Chương 247: Đổi Lấy Tự Do

Thời điểm còn ở trong Tuyệt Long Lộ, vì một cái giao dịch mà Quỷ Xương Cuồng Ngọc Truyện đã để gã mặt sẹo gieo ấn kí lên thần niệm. Khi đó, Ngọc Truyện chưa chiếm được cỗ thân thể cường tráng của Lư Nghĩa, mọi chuyện tưởng chừng như vô hại. Nhưng kể từ khi Ngọc Truyện đoạt xá thành công, dòng huyết mạch chảy trong người hắn là huyết mạch Kì Lân, lúc này hắn mới ý thức được tai họa khi để một con Kì Lân khác gieo ấn kí lên tâm thức của mình. Rồi đến khi tiếp nhận giọt tiên huyết của Nguyên Thủy Lão Mẫu, sức mạnh nội tại bạo tăng, có thể thử đột phá cảnh giới vào bất cứ lúc nào, vì tâm ma quấy nhiễu khiến hắn chẳng thể ổn định tâm cảnh. Và chỉ có kẻ đang đứng trước mặt hắn đây, chỉ có mình gã mặt sẹo kia mới hóa giải được tâm ma trong lòng hắn.

Lư Nghĩa cười như không cười, tỏ ra thần thần bí bí:

- Đương nhiên là cái ấn kí chết tiệt trong Tuyệt Long Lộ rồi, tại hạ không muốn trong lúc phá cảnh lại bị tâm ma quấy nhiễu. Vậy nên mới tìm đủ phương cách để tìm ra đạo hữu, cầu người giải trừ nó bằng mọi giá… vậy Huyền Tử huynh đệ có thể thành toàn cho ta!?

Việc xóa bỏ ấn kí gieo lên ‘Ngọc Truyện’ là điều hợp với đạo lí, Đàm Phi đã xác định ngay từ đầu rồi. Vẫn còn may là hắn chưa phát hiện ra ấn kí trên thân thể Lư Nghĩa, sau khi tên lân tộc chiến bại dưới tay Đàm.

Rất có thể Ngọc Truyện chưa hoàn toàn kiểm soát được thân thể Lư Nghĩa một cách triệt để, bằng không, hắn đã chẳng xử sự như thế này. Nếu mọi thứ đúng như suy luận, vậy Lư Nghĩa hay Ngọc Truyện vẫn nằm trong tầm khống chế của gã. Và một khi hắn giở trò, chắc chắn sẽ chuốc lấy rất nhiều đau khổ.

Đàm vê cằm ưu tư:

- Bằng mọi giá?! Ý của Lư đạo hữu là…?

- Dù quen biết Đam Săn đạo hữu trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để ta hiểu được tính cách cẩn trọng của các hạ. Lư mỗ không khải dạng vô ơn phụ nghĩa, vậy đạo hữu cứ tùy ý đưa ra một cái giá, nếu trong khả năng cho phép, ta sẵn sàng đánh đổi để được tự do… thế nào? - Lư Nghĩa trả lời với ánh mắt cầu thị.

Đàm Phi tỏ ra trầm mặc:

- Giao kết trong Tuyệt Long Lộ đã trở nên vô nghĩa kể từ khi người đoạt… khụ khụ… Như vậy là tại hạ đang được hưởng lợi từ Lư đạo hữu, Huyền Tử này cũng chẳng phải kẻ tham lam hay hẹp hòi… Chỉ có điều, ta vẫn cảm thấy đôi chút không thoải mái. Một khi đạo hữu tiến giai, chỉ một cái phẩy tay là lấy đi mạng nhỏ tại hạ, xóa đi cái Thiên Bích Đảo này…

Lư Nghĩa giơ tay cắt ngang:

- Ta xưa kia đúng là một tên tướng cướp thật, nhưng kẻ cướp cũng có luật lệ và đạo đức riêng… Đam Săn ngươi đem ta ra khỏi Tuyệt Long Lộ, lại giúp ta có được tấm thân này, công đức đó lớn như trời biển vậy, lẽ đâu Lư mỗ lại làm ra những chuyện thương luân bại lí với người được…

Nói rồi Lư Nghĩa chỉ tay lên trời phát thệ:

- Lư Nghĩa ta trên có lão thiên, dưới có địa mẫu, thề cả đời này không làm điều gì phương hại đến Đam Săn hoặc Huyền Tử đạo hữu, đến Thiên Bích Đảo. Tự nhận mình là một phần tử kiên trung của Thiên Bích, ra sức gây dựng Thiên Bích Đảo ngày một lớn mạnh.

Đoạn Lư Nghĩa ném một túi trữ vật lớn về phía Đàm Phi:

- Đây là thành ý của Lư mỗ, Huyền Tử đạo hữu chớ khách khí!

Không cần kiểm tra cũng có thể đoán được bên trong túi là rất nhiều tài vật, Đàm không làm màu mè mà nhận lấy, thể hiện rõ ràng sự đồng thuận.

Tuy nhiên, trong lòng gã thầm cười lạnh. Tên kia cũng thật giảo hoạt quá đi, hắn lấy danh xưng Lư Nghĩa mà phát thệ, vậy ra Ngọc Truyện vẫn có thể làm ra những việc giết người phóng hỏa. Vẫn cứ phải đề phòng tên này đôi chút, hoàn toàn tin tưởng hắn là điều không thể.

Đàn từ tốn đứng dậy, tay kết ấn vẩy vẩy trên không, miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa trúc trắc.

- Thu…

Tiếng Đàm Phi trầm thấp vang lên trong đại sảnh tĩnh lặng. Một đoàn hồng quang bao gồm nhiều điểm sáng li ti từ trong mi tâm Lư Nghĩa chợt bay ra, uốn éo như trường xà chạy về đầu ngón tay Đàm, gã thu công mỉm cười hòa ái:

- Lư huynh kiểm tra lại thần niệm một lần xem sao!

Lư Nghĩa nhắm mắt trong ba nhịp thở, rồi mở mắt tràn trề hân hoan, cùng với đó là nụ cười rạng rỡ:

- Huyền Tử lão đệ quả là người đáng tin tưởng, thật vinh hạnh khi được kết giao cùng người…

Đàm Phi có thể đoán ra những lời lẽ tiếp theo, gã không muốn Lư Nghĩa huyên thuyên quá nhiều, liền cất tiếng chặn họng tên lắm mồm này:

- Đã đến lúc họp bàn đại sự, đặng còn chuẩn bị công cuộc đột phá của Lư huynh, chuyện cá nhân của hai ta sau này bàn luận cũng chưa muộn!

Lư Nghĩa gật đầu đồng tình, có vẻ hắn đã bị hành động đầy ‘trách nhiệm’ và quyết đoán của Đàm làm cho cảm động.

Thượng tầng Thiên Bích Đảo gần như đông đủ quanh bàn tròn lớn, chỉ thiếu khách khanh đại trưởng lão đã phản hồi động phủ để trị thương, một số bang chúng có tu vi thượng linh sư nổi bật cũng đứng chen chúc khắp đại sảnh, tất cả đang rất tập trung nghe đại trưởng lão Huyền Tử phổ biến sách lược phát triển trong thời gian tới.

Giọng Đàm Phi trầm hùng cất lên:

- Như chư vị đã thấy, chiến dịch kết thúc thắng lợi ngoài mong đợi, thành quả to lớn này đều do sự đồng lòng và kỉ luật của chư vị. Cùng với đó là một số tổn thất về lực lượng, điều này đương nhiên không tránh khỏi, sẽ có những đền đáp xứng đáng cho bang chúng tử thương. Mọi thành viên Thiên Bích… Vị trí trưởng lão lãnh thưởng hai vạn tinh thạch, đại linh sư mỗi người một vạn, thượng linh sư ba ngàn, dưới thượng linh sư mỗi người một ngàn, tất cả được quy đổi thành mặc kim…

Đại sảnh bỗng trở nên ồn ào huyên náo, những lời tán dương vang lên không ngớt, những ánh mắt ngập tràn cảm xúc không hề che đậy. Thượng linh sư vất vả tầm bảo hoặc liều mạng liệp sát hải yêu cùng lắm cũng chỉ kiếm chác được 300 đến 500 tinh thạch là cùng, con số ba ngàn cho nhiệm vụ vây giết Bạch Long Bang thực sự quá điên rồ, còn đám tiểu linh sư thì không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Chẳng lẽ tài sản của Bạch Long Bang lại lớn đến vậy? Hoặc giả gã đại trưởng lão kia bốc đồng đến mức mất não rồi? Nhưng mặc kệ cho gã mặt sẹo kia làm ra chuyện hoang đường gì, nhân thủ của Thiên Bích Đảo vẫn cứ hân hoan vui sướng đến tột cùng.

Phiên hội nghị bất thường của nhân sự Thiên Bích Đảo kết thúc, ngay tại Cát Hải Đảo, một số chủ chương quan trọng được đưa ra;

Tả Ao và Như Ý ở lại Cát Hải, thực hiện nhiệm vụ tái thiết và xây dựng đảo Cát Hải thành một pháo đài kiên cố, tích hợp trong đó là phường thị và sàn đấu giá độc quyền của Thiên Bích Đảo.

Trần Gia Toản, Hồ Thanh Hà và Nguyên Hoàng cùng vài vị đại linh sư khác đi Cát Bà đảo, bắt đầu thâu tóm, bành trướng thế lực, đặt nền móng cho một siêu phường thị, tập trung phát triển giao thương với thủy tộc trong Thái Bình và Hoàng Sa hải vực của Vô Biên Hải. Đây cũng là một phần trong khế ước ‘hòa bình hợp tác’ giữa Thiên Bích Đảo với Mẫu Đơn cùng Hải Sa bang, Thiên Bích Đảo được quyền khai thác toàn bộ vùng cực tây và tây bắc của Tây Bắc khu.

Phần còn lại, bao gồm cả tu sĩ mới đầu nhập tất thảy cùng phản hồi Thiên Bích Đảo, cơ cấu và biên chế lại bộ máy nhân sự. Nhưng có vẻ như Thiên Bích đảo không còn là địa bàn lí tưởng nữa, bởi nó quá nhỏ so với số lượng nhân sự và tầm vóc mới.

Động phủ của Thanh Lão nằm sâu dưới đáy biển, kiến trúc và bài trí chẳng sai biệt nhiều so với những động phủ phổ thông tại Hoàng Sa. Thanh Lão trong hình dạng bản thể nửa người nửa giao, nằm cuộn tròn trong một chiếc vỏ sò lớn. Mặc dù thương tích đầy mình, nhưng căn cơ vẫn ổn định, không có biểu hiện nội thương. Lão cầm bình Vân Hương linh tửu tu một ngụm lớn, đưa ánh mắt gian giảo nhìn gã thanh niên trước mặt:

- Chẹp chẹp… Vẫn là Vân Hương tuyệt hảo, vị cay nồng này thật độc đáo… Thế nhưng lão phu vất vả suýt mất mạng, chỉ để đổi lấy ba bình rượu này… Rẻ mạt… phũ phàng quá… Tiểu tử, công đạo ngươi để ở đâu vậy?

Đàm Phi tỏ ra nghiêm nghị:

- Thanh tiền bối! Chiến lợi phẩm thu được từ Bạch Long Bang ngài đều không vừa mắt, chỉ một mực đòi Vân Hương linh tửu, ba bình này là số rượu cuối cùng của tiểu nhân rồi, nếu muốn nữa, hẳn là phải đợi thêm hai hoặc ba tháng. Thiết nghĩ, quãng thời gian ngắn ngủi đó chẳng thể làm trễ nải việc ‘thanh tu’ của ngài!

- Với ngươi là ngắn ngủi, nhưng với ta thì quá dài, hài… vậy lần tới sẽ là mười bình, như vậy thương thế của ta mới mau lành lặn. - Thanh Lão buông câu ráo hoảnh.

Đàm chỉ biết lắc đầu cho qua, tính ra thì vụ linh mễ gieo trồng tại Thổ Chu cũng đang tới thời kỳ thu hoạch rồi, bản thân gã cũng đang cất giữ một lượng lớn linh mễ thu hoạch trong Luân Hồi Viên, thế nhưng từ khi bành trướng thế lực, bị công việc quấn lấy mà chưa có thời gian ủ rượu và chưng cất ra Vân Hương Linh tửu để phục vụ tu luyện.

- Vậy Thanh tiền bối ngài cứ thủng thẳng trị thương, tiểu nhân còn nhiều việc cần xử lí, hẹn hai tháng sau sẽ có rượu cho ngài! - Đàm đặt tay lên ngực cúi chào, xoay người rời khỏi động phủ.

Chợt Thanh Lão cất tiếng:

- Lão phu an nhàn mãi kể cũng thấy trì trệ… Tiểu tử ngươi xem có việc gì phù hợp thì giao cho ta, hưởng thụ cung phụng của Thiên Bích mà không làm việc có ích ta thấy thật xấu hổ với lương tâm.

Đàm dừng bước, quay lại nở nụ cười chất phác:

- Đánh một trận kinh thiên động địa với Lưu Bá An mà ngài vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Thương thế của tiền bối cần vài tháng an dưỡng. Hơn nữa, sự xuất hiện của một vị thiên sư khủng bố như ngài sẽ làm bang chúng kinh hãi…

Thanh lão làm vẻ tức giận đến râu tóc dựng ngược:

- Ngươi nghĩ ta là trẻ nít hay sao mà thốt ra mấy câu rắm chó thối không thể ngửi vậy? Thủy tộc chúng ta tu luyện khác đường với nhân tộc các ngươi, ngồi một chỗ là điều không thể… Nghe nói bang ta đang chuẩn bị mở sàn đấu giá… vậy tiểu tử ngươi sắp xếp cho lão phu một chân, đảm bảo Thanh lão này sẽ không làm ngươi thất vọng… công xá không cần tính, mỗi tháng một bình Vân Hương là đủ rồi…

Đàm Phi nghe xong suýt ói máu, nếu gã cùng cảnh giới với lão, khẳng định một kích đập nát cái bản mặt nhâng nháo kia ngay tại trận.

* Hết Chương 247 *