Tú Tú chống cằm tựa vào lan can tòa phong đình, ánh mắt mông lung vô định:
- Đầu Đất! đệ tu luyện có kết quả gì chưa?
- Đàm Phi… không phải Đầu Đất! - Đàm ngồi vắt vẻo trên lan can, lưng dựa cột trụ của Phong Đình nhát gừng trả lời.
Tú Tú cười khúc khích:
- Vậy đệ có biết sau khi ẩu đả với Mã Thái thì xú danh của đệ trong miệng đám đệ tử bản môn là gì không?
- Là gì? - Đàm Phi hỏi lại với thái độ rất quan tâm.
- Ngân Cuồng Đồ! - Tú Tú trả lời. (1)
Đàm thực sự cũng chẳng biết nói gì hơn, Phế Vật, Cuồng Đồ, hoặc bất kỳ một xú danh nào đều được cả. Kể từ khi mẫu thân tạ thế, nó phải bươn trải lam lũ tự kiếm sống, cha già lại chơi bời trác táng nơi kỹ viện. Ở nơi kẻ chợ họ còn gọn nó là 'Tạp Chủng', nó đã quá quen rồi, rốt cuộc cũng chỉ là một cái tên để gọi mà thôi.
Qua tình báo, Đàm cũng nghe lỏm được đôi chút, thì ra đám đệ tử sau một tháng tu luyện đa phần đều ở giai đoạn ngưng ra được một đoạn pháp lực, thậm chí có tên còn đang trong giai đoạn mò mẫm chưa ngưng nổi đoạn pháp lực nào. Nó rất hoang mang, về cơ bản nó đang mang thân phận 'Phế Vật' ngụy linh căn, tu luyện chưa được một tháng đã ngưng ra được hai đoạn, nói ra chả ai tin. Vậy nên Đàm chỉ trả lời qua loa:
- Đệ mới ngưng kết được một đoạn pháp lực cách đây mấy ngày, còn sư tỷ thì sao?
Tú Tú có vẻ khá bất ngờ:
- Vậy thì tốt rồi, chúc mừng đệ nha! Ta cũng giống như đệ, mới ngưng được một đoạn thôi, hiện tại nó chỉ nhỏ cỡ sợi mì a!
Đàm Phi chấn động thực sự. Khi mới ngưng ra đoạn pháp lực đầu tiên, sợi pháp lực của nó lớn như cây đũa và hiện tại đã bằng ngón tay rồi, phải chăng có gì đó sai sai. Nó cố che giấu biểu cảm bằng cách quay mặt đi.
Hai người đàm đạo thêm một lúc rồi cùng quay về Thủy Giao Sơn, dọc đường cả hai còn chuyện phiếm với nhau khá ăn ý. Khi đến ngã rẽ, bất giác Tú Tú chìa tay ra đưa cho Đàm một vật.
- Đầu Đất, tặng đệ cái này!
Đàm Phi thấy trên bàn tay trắng nõn của nàng là một vật màu trắng hình dáng tựa như cánh hoa sen.
Đàm ấp úng:
- Đây... đây là thứ gì?
Tú Tú cầm lấy tay nó, dúi cánh Bạch Liên vào lòng bàn tay cười nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi kìa… đây chỉ là một Pháp Khí phi hành nho nhỏ ta không dùng tới. Sau này khi pháp lực mạnh lên, đệ có thể đem ra sử dụng, khỏi phải cuốc bộ!
Đàm Phi cảm kích vô cùng, nó cầm cánh hoa lên ngắm nghía rồi nói lời cảm ơn Tú Tú:
- Vật này với đệ rất trân quý, đa tạ hảo ý Cẩm sư tỷ!
- Đã nói đây là món quà nho nhỏ rồi mà, từ giờ chúng ta phải chăm chỉ tu tập thật tốt, kỳ hạn năm năm quả là một áp lực to lớn... Tạm biệt Đầu Đất!
Còn không để Đàm Phi kịp nói, Tú Tú xoay người đi về hướng động phủ của mình. Đàm trông theo bóng dáng nàng cho đến khi mất dạng.
Hiện tại, Đàm Phi đang nằm trong tĩnh thất suy nghĩ về những thông tin mới thu thập được, rõ ràng nguồn pháp lực trong cơ thể nó lớn hơn nhiều so với đám tân đệ tử đồng bối. Nó đang cố tìm hiểu nguyên nhân do đâu mà ra dị trạng này.
Thứ nhất, với tố chất miễn cưỡng có thể coi là nhị linh căn, về lý là phế vật rồi, không có khả năng làm ra sự khác biệt.
Thứ hai, phải chăng là do yếu tố thời tiết ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của nó. Vị trí địa lý của Ma Thiên Lãnh theo như nó biết là nằm ở vùng cận Xích Đạo của Vân Lam Tinh, vùng này mang kiểu thời tiết Nhiệt Đới Cận Xích Đạo, quanh năm chỉ có hai mùa mưa và nắng. Linh Căn trong cơ thể nó lại là Thủy Hỏa song linh căn, nó nhớ lại ngày nó bắt đầu hấp nạp được sợi linh khí đầu tiên chính là ngày Hạ Chí, ngày nóng nhất trong năm. Tuy nhiên, việc này còn phải kiểm nghiệm thêm vì cũng chỉ là suy luận của cá nhân nó, vẫn còn thiếu cơ sở...
Thứ ba, yếu tố khiến Đàm Phi chú ý nhất chính là thứ Dị Hỏa vô hình trong thân thể nó, đặc biệt là Quang Điểm vô danh phiêu phù nơi Đan Điền. Thời thơ ấu, nó đã từng bị sét đánh không chết, khả năng Dị Hỏa kia có lai lịch từ viên ‘Sét Hòn’ kỳ quái năm xưa.
Nó ngồi dậy dùng thần niệm dò xét kỹ thể nội, ngoài hai sợi pháp lực đang vấn vít cạnh nhau, 'Quang Điểm' nhỏ màu trắng vẫn nhấp nháy trôi nổi tại Đan Điền tựa như con đom đóm trong đêm tối. Không thể phát hiện ra điểm gì nữa, nó đành thở dài gác nghi vấn sang một bên, tiếp tục công cuộc khổ tu tu.
Ba tháng sau.
Đàm Phi ngồi tĩnh tọa trong tĩnh thất, trước mắt nó đang lơ lửng một phiến đá to cỡ đầu người, Khống Vật Thuật được nó thi triển khá thành thạo. Theo sự điều động của thần niệm, phiến đá bỗng xoay tròn quanh tâm và huyền phù quanh thân thể nó, thi triển thuật Khống Vật được như này đã là cực hạn đối với nó rồi.
Nửa tháng trước, Đàm đã ngưng ra sợi pháp lực thứ ba, nhưng tốc độ tu luyện đang bị chậm lại. Đọc qua cuốn ghi chép của Lâm Tiểu Ngọc mới vỡ lẽ, tu luyện về sau mỗi lúc một khó, để ngưng được các sợi pháp lực kế tiếp sẽ tiêu tốn nhiều thời gian hơn, khó khăn hơn trước nhiều. Theo kinh nghiệm của Lâm Tiểu Ngọc, khoảng thời gian này nên tu luyện xen kẽ một vài thuật pháp cơ bản cho thành thục, phục vụ cho việc đối chiến sau này.
Vậy là Đàm Phi phải thay đổi lại kế hoạch tu luyện; Sáng sớm vẫn chăm chỉ luyện võ kỹ, ban ngày nghiên cứu tu tập thuật pháp và chiều tối bắt đầu tu luyện công pháp hấp nạp linh khí. Kể từ khi ngưng ra được tia pháp lực thứ hai, nhu cầu ngủ của nó cũng giảm dần. Nghe nói khi ngưng ra được tia pháp lực thứ bảy, tu sĩ sẽ không ngủ nữa, thay vào đó là điền tức thổ nạp linh khí tựa như ăn cơm hằng ngày vậy.
Ngoài việc thành thạo thuật pháp khống vật, hiện tại Đàm Phi cũng đã thi triển được Hỏa Cầu Thuật, thuật pháp mang tính công kích khá uy lực. Tuy nhiên, viên hỏa cầu do nó tạo ra chỉ lớn cỡ trái táo. Nhưng đừng vì thế mà đánh giá thấp nó, lửa này không phải lửa bình thường mà là lửa có hàm chứa pháp lực tiên gia, phàm nhân dính vào là mất mạng ngay.
Hỏa Cầu Thuật đã thi triển rất thành thục, Đàm Phi dự định sẽ tu luyện một thuật pháp có tính phòng ngự. Cương Khí Hộ Thể chỉ là một tiểu thuật pháp nho nhỏ mang tính phụ trợ, nó gần như là phản xạ tự nhiên của tu tiên giả. Vậy nên, nhu cầu cấp thiết lúc này là phải phòng thân một thuật phòng ngự mạnh mẽ hơn.
Đàm Phi bắt đầu lục tìm trong Công Pháp Cơ Sở, thuật phòng ngự không nhiều, chỉ có ba, bốn cái;
Thiết Giáp Thuật, phù hợp với Kim linh căn, nó không thể luyện. Bỏ qua...
Thạch Thuẫn Thuật, Thổ thuộc tính. Bỏ qua...
Mộc Đằng Thuật, vừa công vừa thủ. Có thể thi triển nhưng Đàm không mang Mộc linh căn, chỉ sử dụng được ở địa bàn có nhiều cây cối, như vậy sẽ thiếu tính cơ động. Bỏ qua...
Băng Thuẫn Thuật, tu sĩ mang Băng linh căn thì đơn giản. Thủy linh căn như nó miễn cưỡng có thể dùng, nhưng hiệu quả kém xa hệ Băng chân chính. Cái này có thể thử, dù sao có còn hơn không.
Nếu mang đủ năm thuộc tính trong người, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nó không may mắn được như đám bằng hữu kia, chỉ có thể tính toán chi li và nỗ lực hết mình.
Tu luyện, tu luyện... điên cuồng tu luyện.
Thấm thoát đã ba năm kể từ ngày nhập môn.
Trên một khoảng đất trống trong khu rừng cách Thủy Giao Sơn khoảng hai dặm.
Đàm Phi để mình trần, trên tay là một thanh đao gỗ khá thô thiển. Nó đang thi triển đao pháp cực kỳ linh hoạt, tiếng đao xé gió rít lên "u u" sởn hết da gà. Bỗng miệng gã lẩm nhẩm, hữu thủ bổ về phía trước một đao, tả thủ đưa ra vẽ vào hư không theo một quỹ tích kỳ dị, trước mắt gã xuất hiện điểm điểm tinh quang nhỏ li ti rồi kết thành hai mũi Băng Phong dài cỡ gang tay. Đàm phẩy tay, hai khối băng cực tốc bắn về phía một thân cây đại thụ. Tiếng tiêm băng xé gió rít lên, đâm xuyên vào thân đại thụ gần lút cán. Chưa dừng lại ở đó, không khí trên đầu gã bỗng vặn vẹo, nhiệt độ quanh đó nóng lên rất nhanh, một hỏa cầu lớn bằng trái dưa hấu xuất hiện bắn thẳng về gốc đại thụ khiến thân cây cháy dữ dội.
Toàn bộ diễn biến từ khi phóng ra hai mũi băng phong cho đến khi kết thúc chỉ mất có ba nhịp thở.
Đàm Phi tỏ ra khá hài lòng, tay nó kết Kim Cương Thủ Ấn chỉ về phía cây đại thụ, không gian quanh đó bỗng mờ đi trong sương mù, hơi nước ngưng tụ liền dập tắt đám lửa đang cháy.
Đàm điều chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, tế ra pháp khí hình Cánh Sen tựa như chiếc thuyền nhỏ rồi bay về Thủy Giao Sơn.
Mấy năm nay, nó điên cuồng tu luyện không ngừng nghỉ. Ngoài việc nắm rõ các thuật pháp cơ bản, Đàm Phi còn tìm tòi phối hợp chúng với nhau cho thật nhuần nhuyễn, đó là kế sách để phục vụ cho việc đối chiến cũng như bảo mệnh sau này.
Bảy năm nữa sẽ là Tiểu Thiên Tinh Hội, Vị trí thứ tám để được chân chính làm môn hạ của Điền Khởi Nguyên là mục tiêu thôi thúc nó.
Ba tháng trước, một vị khách quý đến thăm nó, khiến nó được mở rộng tầm mắt, cảm thấy mình sao mà nhỏ bé. Đó là Trần Hoài Ngọc, thiên tài tu luyện mới của tông môn, đã tiến nhập cảnh giới đầu tiên Tiểu Linh Sư. Qua thông chi của Hoài Ngọc thì tốc độ tu luyện của Phạm Nhã Kỳ còn khủng bố hơn, nàng này Tiến nhập Tiểu Linh Sư trước cả Hoài Ngọc. Danh sư tất xuất cao đồ, dù sao trong tu luyện có người trực tiếp chỉ bảo, bồi dưỡng vẫn tốt hơn so với việc mò mẫm tu luyện. Đây chính là động lực khiến Đàm Phi khổ tu điên cuồng như vậy, những mong một ngày nào đó được Điền Khởi Nguyên thu dụng.
Hiện tại, gã đã ngưng ra sợi pháp lực thứ bảy, khoảng cách đến sợi thứ tám cũng không còn xa nữa.
Về đến gần động phủ, thấp thoáng đã thấy hai bóng người đứng đợi. Đàm Phi thu hồi Bạch Diệp Liên tiến đến chỗ hai vị khách.
Hai người này không hề xa lạ với gã, nam là Lý Khánh Tiên, nữ là Cẩm Tú Tú.
Khánh Tiên đã mười ba tuổi, cao hơn ba năm trước rất nhiều, hai bên mép bắt đầu lún phún ít ria xanh, ánh mắt sâu thẳm có thần.
Cẩm Tú Tú cũng đồng dạng mười ba, nét dậy thì đã hiển lộ, đồi núi nhấp nhô đoạn nào ra đoạn đấy. Ngoài sự nữ tính toát ra từ ngoại hình, khuôn mặt cũng phá nét, mất đi mấy nốt tàn nhang trước kia, cũng đã bắt đầu biết làm đẹp như thoa chút son đỏ và cài một nhành hoa Tử Đằng lên mái tóc. Tuy nhiên, do nàng thường xuyên gặp Đàm Phi nên nó cũng không lấy gì làm bất ngờ.
Khánh Tiên là người mừng rỡ nhất, gã chạy lại vỗ vai Đàm Phi bộp bộp:
- Trông ngươi kìa... mới ba năm mà ra dáng lắm rồi, vết sẹo kia sao không mất đi nhỉ?
Đàm Phi nhe răng cười, lâu lắm rồi khuôn mặt nó mới giãn ra như thế, nó cũng vỗ vai Khánh Tiên:
- Lý sư huynh! Chúc mừng nha! Vậy mà cũng tiến giai Tiểu Linh Sư rồi. Hôm nay tốt ngày nên đến tìm đệ ôn lại chuyện cũ chăng? À phải rồi! Giới thiệu với Lý huynh đây là Cẩm Tú Tú sư tỷ, hàng xóm của đệ.
Cẩm Tú Tú vuốt vuốt sợi tóc mai bĩu môi:
- Tên tiểu tử này vẫn mãi là Đầu Đất thôi, đứng đây đợi ngươi cả buổi chả nhẽ ta với Lý sư huynh chỉ biết nhìn nhau.
Đàm Phi "À" lên một tiếng ngượng ngùng, nó đánh trống lảng:
- Lý huynh đến tìm ta chắc chắn có công chuyện, có phải Điền sư bá...
Khánh Tiên cướp lời:
- Đúng thế, sư phụ có đôi lời dặn dò... nhưng mục đích chính của ta lại là việc khác!
Nói xong gã cười tủm tỉm rất chi là đểu cáng.
- Là việc gì? - Đàm Phi hỏi.
Khánh Tiên trở nên nghiêm nghị:
- Khiêu chiến với đệ!
Im lặng...
Đàm Phi thấy khô khốc nơi cổ họng, Cẩm Tú Tú bên cạnh cũng trợn mắt há mồm.
Lý Khánh Tiên mất kiên nhẫn:
- Đàm sư đệ... thế nào!?
Đàm Phi lắc đầu:
- Sư huynh điên mất rồi, ta còn chưa có tiến nhập Tiểu Linh Sư... chiến sao được!
Khánh Tiên cười đểu cáng:
- Tiểu Linh Sư...? Hắc hắc... cũng chỉ là Cửu Đoạn Ngưng Khí mà thôi. Đàm sư đệ, không ai hiểu đệ bằng ta đâu. Hôm nay không chiến là đệ khinh thường ta đó!
Đàm Phi biết đã không thể trốn tránh, nó chỉ hô lên một câu “Chiến” rồi quay người đi về phía rừng Tùng gần sơn động.
Khánh Tiên dường như rất phấn khích, gã bám sát ngay sau. Tú Tú nghĩ ngợi một hồi cũng đi theo hai tên nam nhân.
Giữa rừng Tùng có một khoảng đất trống bị cày xới tơi tả, thân cây quanh đó chỗ nào cũng lít nhít những mảng vỏ cây cháy đen. Nơi này trước kia là chỗ Đàm Phi luyện tập, sau này vì không muốn ai trông thấy nên nó đã dời địa điểm đi xa hơn.
Khánh Tiên và Đàm Phi đứng đối diện cách nhau ba trượng, hai gã đều mỉm cười với nhau rất chân thành.
Khánh Tiên nói:
- Đàm đệ có vũ khí tùy thân không?
Đàm Phi lật tay lấy ra thanh đao gỗ thảm hại huơ huơ lên vài đường.
Khánh Tiên phì cười:
- Thôi bỏ đi, chúng ta đấu pháp. Nguy hiểm quá thì dừng, chỉ là luận bàn thôi nhé!
Đàm Phi gật đầu.
Bất giác không khí quanh tràng đấu lạnh dần, y phục Khánh Tiên tá phong bành trướng lên, một luồng gió lốc ngưng thực quấn theo đất đá và lá khô đổ ập về phía Đàm Phi. Trong gió lốc còn ẩn ẩn vài ngọn phong nhận hư ảo, đây là Khánh Tiên kết hợp hai công pháp Cụ Phong Thuật và Phong Nhận Thuật khá nhuyễn, kẻ nào không tinh ắt lãnh đủ. Đàm Phi phóng xuất hộ thể cương khí để cản đất đá bay về mình, đồng thời kết hợp bộ pháp nhanh nhẹn tránh được hai ngọn phong nhận đánh tới với tốc độ cực cao.
Tuy nhiên, vẫn còn một mũi phong nhận nữa chém thẳng về phía gã. Một tay gã kết ấn thi triển Băng Thuẫn Thuật nghênh đón lưỡi phong nhận, tay kia điểm chỉ vào hư không vẽ lên một quỹ tích kỳ dị, phóng xuất hai viên hỏa cầu cháy hừng hực bắn thẳng về thân ảnh Khánh Tiên. Khánh Tiên phản ứng rất nhanh, hai tay gã đưa về phía trước, lòng bàn tay điểm điểm lam quang kết thành một khối Thủy Cầu lớn như cái lồng bàn chụp lên hai viên hỏa cầu đang lao tới.
Một viên hỏa cầu đâm thẳng vào quả bóng nước cháy xèo xèo làm nước bốc hơi nghi ngút, nhưng rốt cuộc cũng tiêu thất trong đó. Viên còn lai như có linh tính, bay đến sát Thủy Cầu bỗng chuyển hướng chếch lên trên rồi tự bạo liệt, tóe ra những chùm lửa đỏ cháy rực. Khánh Tiên biến sắc, gã chuyển vận khối Thủy Cầu lên đỉnh đầu kết thành một mái vòm hình bán nguyệt như chiếc ô, bảo vệ lấy thân thể gã dưới cơn mưa lửa...
Đứng xa xa xem hai gã đồng môn đấu pháp mà Tú Tú cảm thấy hoang mang tột độ. Rôt cuộc tên ‘Đầu Đất’ mà nàng quen biết là thứ quái vật gì? Cả pháp thuật và đấu kỹ của hai gã này so với cấp độ tân đệ tử như nàng thực sự là quá hoang đường.
Trong tràng đấu, tiếng gió, tiếng nổ, bạo liệt ầm ĩ mà vẫn chưa đến hồi kết. Khoảng một khắc sau, tiếng đấu pháp đã không còn, nhưng tiếng quyền cước lại vang lên không ngớt. Lúc này, hai gã do cạn kiệt pháp lực nên chuyển sang quần ẩu bằng võ kỹ. Đàm Phi lợi dụng sơ hở của Khánh Tiên vội giáng cho gã một quyền mạnh mẽ vào ngực, Khánh Tiên tuy dính đòn nhưng cũng kịp tung ra một cước vào mạng sườn Đàm Phi. Cả hai đều bị lực phản chấn bay ngược trở lại, lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
- Hết Chương 12 -
(1) Ngân, Ngấn: Vết sẹo, ý nói là gã mặt sẹo ngông cuồng