Chương 1:Hoa Vô Thường
Con đường phố sớm lúc này tối đen như mực cùng với những giọt nước còn ẩm ướt sau cơn mưa rào vừa mới ngang qua.
Gió lùa nhẹ xung quanh các cành cây lắc lư líu ríu mang thêm vài phần âm điệu.
Dọc theo ánh trăng sáng một bóng hình lặng bước ,tay cầm ô che khuất đi mái đầu mình,hai tay cầm tiêu ngâm thổi.
Nếu bỏ ô đi thì ta có thể thấy đây là một chàng thanh niên tuổi chừng mười tám mang theo vài phần tuấn tú,mắt sáng mầy ngọc, mái tóc dài thắt tới ngang lưng,một thanh kiếm bên eo trái, bộ đồ mộc mạc đen cứ như là một sát thủ chính danh.
Lúc này tự nhiên một cơn gió mạnh xuất hiện bất chợt ,phát hiện có điều gì bất thường, chàng thanh niên liền đưa mắt nhìn xung quanh, tai lắc lư tập trung nghe tứ phía,hai mắt đưa tới đưa lui liên tục ,hai ba giây đứng đấy như cảm nhận được điều gì không tốt, hắn lách mình sang chỗ khác rồi biến mất.
Vài phút sau, một tiếng ngựa hí vang lên,cũng tại chỗ đó liền xuất hiện tám chín người cưỡi lưng ngựa phóng tới ,mặt mang đầy sát khí ,dữ dằn hung tợn,mặc toàn áo nâu sạm vẫn còn đang ướt.
Quan sát hồi lâu không thấy gì,chỉ thấy không gian sao mà yên tĩnh, một người sải ngựa ra trước,đích thị là thằng thủ lĩnh, thân thể cao to, khuôn mặt hai vết thẹo dài hình thành chữ X,miệng ngậm một chiếc lá ,hắn hậm hừ hầm hừ nói :
“Mẹ nó,đã là ngày thứ ba rồi mà còn chưa bắt được nó, cái thằng tiểu tử miệng còn hôi sữa đó dám lừa tao ba hào bảy quan,tao mà bắt được mày thì má mày cũng khó nhận ra mày,hừ !”
Nói xong,hắn phóng ngựa đi,nhìn về đám phía sau lưng thủ hạ ,quát:
“Toàn là một lũ ăn hại,đi mau còn đứng thừ ra đó làm gì?Còn không mau đi, toàn là một đám phá gia làm tốn hao gạo cơm tao !”
“Dạ, thủ lĩnh! ”
Những tên thủ hạ đó đồng thanh hô lên,không dám không vâng lời, khuôn mặt đứa nào đứa nấy lúc thì vừa đỏ lúc thì vừa xanh,phóng ngựa về phía trước theo hắn.
Đám người vừa đi, trên nóc nhà bỗng nhiên nhảy xuống chàng thanh niên mới nãy,miệng còn nở nụ cười.
“Ha ha, không ngờ lần đầu lừa tiền thật thoải mái ,không ngờ Hoa Vô Thường ta mà có năng khiếu ghê !Mà hai lão gia gia cũng thiệt là,đi đâu biệt tích 3 ngày , không nhờ ta thông minh cũng chết đói rồi,về nha thôi! ”
...
Trên một ngọn núi phía nam của Đại Việt có một con thác cao chảy dài hình thành nên một cái hồ lớn tên là Lam Hồ,màu nước hồ xanh mát ngọt vị đầy cảnh sắc thiên nhiên, chim bay cá lặn.
Cách Lam Hồ không xa có một căn nhà Tranh nhỏ tại,được làm thành từ những mảnh gỗ vuông nhỏ được xây thành một cách tinh mỹ , trước căn nhà là hai cây bồ đề già cao lớn đầy bóng mát, giữa sân có một bàn ghế được đặt một cách gọn gàng, sạch sẽ như trốn tiên cung.
Lúc này ,phân biệt ngồi trên hai chiếc ghế chính là hai cụ già tóc bạc trắng tuổi chừng chín mươi đang cùng nhau đánh cờ tướng chậm rãi từ từ.
Mặc dù lớn tuổi nhưng hai ông lão vẫn sắc mặt hồng hào,lan toả ra khí thế bức người nghiêm nghị như một bậc cao nhân ,và có vài phần khác biệt ông lão bên phải là hiền hòa, bình tĩnh còn ông lão bên trái thì tà tà, gian gian, hai người như là hai thái cực đối nhau giữa thiện và ác ,họ còn giống như là một bậc cao nhân ngước mắt nhìn đời bằng cảm nhận của mình.
Nói đúng hơn là những vị tu sĩ với pháp thuật cao minh nhưng thích ẩn cư, lánh đời.
Từng con cờ từng bước từng bước thả xuống dần,ông lão bên phải thì càng ngày càng cười tươi còn ông lão bên trái thì khuôn mặt càng tối đen khó nhìn .
Cuối cùng, ván cờ cũng kết khi ông lão bên phải nói ra từ 'chiếu '.
“Ha ha, Hoa Từ Khanh ngươi thua rồi, nghỉ đi thôi!”Ông lão bên phải nói.
“Chưa chắc ai thua đâu, ba mươi chưa phải là Tết mà,Dương Phúc ngươi đừng đùa, ha ha.”Ông lão bên trái trả lời.
Ông lão tên Dương Phúc không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu nhìn vào bàn cờ tập chung quyết thắng.
Chỉ bất quá,ông lão Từ Khanh nói :
“Ê, già, nhìn đằng kia có cái gì lạ lạ kia! ”
“Đâu, cái gì thế !?”
Ông lão Dương Phúc vừa mới trả lời, quay đầu lại xem thì ông lão Từ Khanh liền đưa tay định hớt đi bàn cờ. Nhưng bắt chợt có một cách tay bắt lại tay ông, nhìn lại thì là ông lão Dương Phúc đang cười, nhìn ông, miệng nói :
“Từ Khanh, ngươi định chơi trò chơi này với ta đến bao giờ, ta cùng với ngươi là bạn thân cả nửa đời không lẽ ta không hiểu được tính nết của ngươi sao? Phóng hỏa, đốt nhà, vu oan giá tội,... Ừm, còn cái nào mà người không làm. ”
Ông lão Từ Khanh nghe được cười hắc hắc ,dỡn nói :“Ván cờ này ngươi thắng, có chuyện gì nói đi. ”
“Thường Nhi nó cũng lớn rồi, ngươi cũng phải cho nó đi học đạo chứ không lẽ cứ ở cái chốn khỉ hon gà gáy cho tới chết ư cùng ta với ngươi ư ? ”
Ông lão Phúc Thiên không dòng do nói thẳng vào vấn đề.
Nghe thế ông lão Từ Khanh khuôn mặt trở nên nghiêm nghị,không còn đùa giỡn như mới nãy, ông gật đầu nói 'ừm ' rồi im lặng nhìn ông lão Dương Phúc Thiên ý bảo nói tiếp.
Ông lão tên Phúc Thiên cười, từ trong áo lấy ra một tấm vải đỏ cùng với một tấm giấy nói:
“Mười ba năm trước ta có về tông môn một lần, trên đường về ta thấy có một đôi phu thê trẻ chừng ba mươi cùng với một nữ hài đang bị bao quay bởi một đám phỉ tặc,người nam bị một kiếm đâm vào ngực máu đang chảy ra dài dài, ta thấy thế liền cứu giúp diệt sát đi đám phỉ tặc, chữa thương cho người nam,lúc cáo biệt người nam vì cảm ta đã xin lập bảng Chỉ Phúc Giao Hôn,mới đầu ta không chấp nhận nhưng người đó cứ ép hoài, nên ta đã điền tên Thường Nhi cùng với ngày tháng năm sinh vào để làm chứng,Hôn Ước có ba tờ, ta một tờ, một tờ của nhà nữ, một tờ còn lại ta dành cho Thường nhi.”
Nhìn xong tấm vải đỏ , ông lão tên Phúc Thiên lại nhìn vào tờ giấy nói :
“Đây là giấy nhập học ưu tiên của Vấn Đạo Cung là ta về tông môn lần đó lấy được ,còn một tháng nữa là tới ngày nhập học ngươi mau đưa cho Thường Nhi kẻo trễ, tờ nhập học này chỉ có giá trị 13 năm thôi. ”
Nói xong, ông ấy nhìn về ông lão Từ Khanh ý muốn nói ông hãy quyết định đi.
Ông lão Từ Khanh cười nói :“Không ngờ ngươi thương nó ghê, chuẩn bị hôn ước giấy nhập học cho nó luôn ,ngươi còn là hơn ta nữa! ”
“Chứ sao, ai bảo ta cũng là gia gia nó chi, khác với ngươi chỉ lo ám sát, phóng lửa,đốt nhà,... Ha”
“Thôi được rồi, đợi nó về nhà rồi tính luôn!”
“Được,chúng ta làm một bàn mới đi !”
---
PS:Tác mới vừa học viết còn chưa quen nên mong mọi người thông cảm,ủng hộ, bình luận góp ý.
Thể loại :Huyền ảo, Tiên Hiệp, Cổ Đại