Chương 7: Đều Không Thấy?

Trở lại bên trong xe ngựa.

Hắn mở ra hệ thống, nhìn thời gian đang đếm ngược còn có 48 giây, vừa định nhấn lựa chọn hai, hắn lại có chút do dự.

Có thể hay không đợi còn một giây thì chọn như thế nào?

Trong lòng vừa có loại này ý nghĩ, Quân Nhạc liền nhấn chọn, không để cho mình có thời gian tiếp tục suy nghĩ linh tinh.

[•Đinh! Chúc mừng ký chủ thu được 10 ký điểm]

[•Đinh! Ký điểm hiện tại của ký chủ là 10,6]

Khụ! Khụ!

Nhìn cái này dòng thông báo làm hắn kém chút sặc chết.

Đây không phải là hố hàng sao? Làm gì có loại nào khắc kim như thế này.

Cái kia đống kim phiếu không tính tiền thì cũng thôi đi, nhưng 100.000 trung phẩm linh thạch đâu, liền chỉ đổi lại chút này?.

Ngay cả là gia đình hắn có giàu nứt đố đổ vách, cái này lượng linh thạch cũng là một tháng thu hoạch a, thế mà cứ như vậy không có, vậy bán cả gia tộc đi cũng sẽ không vô địch như trước kia hắn tưởng tượng.

Được rồi! Thực lực mới là chính đạo, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.

Chỉ là vật ngoài thân.

Chỉ là vật ngoài thân.

Đúng vậy, chỉ là vật ngoài thân.

Quân Nhạc xoa xoa mi tâm, tự an ủi, xoa dịu đi bản thân nhỏ yếu tâm linh vừa chịu không ít tổn thương sau.

Hắn cũng chưa vội mà tăng lên bản thân tu vi, bây giờ thời gian không phù hợp, dù sao hắn cũng đến tuổi có thể tu luyện, đợi về tìm lão cha học đại mấy thứ gì liền có thể thoải mái tăng lên.

Nghĩ tới đây, Quân Nhạc lại dùng tinh thần xem xét không gian trữ vật.

Bên trong còn có không ít linh thạch, có hay không này đến sòng bạc gỡ lại chút ít, nhưng hắn lại có chút khựng lại.

Lỡ như thua hết làm sao bây giờ? Hay là tới thử vận may một chút, còn chừa lại để ngày hôm sau có gì cần thì dùng.

Có ý định liền làm, nghĩ tới phụ thân hắn cũng từng nói, chỉ cần có quyết tâm cùng kiên trì liền có thể thành công, không có do dự, hô một tiếng "Tiểu Tứ, nhanh lên" sau liền lại không còn phát ra tiếng động, hiển nhiên là tại suy tính tương lai đi.

Tối ngày hôm sau.

Quân Mạc kéo lê mình có chút mệt mỏi bước chân, đẩy ra phòng cửa.

Cọt kẹt một tiếng sau, hắn đi vào trong phòng.

Bây giờ đã là canh ba, trời đã khuya muộn bên trong phòng một mảnh tối mù, hắn có chút hoài nghi cùng tức giận.

Của bổn đại thiếu gia "Dạ Minh Châu" đều đi tới nơi nào?.

Tức giận về tức giận, dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, hắn không có to họng gào thét.

Có chút mệt mỏi, vận dụng lưu lại hơn 17 năm trí nhớ, hình dung đại khái bố cục trong căn phòng này.

Quân Nhạc một tay phía trước mò mẫm, bước đi tới nơi bấc đèn, nhưng trong lòng cái kia dự cảm bất an càng mãnh liệt.

Tuyết Nhi rất hay dọn dẹp, có khi nào đã dọn mất từ lâu, vậy thì thức ăn phải tính sao bây giờ?, nước tắm nữa.

Mò quanh một lúc, đúng là sợ cái gì cái đó liền tới, không thấy bấc đèn.

Còn chưa có dừng tại đây, tuyệt vọng sau khi, hắn quyết định ngủ trước lại nói. Nhưng là … không chỉ không tìm được cái bấc đèn, của hắn thân yêu cái giường, bao năm bầu bạn cái bàn đều không thấy.

Này có chút lạ a! Không lẽ tại lúc thua bạc, ta liền lỡ lời đem gia sản của mình khắc kim hết?

Chỉ có thể là cái này, không thể nào là người khác nhân lúc hắn đi vắng vào trộm hết đi, những thứ kia nào có đáng giá, hơn nữa nơi này là Quân Phủ.

Đang lúc định xem hệ thống có hay không tăng Ký điểm lúc, phía sau chập choạng ánh đèn chiếu rọi mà tới.

Không quay đầu lại, cũng chẳng biết phía sau là người nào, nhưng đại khái từ cái kia quen thuộc tiếng bước chân đến xem, hẳn là Tuyết Nhi.

Chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì chùy muộn cảm giác từ sau gáy nơi đánh tới, sau đó là một trận đầu óc quay cuồng, mắt một trận tối sầm.

Cảm giác này … là cái pháp bảo hôm trước ta bỏ mấy vạn linh thạch đấu giá! Thật may quá, nó còn tại.

Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn hôn mê.

Đợi đến khi một lần nữa tỉnh lại lúc, Quân Mạc đưa mắt đánh giá xung quanh.

Căn phòng này có chút lạ lẫm, đây đâu phải hắn gian phòng, nhìn ngoài cửa sổ trời đã sáng, hắn đang định ngồi dậy thì cảm giác đầu còn có hơi đau nhức.

Tuy không có vết thương, nhưng cái kia một viên lớn cục u, chứng minh những thứ hôm qua đều không phải mộng.

Lắc lắc đầu, Quân Nhạc cố gắng quên đi chỗ đau, đứng dậy xuống giường, hắn phải đi ăn, đã gần hai ngày hắn chưa có gì vào bụng, nếu còn tiếp tục hắn thật sẽ không xong.

"Công tử, người tỉnh rồi".

Đúng lúc này, Tuyết Nhi đi vào, thấy hắn đứng dậy đang dùng để sẵn tại bàn khăn lau mặt thì vội vàng đi tới.

Mặc dù đang đứng bên cạnh nói chuyện, Quân Nhạc cũng có thể cảm nhận được nàng mấy lần liếc trộm hắn sau đầu, cái này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.

"Có chuyện gì sao?"

"Công tử ta … công tử …"

"Được rồi, ngươi tưởng ta là ăn cướp nên mới ra tay chứ gì?.

Đã nói bao nhiêu lần, sức lực thì không có bao nhiêu, thấy chuyện gì không liên quan liền chạy tới một bên gọi người giùm, cũng may lần này lại là ta, nếu thật sự là ăn cướp ngươi liền xong."

Quân Nhạc có chút bực bội.

Hắn bực bội cũng không phải vì bị đánh ngất, bởi chính là hắn đã nói với nàng thật nhiều lần, thấy nguy hiểm chạy, cái kia mảnh mai gầy yếu thì có bao nhiêu sức lực, mặc dù lần này hắn bị đánh ngất, nhưng đây chỉ là do không phòng bị, hẳn là như vậy.

Nhìn Quân Nhạc cái này bộ dáng, hiển nhiên là không sao, không những không trách, còn có tâm trạng lo lắng cho nàng, Tuyết Nhi có chút tiểu vui vẻ.

"Được được, lần này Tuyết Nhi thật nhớ kỹ, lần sau sẽ không tiếp tục như vậy làm."

"Công tử ngài từ hôm qua tới giờ còn chưa ăn gì? Tuyết Nhi đã gọi người chuẩn bị, đợi qua một lát liền dọn lên tới".

Thấy Quân Nhạc để xuống một bên khăn lau, nàng nhanh chóng chuyển đi chủ đề, một bên đang định đi tới dọn dẹp một chút thì Quân Nhạc đã ngăn lại.

"Những này để lát người khác tới dọn, ta có một chuyện muốn hỏi".

Tuyết nhi nghe vậy liền gật đầu, biểu hiện ra một bộ chăm chú lắng nghe tư thế.

"Đồ đạc trong phòng của ta đều đi nơi nào?"

"Đều dọn đi a"

Quân Nhạc sửng sốt một chút, Tuyết Nhi lúc này mới biết từ qua tới giờ nàng cứ có cảm giác quên cái gì.

Là quên sai người đến báo cho công tử chuyện ở nhà.

...