thể dễ dàng đánh hồng huyết, hồng huyết vốn không ăn hiếp mấy đứa nhóc ở đây, cho nên mọi người ở chung rất tốt. Chỉ là gần đây xảy ra mấy vụ án mất tích, cảnh sát ở khu phế F thì lại lười quản lý, vì thế quan hệ hai bên trở nên có chút mẫn cảm, ý thức phản kháng cũng tăng mạnh, cho nên cấp trên đã tăng cường thêm giám thị mới, tất cả bọn họ đều là huyết tộc thoái hóa, vô cùng thô bạo dã man, làm cho bọn nhóc càng thêm bất mãn, vì thế hai bên rất cương với nhau.”

“Nhiều đứa bị mất tích lắm à?” Triển Dực hỏi.

“Đúng vậy, tính tới lúc này đã là bảy đứa rồi.” Camille bất đắc dĩ, “Cảnh sát chẳng thèm để tâm tới.”

Triển Dực gật đầu, chỉ vào tấm cuối cùng. Trong tấm ảnh là một bé trai cao gầy, bộ dáng anh tuấn, ngoài ra còn làm người ta cảm thấy có một chút tà khí, nhưng lại rất tài giỏi.

Dưới đáy mắt của Camille toát lên tia tán thưởng, nói, “Nó là Stoja.”

Bạch Vũ nhìn trời — Tới nữa rồi.

Triển Dực hỏi, “Nó thế nào?”

“Stoja là người cầm đầu tất cả học sinh trong trường.” Camille nói rất ngắn gọn, “Nó rất tài giỏi, đáng tiếc học sinh ở khu phế F lại bị kỳ thị, nếu không nó nhất định sẽ làm được rất nhiều chuyện.”

“Ví dụ? Dẫn dắt con người lật đổ huyết tộc sao?” Triển Dực bắt chéo chân, cố gắng hết sức bày ra bộ dáng ngạo mạn mà huyết tộc nên có.

Camille nhìn Triển Dực, gật đầu, “Đúng vậy.”

Triện Dực bỗng nhiên nở nụ cười.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn Triển Dực, cảm thấy nhất định hắn đang tán thưởng nam sinh này.

Điện thoại của Triển Dực đột nhiên reo lên, là Khải gọi, “Dực, đồ đạc đều đã vận chuyển tới rồi.”

Triển Dực gật đầu, “Chuyển vào trường đi.”

Camille khó hiểu nhìn Triển Dực.

“Kiểm tra sức khỏe đột xuất.” Triển Dực nhìn Camille, “Tất cả học sinh lẫn giáo viên trong trường đều phải làm kiểm tra.”

“Tất cả?!” Camille kinh ngạc, “Kể cả giáo viên cũng phải làm?”

“Đương nhiên.” Triển Dực nói xong, phất tay với Camille, ý bảo hắn cút đi.

Camille bất mãn bước ra cửa.

Chờ đối phương đóng cửa lại, Triển Dực liền tháo kính áp tròng xuống, xoa xoa hai mắt, “Khó chịu muốn chết, bộ không có dụng cụ cải trang nào dễ chịu hơn sao!”

Bạch Vũ cọ cọ Triển Dực, “Dực Dực, tôi đói rồi ~”

“Trước khi đi ăn cơm nói chuyện chính sự cái đã.” Triển Dực hỏi Bạch Vũ, “Lúc nãy có nhìn thấy không? Trên người Camille có mùi của quỷ đỏ ở chỗ nào? Hay chính bản thân hắn là quỷ đỏ?”

“Thân thể hắn không có vấn đề gì, chỉ là một hỗn huyết cấp thấp, dính mùi ở chỗ nào chính hắn cũng không rõ, có thể là do vô tình tiếp xúc thôi.” Bạch Vũ nói, “Nhưng mà lại có chút kì lạ.”

“Kì lạ cái gì?” Triển Dực không rõ.

“Hắn không sợ cậu.” Bạch Vũ nói, “Tuy rằng ban đầu có hơi căng thẳng nhưng cảm xúc liền ổn định rất nhanh, không hề sợ hãi dù chỉ là một chút.”

Triển Dực nheo mắt lại.

“Nhưng trong lúc tôi đọc ký ức của hắn, hắn đã có một khoảng thời gian vô cùng sợ hãi.” Bạch Vũ vươn một ngón tay, thần bí gõ cằm, “Còn là mới xảy ra gần đây, mặt khác lúc hắn nói chuyện với cậu, trong đầu còn thực hiện hành vi tìm kiếm ký ức.”

“Tìm kiếm ký ức?” Triển Dực suy nghĩ, “Ý anh là có người dạy hắn nói như thế với tôi?”

Bạch Vũ nhướn mày — Có thể là vậy.

“Thôi đi ăn trước đi, có gì nói chuyện sau.” Triển Dực đứng dậy nhưng lại bị Bạch Vũ kéo cổ áo.

Triển Dực xoay đầu lại nhìn hắn.

Bạch Vũ chỉ chỉ kính áp tròng trên bàn.

Triển Dực nhìn trời — Phiền muốn chết!

Triển Dực không cam lòng, móc điện thoại gọi cho Phương Húc.

Phương Húc lúc này đang chuyển thiết bị tới Huyết Cung, cũng vừa lúc tới nơi.

Tina giúp hắn xách vali, Louis và Mục Tát cũng tới vây xem.

“Mấy cái này là thứ gì?” Mục Tát tò mò nhìn mấy chiếc thùng lớn.

“Là thiết bị máy tính tiên tiến nhất.” Phương Húc vừa nói xong, điện thoại liền reo lên, “Dực, tôi vừa mới tới Huyết Cung… Kính áp tròng? Chỉ có cái đó thôi, không có gì thay thế hết…”

Triển Dực hậm hực cúp điện thoại.

Phương Húc ngẩng mặt suy nghĩ, “Hôm nay Dực Dực có vẻ bạo lực hơn mọi ngày, tâm trạng không tốt à?”

Dẫn theo cái đuôi Bạch Vũ, Triển Dực bước ra căn tin trường.

Thức ăn ở khu phế F rất đặc sắc, bởi vì càng ngày càng mang hơi hướng khẩu vị của con người.

Ở niên đại này, máy móc vô cùng phong phú, các bà cô đứng bán trong căn tin đã chỉ còn là truyền thuyết, căn tin bây giờ đều bị máy móc khống chế, học sinh chỉ cần đứng xếp hàng chọn món ăn, sau đó đến khu giữa nếm thử, muốn lạt hơn hay mặn hơn cứ tùy ý chọn, sau khi hoàn thành máy móc sẽ dọn ra dĩa thức ăntrên băng chuyền, bưng ra bàn ăn là được.

Đây là lần đầu tiên Bạch Vũ nhìn thấy những thiết bị lớn như thế này, hắn túm lấy Triển Dực, “Dực Dực, thật là tiên tiến quá đi!”

“Loại này chỉ có nhà xưởng lớn mới sử dụng, nấu thức ăn thì làm bằng tay chẳng phải ngon hơn sao.” Triển Dực dẫn Bạch Vũ đi xếp hàng.

Sau khi hai người vào hàng ngũ, mấy học sinh ở phía trước cứ xì xầm to nhỏ, châu đầu nghị luận về hai người.

Chuyện Triển Dực vừa rồi mới giáo huấn cặp song sinh hơn nữa còn đánh giáo viên già hẳn đã truyền đi khắp trường, mọi người khi nhìn thấy hắn, trong ánh mắt không có vẻ gì là thân thiện.

Triển Dực tất nhiên chẳng cảm thấy sao, dù sao người bọn họ xem là hắc huyết tộc, con người dùng ánh mắt như nhìn gián với huyết tộc là một lựa chọn vô cùng đúng đắn!

Lúc này, có một người hướng về phía Triển Dực và Bạch Vũ.

Hai người đều biết người này, người đang tới chính là người đầu tiên hai người tiếp xúc khi vào trường, tay sai của huyết tộc — Carson.

Bạch Vũ ghét bỏ cau mũi, người này hôi muốn chết!

“Có nơi bán thức ăn chuyên dụng cho giáo viên.” Carson chỉ tới một nơi cách đó không xa, bên trong có máy móc buôn bán mà huyết tộc thường dùng. Thức ăn ở chỗ đó cơ bản đều làm theo khẩu vị của huyết tộc, còn có một lượng lớn máu nhân tạo, chuẩn bị cho những giáo viên phụ trách giám thị.

Triển Dực nhìn thoáng qua, phát hiện số lượng giáo viên là huyết tộc có không ít, chính như Camille nói, những huyết tộc đó đều là chủng tộc bị thoái hóa, bộ dáng vô cùng xấu xí, hiếm thấy trong huyết tộc.

“Không cần.” Triển Dực nhướn mày, “Cấp bậc của tôi không thấp hơn hồng huyết, không cần tới đó ăn.”

Carson xấu hổ cười cười, cũng không nói gì thêm, quay về bàn ăn cơm tiếp.

Sau đó càng có nhiều học sinh vào căn tin ăn cơm, bọn họ vừa kiểm tra sức khỏe xong.

Khải lái tới một chiếc xe kiểm tra sức khỏe rất lớn, có thể đồng thời tiến hành kiểm tra máu cho khoảng mấy chục học sinh, xem xem có phải quỷ đỏ hay không, mỗi lớp đều phải xếp hàng, tên và mặt phải giống y như đúc.

Triển Dực gọi điện cho Khải, “Thế nào rồi?”

“Kiểm tra cho học sinh cơ bản đều đã xong, tất cả đều bình thường, không phát hiện ra quỷ đỏ.” Khải nói, “Kế tiếp là tới phần giáo viên.”

“Tất cả đều bình thường?” Triển Dực có chút giật mình, “Toàn bộ?”

“Đúng vậy, ngoại trừ mấy học sinh bị mất tích thì toàn bộ đều bình thường.” Khải khẳng định.

Sau khi cúp điện thoại, Triển Dực vẫn không hiểu được — Nếu như tất cả đều bình thường, vậy đôi mắt màu đỏ của Stoja chụp được lần trước là thế nào?

Đang nghĩ ngợi, Bạch Vũ đột nhiên vươn tay đẩy hắn.

Triển Dực xoay đầu lại.

Bạch Vũ chỉ chỉ băng chuyền đã xuất hiện đồ ăn ở phía trước, “Cầm kìa Dực Dực.”

Triển Dực vươn tay cầm lấy, cùng Bạch Vũ bước tới cái bàn không xa, ngồi xuống ăn cơm.

Bạch Vũ lần đầu tiên được ăn cơm ở căn tin trường, hắn cảm thấy rất mới mẻ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Triển Dực thì vẫn còn ngồi nghi hoặc — Không phải quỷ đỏ nhưng có đôi mắt màu đỏ, chẳng lẽ Stoja giống như tên ở nhạc viện lần trước, lai giống của hồng huyết, cho nên mới có năng lực đặc biệt? Không đúng, tổ tiên của Stoja là con người, cho dù có quay về thời ông bà thì cũng chỉ có thể là con khỉ, sao có thể liên quan tới hồng huyết được?

Chính lúc này, xung quanh lại bàn tán xôn xao.

Triển Dực ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa có bốn học sinh bước vào.

Đi đằng trước là Stoja, phía sau là Mills và Fidel, ở phía cuối là một nam sinh vóc dáng thấp tóc màu xanh lam, Eric.

Bốn người bọn họ vào căn tin xếp hàng, Triển Dực chợt nghe xung quanh có tiếng thì thầm.

“Stoja tới căn tin ăn cơm kìa!”

“Đúng vậy, hiếm gặp lắm nha!”

“Mills đẹp trai quá!”

“Tớ thích kiểu của Fidel hơn.”

“Thật ra Eric cũng rất đáng yêu ~”

Sau khi Stoja bọn họ lấy được thức ăn, lúc đi ngang qua bàn của Triển Dực và Bạch Vũ, chẳng biết là do vô tình hay cố ý, Stoja liếc nhìn Triển Dực, khóe miệng mang theo nụ cười.

Bốn người vừa mới ngồi xuống, Eric liền ngoắc người đứng trước cửa căn tin, “Camille, thầy bảo thầy mời mà, sao lại chạy trốn rồi!”

Triển Dực xoay đầu nhìn, chỉ thấy Camille cười khanh khách bước về phía bốn người họ, vươn tay cướp sandwich của Eric.

“A!” Eric cũng giơ tay đoạt lại, xem ra rất thân với nhau.

Triển Dực xoay đầu lại, thấy Bạch Vũ đang ngồi chiến đấu với con cá nướng.

“Anh đang làm cái gì vậy?” Triển Dực khó hiểu nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ híp mắt tỏ vẻ ghét bỏ, “Tại sao cá không tiến hóa tới cấp độ tự biết rụng xương đi?”

Triển Dực bó tay, bảo hắn nhìn sang bàn bên kia.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn, bĩu môi, “Ới trời ơi, gia tộc Stoja mặc kệ qua bao nhiêu lâu vẫn sẽ làm người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy mắc ghét rồi.”

Triển Dực cầm đũa yên lặng ăn cơm, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút kì lạ.

Ăn cơm xong, Triển Dực và Bạch Vũ rời khỏi căn tin.

Lúc này Khải cũng vừa làm xong kiểm tra.

Triển Dực bước tới bên cạnh hắn, “Thế nào?”

“Kiểm tra cho tất cả giáo viên rồi, hoàn toàn bình thường.” Khải nói xong, đưa ra bản ghi chép, “Có mấy học sinh mất tích, cậu có biết không?”

Triển Dực gật đầu tỏ vẻ biết.

“Cơ bản nửa tháng lại có một người mất tích.” Khải nói xong, cầm một cái hộp đưa cho Triển Dực.

“Đây là cái gì?” Triển Dực khó hiểu.

“Bà ngoại bảo tôi đưa bánh vị đào cho cậu, bà nói Bạch Vũ thích…”

“Oa!” Khải còn chưa dứt lời, Bạch Vũ đã vươn tay chụp lấy, “Bánh vị đào do bà ngoại làm là ngon nhất!”

Triển Dực chỉ ăn một chút, từ nhỏ hắn đã không thích ăn đồ ngọt, hoàn toàn ngược lại với Bạch Vũ, vì thế dạo này bà ngoại luôn làm đồ ngọt cho Bạch Vũ.

“Tình hình ở khu thứ bảy dạo này thế nào?” Triển Dực hỏi Khải.

“Tất cả đều bình thường, tổ BN sau khi đưa ra khỏi trung tâm, tất cả thiết bị đều đã chuyển tới Huyết Cung, Lam Lạc cũng được tịnh tâm đi không ít.” Khải cảm khái.

Triển Dực ngẩng mặt lên suy nghĩ, khó trách gần đây cảm giác thật im lặng, thì ra Lam Lạc thường xuyên nổi trận lôi đình luôn luôn bên cạnh đã biến mất.

“Tôi lấy tài liệu về nghiên cứu, tối nay đưa kết quả cho cậu.” Nói xong, Khải leo lên xe lái về Huyết Cung.

Triển Dực và Bạch Vũ quay về phòng y tế.

Bước tới trước cửa phòng, hai người chợt nghe bên trong có tiếng nói, thanh âm có chút kì lạ.

Triển Dực khẽ nhíu mày, đẩy cửa ra…

Chỉ thấy trong phòng có bốn người.

Eric và Fidel đang ngồi trên bàn chơi cờ vua, Eric cứ la ỏm tỏm suốt.

Mills đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh, còn Stoja thì đang cầm tách trà, ngồi trên bàn uống trà, tay bên kia cầm hộp trà, là loại trà xanh thiên nhiên hiếm gặp.

Triển Dực khó hiểu, bước vào trong.

Bạch Vũ tò mò theo sát, trong dự cảm có trò hay để xem.

Triển Dực bước ra sau bàn làm việc của mình, ngồi xuống, bắt chéo chân ngẩng mặt nhìn bốn nam sinh, Bạch Vũ không có ghế ngồi, cho nên hắn liền leo lên giường ngồi xếp bằng, nâng cằm xem Eric và Fidel chơi cờ.

Stoja đưa hộp trà xanh cho Triển Dực, “Quà gặp mặt.”

Triển Dực giật giật khóe miệng, “Cậu muốn dùng trà xanh hối lộ bác sĩ?”

“Tôi chỉ dựa theo thói quen tặng quà của con người mà thôi.” Stoja mỉm cười, lấy máy tính bảng trong túi ra, mở một đoạn video.

Triển Dực liếc mắt nhìn, là đoạn video mình đứng trước trung tâm làm một bài phát biểu về kết quả kiểm tra.

Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn Triển Dực — Chết cha, lộ rồi!

Triển Dực lại không cảm thấy gì, trong lòng mừng rõ tháo kính áp tròng xuống.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Stoja cũng lấy một bộ kính áp tròng từ trong túi ra, đặt lên bàn, hoàn toàn khác màu với Triển Dực, của hắn là màu đỏ.

Triển Dực nhìn chằm chằm cặp kính áp tròng của đối phương, hiểu ra, “Tất cả đều là kế hoạch của cậu?”

“Tôi chỉ muốn làm cho anh tới ngôi trường này, ai ngờ lại dễ dàng như thế.” Stoja cười cười, nhìn nhìn Mills rồi lại nhìn ra cửa.

Mills bước ra ngoài, đóng cửa lại, hiển nhiên là ra ngoài canh gác.

“Anh cải trang thành huyết tộc tới trường chúng tôi điều tra, mục đích là gì?” Triển Dực lấy bình trà rót ra ly, cầm lên uống một hơi, rất thơm.

Bạch Vũ cũng chạy lại, cầm lấy ly trà của Triển Dực uống thử, hắn lập tức lè lưỡi — Đắng quá!

Triển Dực giơ chân đạp hắn một cái, “Huyết tộc cấp thấp thì lo đi uống nước pha với máu đi!”

Bạch Vũ xoa mông chạy đi — Dực Dực gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, bạo lực dễ sợ, nhưng mà dễ thương!

“Tôi cảm thấy anh là người có thể khai thông, ít nhất thì anh và tôi giống nhau ở một chỗ là hận huyết tộc.” Stoja nói xong, đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói, “Tuy rằng tôi không phải quỷ đỏ, nhưng tôi xác định trong trường nhất định có! Hơn nữa còn liên quan tới vụ học sinh trong trường bị mất tích, còn giết vài huyết tộc nữa. Nếu không bắt lấy nó, sẽ có thêm không ít học sinh khác bị hại!”

Triển Dực không nói chuyện, dựa theo cách nói của Bạch Vũ, trên người Camille có mùi của quỷ đỏ, tỏ vẻ hắn đã tiếp xúc với quỷ đỏ, nhưng Khải đã kiểm tra toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường, kết quả kiểm tra là bình thường, rốt cuộc quỷ đỏ trốn ở đâu?

“Nếu anh hợp tác với tôi, tôi có thể giúp anh bắt hắn!”

Triển Dực nhìn nhìn Stoja, “Là tôi giúp các người bắt quỷ đỏ thì đúng hơn đi?”

Stoja nhún vai, “Tôi có thể cung cấp cho anh những manh mối không tưởng.”

Triển Dực nâng cằm, “Vậy hợp tác thế nào?”

“Giải tán khu phế F.” Stoja nghiêm túc nói, “Chế độ này là không hợp lý!”

Triển Dực cười cười, “Tôi thật sự rất muốn giúp, nhưng tôi chỉ là người đứng đầu BN, không có quyền hủy bỏ khu vực này nọ.”

“Có thể.” Stoja nói, “Thả hết học sinh trong trường, để tôi bắt huyết tộc làm con tin!”

Triển Dực ngẩn người.

Cách đó không xa, Eric với Fidel dừng tay lại, xoay đầu liếc nhìn Stoja.

Triển Dực nhíu mày nghĩ nghĩ, “Tôi có thể giúp cậu truyền đạt.”

“Tôi có một điều kiện.” Stoja nói tiếp.

“Cậu có nhiều điều kiện thật đấy.” Triển Dực cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị.

“Tôi muốn gia nhập BN.” Stoja trả lời.

“Phản đối!” Bạch Vũ giơ tay.

Triển Dực khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao lại phản đối?”

“Hắn là con người.” Bạch Vũ nhắc nhở.

“Tôi cũng thế thôi.” Triển Dực đáp.

Bạch Vũ nín thở, liếc mắt nhìn Stoja — Sao có thể! Hậu duệ của phản quân sao có thể cam tâm tình nguyện làm chó săn cho huyết tộc được?

“Đầu tiên.” Stoja nghiêm túc nói, “Tôi không phải đi làm chó săn cho huyết tộc, tôi chỉ muốn bắt quỷ đỏ, bảo vệ con người.”

Triển Dực im lặng, ý bảo hắn nói tiếp.

“Tiếp theo, tôi muốn làm một hành động, hậu duệ của phản quân thì làm sao? Bây giờ thì khác rồi, huyết tộc và con người đã không còn là quan hệ đi săn và bị săn nữa, hai bên có thể chung sống hòa bình. Còn nữa, thật ra nuôi dưỡng toàn bộ hậu duệ của phản quân, để bọn họ tích lũy hận thù cũng không phải một ý hay, chi bằng phân tán bọn họ ra mỗi người một nơi, sau đó dung nhập vào xã hội loài người, tôi đã ở trong tay các anh, không có cách tập hợp lại phản quân để đứng lên chống lại. Duy trì khu phế F cũng không phải chuyện đơn giản gì, hơn nữa còn lãng phí tài nguyên! Mặt khác, hành vi kỳ thị này sớm muộn gì cũng bị lên án! Cho nên giải tán khu phế F là quyết định sáng suốt nhất!”

Triển Dực sờ sờ cằm, móc điện thoại ra, bấm số gọi.

Sau khi nói vài câu, Triển Dực đưa điện thoại cho Stoja.

Stoja khó hiểu nhìn Triển Dực.

“Là người phụ trách trung tâm an toàn.” Triển Dực nói, “Cậu có thể nói chuyện với hắn.” Triển Dực cũng không quên bổ sung, “Đương nhiên, không cần quá tin tưởng hắn, huyết tộc là cái đám không giữ chữ tín.”

Stoja gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Bạch Vũ có thể cảm nhận được, người phụ trách trung tâm an toàn đang nổi hắc tuyến đầy đầu… Suy nghĩ lại, ủa người đó chẳng phải là Lam Lạc à?

Sau một hồi đàm phán, Stoja trả điện thoại lại cho Triển Dực, Triển Dực cầm lên nghe.

Lam Lạc nói hắn sẽ xin chỉ thị của cấp trên.

“Chừng nào mới xin chỉ thị?” Triển Dực hỏi.

Stoja có chút kinh ngạc nhìn Triển Dực.

“Ách…” Lam Lạc ngẩn người.

“Đừng có chơi trò qua loa với tôi, móc điện thoại ra gọi liền, mười phút sau phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục, nếu không thì toàn bộ học sinh ở khu phế F sẽ tụ tập lại, dùng bạo lực để cách mạng.” Triển Dực nói xong liền cúp điện thoại.

Stoja híp mắt nhìn Triển Dực, “Người đó là cấp trên của anh?”

“Tôi lại không thấy vậy.” Triển Dực tựa vào lưng ghế, nói với Stoja, “Tôi chỉ muốn thỏa mãn điều kiện của cậu, có phải cậu nên nói manh mối về quỷ đỏ cho tôi biết rồi không.”

Stoja cảm thấy đàm phán với Triển Dực rất thuận lợi, quả nhiên nói chuyện với người ghét huyết tộc thật là dễ chịu, vì thế hắn liền lấy tấm ảnh trong túi ra đưa cho Triển Dực, “Quỷ đó thật sự, chính là hắn.”

Bạch Vũ cũng tiến lại gần xem.

Triển Dực cầm tấm ảnh lên nhìn, nhíu mày — Kỳ lạ, nếu hắn là quỷ đỏ, vậy tại sao lúc Khải làm kiểm tra sức khỏe lại không nhận ra?