U Châu Thành.
Địa phận của Thanh Gia.
Trên đường lớn, ba người thanh niên ăn mặc lòe loẹt đi chung với nhau trên đường phố, người tại chính giữa cao nhất, hắn có khoảng 1m81 chiều cao, một thân áo trắng bên trên là thêu lên màu đỏ hoa, tay cầm màu trắng quạt xếp, dung mạo cực kỳ anh tuấn, bên trong lại lộ ra khí chất có chút lười biếng, mái tóc màu xám cực kỳ bắt mắt vén lên, chỉ dùng một cây gỗ trâm xuyên qua, nhưng nếu gặp phải người biết hàng liền nhận ra cây trâm này có bao nhiêu giá cả.
Hai bên là hai người thanh niên, người bên phải chỉ thấp hơn chút ít, người bên trái thì lại là thấp hơn hai người kia một đoạn, đều là mặc áo thêu lòe loẹt màu sắc, phía sau ba người đều có thiếp thân thị nữ theo sau.
Nếu một người đi thì cũng không có gì bởi mỗi người đều có tướng mạo không tầm thường, nhất là người ở giữa, nhưng ba người này đi chung lại làm cho người khác một loại chính là, tụ tập ăn chơi nhà giàu thiếu gia.
Người ở giữa cũng không phải ai khác, chính là Quân Nhạc.
Thời gian từ khi hắn trọng sinh tới bây giờ đã hơn mười bảy năm có chút ít, hôm nay chỉ còn vài canh giờ nữa hệ thống liền có thể hoàn tất khởi động.
Cái này làm tâm tình của hắn có chút không tệ, liền gọi hai người bạn tốt của mình tìm một chỗ chơi chơi cho nhanh trôi qua thời gian chờ đợi.
“Nhạc đại thiếu gia hôm nay có cái gì trò vui sao, còn không chia sẻ cho huynh đệ, giữ lấy một mình đâu.”
Một bên nhìn thấy Quân Nhạc cả đoạn đường cứ vừa đi, khóe miệng lại vừa ngậm ý cười một bên thấp nhất thiếu niên không nhịn được, có chút tò mò lên tiếng hỏi.
Người này chính là Cơ gia đại thiếu gia Cơ Chiến, cùng hắn một năm sinh, năm nay cũng là mười bảy tuổi.
“Ngươi thắc mắc cái gì đâu, chẳng qua là khí trời có chút mát, không nhịn được liền cười.”
Quân Nhạc xòe ra trong tay mình quạt xếp, chính là mấy cái phe phẩy đi lên, một bên vỗ vỗ vai hắn, lông mày nhướng nhướng lên, lộ ra nụ cười mà ai cũng hiểu.
“Được, hôm nay ta tâm trạng cũng không tệ, liền dẫn các ngươi đến Phong Nguyệt lâu chơi một chuyến ta sẽ trả.”
Hắn cười nói tiếp một câu, sau đó liền gấp lại mình quạt giấy, nơi này Phong Nguyệt lâu nói cũng thật không xa lạ, nghe tên thì thật sáng sủa, nơi này thì cũng đúng là như vậy, chính là thanh lâu lớn nhất địa bàn Thanh Gia.
Đang định quay lại nói với thị nữ cái gì thì nhìn một bên vẫn đang còn trầm mặc từ đầu tới giờ.
“Thanh Sơn ngươi hôm nay trúng gió trẹo lưỡi à ?”.Quân Nhạc tất cả sự quan tâm hắn có để hỏi han một câu.
“Ha ha, ngươi thật là không biết?.
Lão cha hắn mới ra lệnh cho hắn chuẩn bị kết hôn với tiểu thư Minh Gia đâu rồi."
"Tiểu thư minh gia?".
Quân Nhạc một tay sờ lên căm như đang suy tư, thuận một tay hướng thiếp thân thị nữ của mình vẫy vẫy, sau đó liền giơ tay như đang chờ cái gì.
"Tuyết nhi!"
Rất nhanh, phía sau trong ba thị nữ phía sau nhanh chân lên trước, người này dáng dấp thanh tú, thân hình có chút nhỏ nhắn, hiển nhiên so với Quân Nhạc có kém chút tuổi.
Cũng không phải thị nữ nha hoàn trang phục mà là một bộ màu tím váy dài, đây cũng là Quân Nhạc nói nàng mặc như vậy, hắn không thích cái kia thị nữ trang phục, quá xấu.
Cũng không phải ý gì, nàng từ nhỏ đã là cô nhi, từ khi sáu tuổi liền đã vào Quân Gia làm thị nữ.
Vài lần ngẫu nhiên gặp tại trong viện, thấy nàng còn nhỏ, lại như vậy khổ cực hắn cũng không đành lòng liền đề nghị với cha chọn nàng làm thiếp thân thị nữ.
Hắn chính là người duy nhất từng đối tốt với nàng.
Tiếp nhận trong tay Tuyết nhi chén trà, Quân Nhạc thuần thục ghé vào bên miệng một hớp lớn.
Bỗng lúc này, hắn như nhớ ra cái gì.
"Phụt! Khục khục, ha ha ha ha, khụ khụ, … "
Một miệng nước trà hướng phía trước phun tới, hắn một tay run rẩy chỉ chỉ Thanh Sơn, một tay ôm bụng khom người.
"Là cái kia béo …, khụ khụ, dễ thương cô nương à.
Nếu là cái kia vị, Thanh Sơn a, ngươi đúng là thật có phúc".
Thấy hắn khó thở bộ dáng, một bên Tuyết Nhi vội chạy tới, vỗ vỗ hắn tại sau lưng, một bên lấy khăn đưa cho hắn.
Nhìn hắn cái này khoa trương động tác cùng tiếng cười, Thanh Sơn sắc mặt đen lại, một bên Cơ Chiến cũng là cười lớn.
Ba người cứ như vậy một đường đi tới, hai người vừa đi vừa run rẩy nín cười, người còn lại thì sắc mặt ngày càng đen.
…
Phong Nguyệt lâu.
Mặc dù còn là ban ngày, nhưng nơi này đã là phi thường náo nhiệt.
Tiếng oanh yến cười đùa khắp nơi.
Trên lầu hai, khách quý đại sảnh, nơi này chỉ có Quân Nhạc mấy người.
Khi vừa tới, hắn liền đã cho bao đi nơi này tầng hai.
Lần này cũng không có gọi thêm người phục vụ, chỉ có ba tên đàn ông ngồi đối mặt.
Bây giờ thật là chia buồn cùng Thanh Sơn.
Mấy người tại uống rượu, một bên tán dóc, Quân Nhạc thì chẳng mấy chốc lại xem trong đầu mình hệ thống.
Đúng lúc này, lại là thấy Tuyết Nhi đẩy của chạy vào, dáng vẻ có chút gấp gáp.
"Có chuyện gì sao?".
Quân Nhạc ngước lên cằm nhìn đang đi tới phía mình Tuyết Nhi.
"Công tử, lão… lão gia mời ngài về nhà, có … có chuyện lớn muốn nói." Tuyết Nhi ánh mắt có chút né tránh, ngập ngừng trả lời.
"Có cái gì, cha ta lại nói không được cho ta biết chứ gì, cứ nói a".
Vừa thấy Tuyết Nhi bộ dáng này, hắn liền đoán được, nàng liền từ trước tới này mỗi lần nói dối trước mặt hắn liền có biểu hiện như này.
Nghe hắn hỏi, nàng cũng không có trả lời ngay mà xích lại gần ghé vào tai hắn nói.
Quân Nhạc giữ nguyên một tay bưng rượu tư thế, một bên không cử động lắng nghe.
Không biết nói cái gì, một lúc sau.
"Rầm!"
Một tiếng, Quân Nhạc đứng phắt dậy chén rượu đặt cái rầm xuống bàn, sau đó nhanh chân bước ra ngoài, Tuyết Nhi thì là một bên lấy ra ngân phiếu, đặt lên bàn, sau đó cũng vội vã chạy theo.
Chỉ để lại hai tên huynh đệ tốt ngồi, có chút ngơ ngác nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì.
…