Chương 3:Lộ mất rồi
Dĩnh Nhi cũng rất ngạc nhiên,tại sao ở chỗ này lại có đồ của đàn ông được?
Liếc mắt nhìn xung quanh,như phát hiện cái gì, Dĩnh Nhi bắt đầu đi lại xem.Trước mắt là một ống trúc kì lạ khúc trên thì bé còn xuống dưới thì lớn từ từ,thật là một vật kì lạ.
Đưa tay lên sờ đầu ống trúc,Dĩnh Nhi cảm nhận được hình như là từ trong ống phát ra một dòng khí ấm.
“Trong ống tre này làm sao mà phát ra khí ấm thế này được?Chắc là bảo bối rồi! ”
Khẳng định vật đó là bảo bối ,Dĩnh Nhi càng thích thú hơn,còn vu bộ đồ đàn ông đó thì bị Dĩnh Nhi cho bỏ quên,cô nàng đưa ngón tay mình lên đầu ống tre bịt tới bịt lui liên tục để thoả thích sự tò mò của mình tại sao trong ống tre lại ra khí?
Vào lúc đó, khuôn mặt Dĩnh Nhi càng lộ lên nụ cười hưng phấn,khoái trí,thích thú muốn làm thêm.
Khác với Dĩnh Nhi ở trên đó chơi đùa vui vẻ thích thú, ngược lại ở dưới này Hoa Vô Thường hắn khổ lắm rồi, đúng hơn là lần đầu hắn khổ như thế.
Cứ mỗi lần Dĩnh Nhi cô nàng bịt tay vào đầu ống tre là hắn như đối mặt với Tử Thần, tim hắn cứ thôi thớp đập liên hồi, khuôn mặt đỏ lên như quả cà mới chín.
Chơi chán một hồi, Dĩnh Nhi gật đầu sờ ống tre nói:“Đã chơi thích như vậy thì mang về nhà chơi, chứ để đây có khi bị mất! ”vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn xung quanh như sợ ai cướp đi bảo vật của mình.
Dĩnh Nhi từ trước đến giờ có một cái cá tính rất đặc thù là nói liền thì phải làm liền kẻo trễ, nói xong cô đưa tay kéo lên ống tre mà xem cho rõ.
Nhưng xem một hồi, cô phát hiện hình như đây là một ống tre hết sức là bình thường không thể bình thường hơn được nữa,nó chỉ kéo dài ra hay cho ngắn lại thôi,cô òa ra khóc.
“Sao bửu bối của ta bị gì thế này, sao nó hết ra khí rồi, Hu hu.Không lẽ, không lẽ do ta...làm hư bảo bối, không biết, không biết đâu.,hu hu.”
Trong khi Dĩnh Nhi đang khóc bi quan tự suy tự diễn thì ở dưới Hoa Vô Thường đang trời kêu đất hỡi:“Hết chịu nổi rồi,hết chịu nổi thật rồi,nhưng phải cố nhịn,hừ hừ. ”
Mười phút, anh nhịn.
Chín phút, anh nhịn.
Tám phút, anh nhịn.
Bảy phút, anh nhịn.
Sáu ,anh lại nhịn.
Năm,anh sẽ cố gắng nhịn.
Bốn,anh sẽ cố cố rắng nhịn.
Giờ phút này từng giây phút đồng hồ trải qua hết sức nhanh chóng nhưng nó đối với Hoa Vô Thường như hai ranh giới giữa cái chết và cái sống,làm tim hắn cứ đập liên hồi.Đồ hồ vẫn cứ chạy,
Ba phút ,phải nhịn.
Hai phút, phải cố gắng nhịn.
Một phút, phải lại cố gắng nhịn.
Tích tích, không phút, mẹ nó lên thôi, tao nhịn hết nổi rồi,liều thôi, giờ phút này chỉ còn bốn chữ trong đầu hắn 'Sống chết mặc Bay'.
Thấy như có gì từ dưới nước trồi lên ,Dĩnh Nhi liền nính khóc, nhìn về phía nước đang ọc ọc,thay đổi 180 độ, từ cô gái mềm yếu, hồn nhiên,mít ướt sang nghiêm nghị băng lãnh .
“Chết ta rồi, chết ta rồi, nhị gia gia ơi con còn không gặp lại ngài được rồi hãy tha thứ cho con ”Hoa Vô Thường hét lên thật to,sau đó, hắn đưa tay sờ vào người mình hồi lâu, còn nóng nha, anh còn sống, haha
Lúc này, Hoa Vô Thường như cảm nhận được một luồn sát trước mắt mình ,ngước mắt lên nhìn kĩ, a Dĩnh Nhi cô gái này nha,
Hoa Vô Thường lẫm bẫm :“Chuồn thôi, mới qua đám này lại tới đám khác, hơi, đúng là số khổ”
Dĩnh Nhi hình như nghe được miệng rung rẩy,khuôn mặt đỏ lên, nước mắt lại rung rung, hét:“L..ư..u..m...a...n...h, thì ra là ngươi đùa bỡn bổn tiểu thư ta, thế thì chết đi! ”
Nói xong, Dĩnh Nhi bay lên tới tảng đá nơi đặt quần áo mình sau đó cấp tốc mặc lên, nhanh chân phóng lại về hướng Hoa Vô Thường với ý nghĩ liều chí quyết tử.
Từng chiêu, từng chiêu Dĩnh Nhi chưa bao giờ lưu thủ thế nhưng toàn bị Vô Thường tiếp đỡ được hết.
“Công lực cũng hùng hậu lắm, thế thì hãy xem chiêu này đi, Thiên Vũ Điệp”
Chiêu mới ra tức thì khung cảnh xung quanh thay đổi, từ trong tay của Dĩnh Nhi bay ra một chú bướm (Điệp) lướt tới lui liên tục, mỗi lần cánh đập là một trận cuồng phong thổi lên.
Chiêu này mới ra, hình như đã quá sức chịu đựng của Hoa Vô Thường càng ngày chân hắn càng lùi về phía sau.
Sắp thấy mình muốn thua, hắn bỗng nhiên quỳ xuống, hướng về phía Dĩnh Nhi hét :
“Dừng tay a,dừng tay a, Dĩnh Nhi ta không cố ý, hành động trên chỉ là nhất thời,xin bỏ qua cho ta, ta Hoa Vô Thường đời nào làm ba cái việc không 'chính chắn' đó ”
Mình sai thì mình quỳ không lỗ nha,mà mình thì đã nhìn hết cơ thể con gái người ta rồi phải có phần trách nhiệm một tý chứ, đầu rối của nam nhân đáng giá ngàn vang muốn quỳ phải quỳ cha, quỳ mẹ thì nên chứ quỳ ba cái khác thì không nên. Nhưng nếu quỳ cho lão bà thì không sao à nha. Ê ê, nhưng cô ta đâu phải lão bà mình suy nghĩ cái gì tầm bậy thế ?
Đang lúc Hoa Vô Thường đang YY suy nghĩ thì Dĩnh Nhi tức họng nói :
“Hay hay, thế mà theo dõi ta,còn biết tên ta là Dĩnh Nhi, khá lắm tên Hoa Vô Thường kia vậy mà nói là không cố ý, rõ ràng là ngươi vụng trộm rình ta tắm,nhân lúc ta không chú ý lừa ta, hủy ta trong sạch, ta Dĩnh Nhi liều mạng với ngươi Hoa Vô Thường ơi Hoa Vô Thường! ”
Chiêu Dĩnh Nhi như được vật gì kích thích càng đánh càng hăng.
Hoa Vô Thường nghe thế tỉnh lại, giật mình phản bác :“Khoan khoan, cái gì mà lừa ngươi, ta lừa ngươi hồi nào? ”
Dĩnh Nhi liền tức khắc đối trả ngay lập tức :“Không lừa, vậy ống tre này là thế nào đừng nói với ta là tự nhiên nó xuất hiện nha. ”
..
Ps:Mong mọi người ủng hộ,bình luận, góp ý.
Xin chân thành cảm ơn!