"Khâm sai đại nhân, có phải nên đi lấy phần thưởng hay không." Bạch Hoa Nông nhắc nhở, đánh thức tất cả mọi người.
"Lấy phần thưởng, lấy phần thưởng ~~~~~~" khẩu hiệu lập tức biến thành "lấy phần thưởng". 1
Đang lúc mọi người hô hào, Hách Liên Minh Kính đi tới dưới cây đại thụ, ngước đầu nhìn đầu dê nằm trên cao. Hách Liên Minh Kính nói với Bạch Hoa Nông "Bạch lão cha ta có thể mượn ông một món đồ không?"
"Đại nhân đừng nói mượn, chỉ cần Trà Sơn tộc chúng ta có, nhất định cho."
"Vậy làm phiền ông cho ta mượn cái thang."
"Cái thang???" Bạch hoa nông còn tưởng rằng mình lảng tai "Đại nhân, ngài nói ngài muốn mượn cái gì?"
"Cái thang a, thang gác đó, không có thang làm sao ta lên lấy phần thưởng được chứ." Hách Liên Minh Kính rất ư là nói khoác mà không biết ngượng "Ông đừng nói là ông không cho mượn nha, mới vừa rồi còn nói rõ chỉ cần Trà Sơn tộc có nhất định cho."
Mọi người nhất thời cười lớn. Lần đầu tiên mới thấy phải dùng thang để lấy phần thưởng của Trà Sơn tộc a.
"Không phải Bạch lão cha không cho mượn, mà là, mà là.. Tiền thưởng xưa nay đều là do Mông đa leo lên hái, chưa bao giờ có chuyện xài thang..."
"Nhưng các ngươi cũng không có quy định không cho phép dùng cái thang a." Hách Liên Minh Kính hỏi ngược lại.
"Nhưng....nhưng mà
Thế là vị Hán nhân Hách Liên Minh Kính ngay tại bộ lạc Trà Sơn tộc không chỉ có tương truyền mấy đời về tuyệt kỹ siêu phàm mà còn phá vỡ thông lệ xưa nay leo cây lấy phần thưởng nữa. Rất nhiều năm sau vị này trở thành kỳ nhân được Trà Sơn tộc kể lại cho con cháu nghe.
Cứ như vậy, Hách Liên Minh Kính rất là ung dung thoải mái lấy phần thưởng vinh dự nhất tượng trưng cho Trà Sơn tộc xuống. Khi Hách Liên Minh Kính cầm lấy phần thưởng, tất cả người Trà Sơn tộc ai cũng phấn chấn. Đủ các loại hâm mộ đi theo Hách Liên Minh Kính. Hách Liên Minh Kính cầm phần thưởng chậm rãi đi về phía Hạ Lan Yên. Hách Liên Minh Kính không biết cầm phần thưởng đi về phía Hạ Lan Yên có ý vị như thế nào, nhưng Hạ Lan Yên biết. Cho nên khi Hách Liên Minh Kính bước một bước, lòng Hạ Lan Yên liền theo đó nhảy lên một lần.
Hách Liên Minh Kính đến trước mặt Hạ Lan Yên ngừng lại, hai tay đem phần thưởng đưa cho Hạ Lan Yên.
"Tiếp nhận, tiếp nhận, tiếp nhận ~~~~~ " Nhất thời trên Lan Sơn vang lên các loại tiếng huýt gió tiếng ủng hộ.
Hạ Lan Yên tròng mắt khẽ run, nhìn phần thưởng trong tay Hách Liên Minh Kính, vì khẩn trương nên nín thở. Biết rõ đây đây cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà lòng không nhịn được cám dỗ không khỏi đập lợi hại, tay không nhịn muốn lấy phần thưởng. Khi thấy con ngươi trong suốt của Hách Liên Minh Kính, tay ở giữa không trung ngừng lại. Nàng, cũng không biết a...trong thâm tâm khổ sở cười một tiếng, lý trí cuối cùng chiến thắng tình cảm của mình, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặc váy, lớn tiếng nói "Ta không thể tiếp nhận phần thưởng này."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không hiểu nhìn Phượng Hoàng. Không hiểu tại sao Phượng Hoàng của bọn họ không chấp nhận phân thưởng của vị anh hùng này. Chẳng lẽ ngay cả Khâm sai đại nhân Phượng Hoàng cũng coi thường sao?
Hách Liên Minh Kính cũng có chút nóng nảy, nhỏ giọng nói "Này, ngươi làm cái quỷ gì a, không phải nói ta đem phần thưởng lấy xuống xong, ngươi sẽ cho ta thấy Đại tiểu thư sao? Ngươi không phải là muốn đổi ý chứ?"
Hạ Lan Yên không có nhìn nàng, mà nói với người Trà Sơn tộc "Các vị hương thân, thật ra thì hôm nay Khâm sai đại nhân tới tranh đoạt tiền thưởng cũng không phải là để cầu hôn ta, mà là vì chỉnh đốn Trà Sơn tộc, để giải cứu Trà Sơn tộc chúng ta nên mới tham gia. Nàng cũng không biết chuyện Trà Sơn tộc lấy phần thưởng dành tặng cho ta là ý gì, huống chi nàng đã có người trong lòng." Hạ Lan Yên vừa giải thích, tất cả mọi người hiểu ra mọi chuyện, đồng thời cũng rối rít cảm thấy đáng tiếc.
Chẳng lẽ lấy phần thưởng tặng cho Hạ Lan Yên là cầu hôn nàng ta? Hách Liên Minh Kính trong tối len lén lau mồ hôi lạnh, hú hồn, may mà Hạ Lan Yên kịp thời ngăn cản, nếu không cái hiểu lầm này có thể lớn lắm nha.
"Khâm sai đại nhân vì Trà Sơn tộc ta làm nhiều chuyện như vậy, Trà Sơn tộc là bộ lạc có ơn phải báo, cho nên ta Phượng Hoàng lấy danh nghĩa tộc trưởng Trà Sơn tộc, để cho Trà Sơn tộc chúng ta vì Khâm sai đại nhân và người yêu của nàng tổ chức một hôn lễ lớn nhất Trà Sơn tộc có được hay không..."
"Được, được!"
Cái gì??!! Hôn lễ.
"Tiểu Kính Kính, ta có nói qua chờ ngươi lấy được phần thưởng ta không chỉ có tự mình đem tiểu Quận chúa trả lại cho ngươi, còn cho các ngươi một cái bấc ngờ, ngươi thấy vui không?" Hạ Lan Yên nhỏ giọng ở bên tai Hách Liên Minh Kính đùa dai như đứa trẻ vậy.
Lần này khiến cho Hách Liên Minh Kính bối rối.
"Lạc lạc lạc ~~" nhìn Hách Liên Minh Kính ngu ra, Hạ Lan Yên lớn tiếng cười lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Đại nhân,y phục tân lang đã chuẩn bị xong." Ngô thị vệ cao hứng cầm y phục tân lang.
"A.... Nga nga!" Hách Liên Minh Kính có chút cứng nhắc gật đầu. Có lẽ chuyện tốt tới quá nhanh, một chút chuẩn bị cũng không có, làm cho Hách Liên Minh Kính có chút không biết làm sao.
Mấy ngày nay nàng cũng không biết làm gì hết, người người bộ lạc Trà Sơn tộc giăng đèn kết hoa trước cửa nhà, cực kỳ bận rộn. Mà tân lang chân chính thì còn lơ mơ không rõ, chưa kịp vui mừng, cho đến khi Bạch lão cha phái người đưa tới y phục tân lang, Hách Liên Minh Kính mới thanh tỉnh lại, nàng... sắp kết hôn rồi? Cùng Đại tiểu thư kết hôn. Trong lòng không biết là mùi vị gì, chỉ muốn lập tức có thể thấy Đại tiểu thư ngày nhớ đêm mong, nhưng lại bởi vì chuyện mình kết hôn có chút khẩn trương và lo âu.
Dưới sự thúc giục của mọi người, Hách Liên Minh Kính mới thay xong đồ tân lang. Cả người mặ y phục tân lang màu đỏ đặc biệt của Trà Sơn tộc, cổ có đeo một cái khóa bạc, phía trên là bốn chữ "Thiên trường địa cửu" rất là dễ thấy. Trên mũ cũng cắm lông chim đủ mọi màu sắc.
Bên kia --- --------
"Các ngươi muốn làm gì, đừng đụng ta, có tin đợi bổn tiểu thư có thể cử động, nhất định không tha cho các ngươi!" Trong phòng Hạ Lan Yên truyền tới thanh âm các loại cắn răng nghiến lợi của Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Đã nói đừng đụng vào ta, không cho phép đụng vào y phục của ta....."
Chẳng qua là nữ hài ăn mặc y phục Trà Sơn tộc không đem uy hiếp của nàng coi ra gì, kế tiếp hết sức phấn khởi làm chuyện nên làm. Hạ Lan Yên đi vào nhìn xem tân nương tử ăn mặc như thế nào.
"Hạ Lan Yên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, sao lại đem ta thành cái dáng vẻ như quỷ thế này?" Mộ Dung Hi Nguyệt nổi đóa "Ta nói cho ngươi biết, ta Mộ Dung Hi Nguyệt sẽ không mặc cho người định đoạt!!"
Hạ Lan Yên nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt sau khi đổi y phục xong, cả người hồng y xinh đẹp, váy xếp nếp, ba ngàn tóc xanh buộc lên, mang mũ phượng nạm vàng chỉ bạc, môi không điểm tự đỏ, gương mặt bởi vì tức giận hồng đồng "Yêu yêu yêu, giống quỷ chỗ nào chứ? Nhìn xem dáng vẻ thiên sinh lệ chất, so với tiên tử còn mỹ hơn, phấn còn chưa thoa mà đã đủ kiều diễm động lòng người rồi, tân nương như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu."
"Hả.... cái gì tân nương?"
"Nga, ta quên nói cho ngươi, chờ trời vừa sáng, ngươi liền phải gả ra ngoài rồi." Hạ Lan Yên vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt y như là nàng đang gả nữ nhi đi vậy "Ta thật là không bỏ được nha, dầu gì chúng ta cũng sống chung hơn một tháng phải không?"
Tức khắc Mộ Dung Hi Nguyệt hoảng sợ "Ngươi điên à, ai muốn gả chứ, hôn nhân của ta ngươi dựa vào cái gì làm chủ, mau giải huyệt đạo cho ta, thả ta ra!"
"Nguyên lai ngươi không muốn gả à, không muốn gả sao không nói sớm." Hạ Lan Yên cũng một bộ biểu tình oán niệm.
"Ngươi có nghe ta đồng ý à, có nói qua với ta sao!!!" Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hạ Lan Yên đã sớm bị Mộ Dung Hi Nguyệt giết đến không còn bộ xương.
"Ai bảo ngươi mỗi lần nhìn thấy ta đều không cho ta sắc mặt tốt!"
"Ai lại cho kẻ bắt cóc sắc mặt tốt a!" Mộ Dung Hi Nguyệt nổi đóa.
"Nói cũng có đạo lý, bất quá ta đã đáp ứng người ta rồi, ngươi không muốn gả cũng không có cách nào đâu, ngươi liền cam chịu số phận đi, chờ sau khi trời sáng ngoan ngoãn làm tân nương xinh đẹp đi." Hạ Lan Yên bất đắc dĩ nhún vai một cái.
"Ngươi đừng hòng ~~ ta đời này trừ Hách Liên Minh Kính, cũng sẽ không gả cho ai. Mau thả ta ra!"
"Thứ cho ta không thể làm theo~"Hạ Lan Yên dựa vào đầu giường nói "Ai nha, ngươi thành hôn biết bao, đối với ta đối với Tiểu Kính Kính đối với ngươi đều là giải thoát, hơn nữa a tân lang này là do ta tuyển chọn kỹ lưỡng cho ngươi đó. Không chỉ có dáng dấp tuấn tú hơn nữa a....."
"Phi!!" Mộ Dung Hi Nguyệt khinh thường nói "Ngươi thấy thích thì ngươi gả đi!"
"Ta ngược lại là rất muốn a, nhưng mà nàng không muốn ta. Tiểu Quận chúa ngươi cũng không cần cố chấp, tin tưởng tỷ tỷ, mắt nhìn người của tỷ chuẩn lắm."
"Ngươi.... nếu như không thể cùng Hách Liên Minh Kính chung một chỗ, ta Mộ Dung Hi Nguyệt tình nguyện cắn lưỡi tự vận!" nói muốn cắn lưỡi là cắn lưỡi. Hạ Lan Yên nhanh tay điểm xuống cổ Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Hô, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.." Thiếu chút nữa thì bởi vì mình đùa dai mà xảy ra án mạng rồi, nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt ủy khuất đầy mắt nước mắt "Không nghĩ tới tiểu Quận chúa giữ gìn trong sạch như vậy, bất quá ta cảm thấy ngươi cũng không cần chết sớm, ít nhất trước xem tướng mạo tân lang đi rồi quyết định có muốn chết hay không, tỷ tỷ ta bảo đảm sau khi ngươi thấy tướng mạo tân lang sẽ bị hấp dẫn đó."
"Tiểu Quận chúa, ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta sẽ sợ nha. Tỷ có việc phải đi trước, ngươi từ từ chờ trời sáng đi."
Sáng sớm, Hách Liên Minh Kính mặc y phục tân lang theo một đám người Sở Liên Phong và Ngô thị vệ A Hoa, giữa tiếng pháo và tiếng nhạc, thẳng tiến Lan Sơn.
Nhất thời Huyện Bách Hoa từ sớm đã tấp nập người, ngay cả giọt nước cũng không lọt. Tri phủ bị tịch thu tài sản, mấy tên huyện lệnh cũng bị tước mũ ô sa, Hách Liên Minh Kính và người dân lên kế hoạch, tra ra được bạc từ Tri phủ và Huyện lệnh, sau đó trả lại cho dân chúng, toàn bộ Tây Vực, không người nào không biết Khâm sai đại nhân Hách Liên Minh Kính, hôm nay là ngày vui của Khâm sai, rối rít ra xem.
"Mau nhìn, Khâm sai đại nhân, Khâm sai đại nhân!" rối rít nhìn Hách Liên Minh Kính đỏ lét trong kiệu hoa.
"Khâm sai đại nhân, Khâm sai đại nhân ~~" nháo nhào hoan hô, so với việc nàng kết hôn lấy vợ còn cao hứng hơn. Đốt pháo ăn mừng từ đầu đường vang đến cuối đường.
Người càng tụ càng nhiều, người khiên kiệu hoa cũng khó khăn đi lại. Hách Liên Minh Kính không có cách nào khác, chỉ đành phải từ trong kiệu hoa đi ra, hỗ trợ duy trì trật tự, lo lắng có người bị ngã. Hành động này làm cho cả huyện Bách Hoa xôn xao tự động nhường ra một con đường.
Lan Sơn cũng đã sớm đỏ rực giăng đèn kết hoa, thấy cổ kiệu đi tới, tất cả mọi người cao giọng hoan hô, bầu không khí hết sức náo nhiệt. Vừa mới tới dưới chân núi, liền bị mấy Mông đa và Mông sai cười hì hì cản cổ kiệu lại.
Hách Liên Minh Kính thấy A Bồ trong số đó "A Bồ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ngươi không lẽ còn đang oán trách chúng ta là người Hán à." Sở Liên Phong đi tới trước "Hôm nay là ngày vui của hiền đệ ta, nếu ngươi muốn cản trở ta nhất định không cho phép."
A Bồ thấy Sở Liên Phong một bộ muốn đánh nhau không nhịn được xì một tiếng bật cười " Này, ta nói cái tên người Hán ngu ngốc nhà ngươi, chúng ta là tới cản trở đấy, nhưng ngươi cũng không cần một bộ dáng vẻ muốn đánh nhau đâu."
A Hoa nhanh chân đi lên trước nói "A Sở ca, đây là tập tục của Trà Sơn tộc chúng ta, tân lang nếu muốn gặp tân nương thì phải uống rượu trước, sau đó bọn ta mới cho đi."
"Gì, muốn uống rượu à?" Hách Liên Minh Kính khóc không ra nước mắt.
"Bất quá ngươi uống rượu sẽ bệnh, cho nên chúng ta thương lượng, ngươi có thể chọn một người thay ngươi uống, nếu hắn có thể uống hết thì chúng ta cho đi, nếu không có thể, vậy ngươi hôm nay không cưới được tân nương rồi." A Bồ cười hì hì nói.
"Không phải chỉ là uống rượu sao, ta thay mặt ta hiền đệ uống." Sở Liên Phong xung phong nhận việc nói.
"Tốt!" A Bồ thật giống như đã sớm đoán được Sở Liên Phong sẽ ra mặt, vội vàng cho người mang tới mười vò rượu.
Hách Liên Minh Kính nhìn qua mắt thấy choáng váng, mặc dù cái vò rượu không lớn lắm, nhưng lại có tới mười vò lận nha.
"A.. A Bồ muội, ta nhớ quy củ bộ lạc chúng ta không phải chỉ cần uống ba vò sao, sao nơi này lại có mười vò?" A Hoa hỏi.
"Ba vò là tập tục dành cho dân chúng bình thường lập gia đình, bây giờ là Khâm sai đại nhân lập gia đình, hơn nữa người chủ trì lại là Phượng Hoàng cao quý nhất Trà Sơn tộc và trưởng lão dĩ nhiên phải nhiều hơn dân chúng bình thường rồi. Mười vò tượng trưng cho cuộc sống tân lang tân nương thập toàn thập mỹ sau này."
"Sở huynh, ngươi..." Hách Liên Minh Kính có chút bận tâm.
"Không có sao, hiền đệ ngươi liền coi đây." Dứt lời, Sở Liên Phong ngang ngược mở ra một vò rượu, cứ như vậy trực tiếp uống hết.
Chung quanh nhìn hào khí Sở Liên Phong làm cho cảm phục, sôi nổi cổ vũ hắn cố lên. Liên tiếp uống vào, đã được bốn vò, bất quá lúc này mặt Sở Liên Phong đã đỏ.
"Sở huynh, uống không nổi thì đừng miễn cưỡng, để ta thay..."
Sở Liên Phong đẩy Hách Liên Minh Kính ra "Ta có thể uống, ta có thể uống, ta nhất định sẽ giúp hiền đệ cưới được tân nương." Sau đó lại ôm vò rượu tiếp rục uống.
Hách Liên Minh Kính nhìn Sở Liên Phong hết sức cố gắng không biết tại sao luôn cảm thấy hai ngày nay Sở huynh vì mình chuẩn bị hôn sự đặc biệt tích cực, tích cực đến nỗi có chút không bình thường.
"Còn ba vò nữa, tên ngu ngốc ngươi không uống nổi cũng đừng cậy mạnh a." A Bồ ở bên cạnh cười nhạo nói "Hay là sớm nhận thua đi."
"Ngươi... ngươi mới nhận thua đấy. Ta Sở Liên Phong là ai, đường đường tướng quân há sẽ nhận thua, ta nhất định có thể uống hết."
A Bồ nhìn Sở Liên Phong cực khổ uống như vậy, trong lòng cảm thấy là lạ, vốn là chuyện tốt, nhưng lại có cảm giác Sở Liên Phong có loại mượn rượu tiêu sầu?
"Ai ai ai, ngươi uống như vậy nhất định chính là lãng phí rượu gạo thượng hạng nhà ta." A Bồ cứu nguy vò rượu cuối cùng "Đã uống chín vò rồi, ngụ ý tân lang tân nương trường trường cửu cửu sống với nhau."
"Ta còn chưa có uống xong, cho ta!" Sở Liên Phong đã say, đang định cướp vò rượu, nhưng thiếu chút nữa té lộn mèo.
"Vò rượu cuối cùng này là để cho tân lang cõng lên núi, cùng tân nương uống ly rượu giao bôi, để cho ngươi uống hết thì rượu giao bôi đâu mà uống." A Bồ không tức giận nói.
"Hiền... Hiền đệ "
"Sở huynh, ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi." Hách Liên Minh Kính đỡ Sở Liên Phong.
"Thật quá tốt, hiền đệ có thể lấy tân nương, hiền đệ có thể lấy tân nương rồi!" Sở Liên Phong mắt nhắm mắt mở cười khúc khích.
"Giúp ta chăm sóc tốt Sở huynh." Hách Liên Minh Kính giao cho người khác đỡ Sở Liên Phong.
Sau đó cõng cái giỏ, bên trong để một vò rượu còn lại ban nãy, so với tiểu thân thể của Hách Liên Minh Kính thì có thể nói rượu này có chút nặng.
"Hiền đệ!!"
Ngay tại lúc Hách Liên Minh Kính sắp đi, Sở Liên Phong đột nhiên đứng lên lớn tiếng hô một tiếng "Ngươi phải sống hạnh phúc đó!!!"
Mọi người chỉ coi Sở Liên Phong là đang say thôi, Hách Liên Minh Kính cũng cho là Sở Liên Phong uống say, cười một tiếng "Ta sẽ" rồi cõng cái giỏ lên núi.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Hách Liên Minh Kính đi. Chỉ có A Bồ đứng ở bên cạnh Sở Liên Phong thấy được khóe mắt Sở Liên Phong hiện lên lệ quang. Người này, có chuyện... Sở Liên Phong cuối cùng không thắng được cơn say ngã xuống trên người A Bồ. 1
Vốn là đường đi trên núi không hề dễ đi, hơn nữa trên lưng còn vác vò rượu, quá mệt rồi. Hách Liên Minh Kính mồ hôi chảy ướt lưng, đã sớm thở hồng hộc, nhưng suy nghĩ Đại tiểu thư còn ở trên đó, đành phải lau mồ hôi, cắn răng, tiếp tục leo lên núi. Rốt cuộc lúc leo tới giữa sườn núi, lại có một đám Mông sai ngăn bọn họ.
"Đại nhân, có phải cõng rất mệt hay không?"
Hách Liên Minh Kính ngồi dưới đất lời cũng không nói ra, không ngừng gật đầu.
"Nếu không cõng được, thì có phương pháp khác đó." Một cái Mông sai dí dỏm nói."Chỉ cần ngươi hát một bài liên quan tới Trà Sơn tộc chúng ta, làm sao mà người dưới chân núi cũng có thể nghe, và cũng khiến cho Mông sai bọn ta đồng ý, ngươi liền có thể tìm một người thay ngươi cõng rượu lên núi."
Cái gì? Ca hát? Trước không nói có thể hát, nàng bây giờ mệt thở hỗn hển nơi nào có khí lực ca hát a, chớ nói chi là để cho người dưới núi nghe được.
"Ngươi... các ngươi cố ý chỉnh ta đi!" Hách Liên Minh Kính vừa thở hổn hển vừa nói.
Mấy cái Mông sai cười nói "Nào có? Là Phượng Hoàng thấy đại nhân ngài cõng vất vả, cố ý giúp ngươi nghĩ biện pháp này đó."
"Tốt lắm, muốn ta hát cũng được, cho ta một tờ giấy đi, ta liền hát."
"Đại nhân, ngài muốn giấy làm gì?"
"Không cho ta, ta cũng không hát a."
"Cho cho, liền cho."
Hách Liên Minh Kính thừa dịp thời gian họ đi lấy giấy, nghỉ ngơi một chút, tìm kiếm trong đầu mình coi có bài hát nào liên quan tới Trà Sơn tộc hay không.
"Đại nhân, giấy đây." Ngô thị vệ nhắc nhở.
Hách Liên Minh Kính nhận lấy giấy. Đứng ở bên cạnh vách núi, đây có thể đem một đám người dọa sợ "Đại nhân, cẩn thận.." Rất sợ đại nhân ngu ngốc nhảy xuống.
Hách Liên Minh Kính đem giấy cuộn thành hình dáng cái kèn. Hát bài gì mới có hình ảnh Trà Sơn tộc đây, Trà Sơn tộc, Trà Sơn... Trà sơn tình ca!
"Khụ, khụ..." Hách Liên Minh Kính giơ kèn đồng hướng về phía núi, dùng thanh âm lớn nhất hát "A muội Trà sơn dáng người thanh tú, a í a a dáng người thanh tú, mười đầu ngón tay vội vàng hái trà a ~~ a ~~~~ bận bịu hái trà, thu hút con bướm bay, thi hút ong mật vo ve ai...í a..., thu hút chàng tiều phu đốn củi trên sườn núi đối diện, chàng tiều phu đốn củi...." Lời ca sinh động thích hợp, tiếng hát vang khắp núi rừng. Kể cả Mộ Dung Hi Nguyệt ở trong phòng cũng có thể loáng thoáng nghe được.
Hình như là thanh âm của Hách Liên, ngay sau đó lại mất mác, tại sao có thể là thanh âm của Hách Liên được, Hách Liên tại sao lại ở chỗ này. Chắc hẳn mình nhớ nhung quá độ đi. Nghĩ như vậy Mộ Dung Hi Nguyệt càng nhớ Hách Liên Minh Kính hơn, nước mắt tí tách rớt xuống, Hách Liên, Hách Liên... ngươi ở nơi nào, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi.
"Như thế nào?" Hách Liên Minh Kính hát xong hỏi.
Mấy tên Mông sai khảo nghiệm nàng mặt đỏ lên "Không nghĩ tới đại nhân tài hoa như vậy, không chỉ có hát ra giai điệu Trà Sơn tộc, lời ca quá chuẩn xác như vậy. Đại nhân ngàii qua ải, không cần cõng rượu nữa, lên đi."
Hách Liên Minh Kính đem cái giỏ đưa cho Ngô thị vệ, tiếp tục leo lên. Không lâu lắm, lại có một nhóm người cản trở Hách Liên Minh Kính thật sự muốn khóc, cưới dâu quả không dễ dàng gì, làm tân lang cũng vậy "Các ngươi lại bắt ta thi cái gì nữa?"
"Chúng ta không khảo đại nhân, chẳng qua là chúng ta có chút nghi ngờ mà thôi, cho nên không nhịn được liền cản đại nhân lại." một Mông đa ngượng ngùng nói.
"Nghi ngờ cái gì?"
"Đại nhân, chúng ta muốn biết tại sao ngài lại có độc môn tuyệt kỹ của Trà Sơn tộc chúng ta, có phải thực sự có thần tiên tương trợ hay không?"
"Không có, lên núi đao là ta nắm giữ bí quyết của các ngươi, cụ thể là cái gì các ngươi đi hỏi sư phó nổi danh nhất của các ngươi đi, xuống biển lửa là lúc trước ta bôi lãnh ngưng cao nên da không bị phỏng."
"A..." Mọi người thất vọng, nguyên lai đại nhân bọn họ sùng bái cũng không phải là thật sự nắm được tuyệt kỹ Trà Sơn tộc.
"Không đúng a, vậy lúc xuống chảo dầu nếu không có thần tiên tương trợ, đại nhân làm sao có thể bình yên được?"
"Trước khi ta nhúng tay vào chảo dầu, bên trong chẳng qua là nước với lớp dầu, bởi vì dầu trôi lơ lửng ở trên mặt nước cho nên các ngươi mới thấy toàn là dầu."
"Nhưng Bảo Tam ca lại bị thương a!" một cái Mông đa khác không hiểu.
"Lúc ấy ta cố ý lau tay rất lâu, kéo dài thời gian, để cho nước bên trong bốc hơi một ít, sau đó lại kêu người tăng lửa lên, còn múc thêm vào một muỗng dầu lớn nữa, liên tục trì hoãn, nước bên trong đã bốc hơi rất nhiều, còn lại không bốc hơi chính là dầu, Bảo Tam nhúng tay vào đương nhiên sẽ bị thương." Hách Liên Minh Kính giải thích.
Mọi người đều than thở. Nguyên lai không có cái gì gọi là thần tiên tương trợ, vừa mất mác lại vì sự khôn ngoan của Hách Liên Minh Kính mà thán phục. Đối với Hách Liên Minh Kính khâm phục thêm mấy tầng.
Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, chẳng qua là trời cũng đã tối.
Hạ Lan Yên đã sớm ở chỗ này chờ lâu."Tiểu Kính Kính, xem ra ngươi... còn rất tốt sao."
"Tốt cái gì mà tốt!" Hách Liên Minh Kính hét "Còn nói người Hán chúng ta lễ nghi phức tạp, Trà Sơn tộc các ngươi cưới vợ không chỉ có lên núi đao xuống biển lửa xuống chảo dầu, còn có qua năm cửa chém sáu tướng. Đây là cưới vợ sao, nhất định chính là chính là...!"
"Lạc lạc lạc... Chính là cái đó? Trà Sơn tộc chúng ta cưới vợ đều phải bằng bản lãnh thật sự, cũng không giống người Hán các ngươi dùng cái gì sính lễ có thể giải quyết. Trà Sơn tộc chúng ta có câu càng khó cưới được vợ, sau này càng biết thương vợ."
"Dạ dạ, người Trà Sơn tộc các ngươi đều là dũng sĩ." Hách Liên Minh Kính vô lực giơ ngón tay cái lên "Ta rất khâm phục."
"Được rồi, mau vào đi, Đại tiểu thư nhà ngươi còn đang chờ ngươi đấy." Hạ Lan Yên đẩy Hách Liên Minh Kính đi vào nhà, bày đầy tiệc rượu, rối rít chúc mừng Hách Liên Minh Kính.
"Ai, không cần lạy thiên địa sao?"
"Xì, Tiểu Kính Kính ở bên ngoài lạy thiên địa là tập tục người Hán, Trà Sơn tộc chúng ta là tự mình lạy thiên địa." Dứt lời, liền đem Hách Liên Minh Kính đẩy vào. Làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt trong phòng cả kinh. Lúc đóng cửa dùng đồng tiền giải huyệt đạo cho Mộ Dung Hi Nguyệt.
Lúc Hách Liên Minh Kính đang xoay người khóa cửa lại. Mộ Dung Hi Nguyệt vén hỉ mạt lên, nhìn người đứng ở cửa "Không cho phép nhúc nhích!" Một con dao gọt trái cây liền gác ở trên cổ Hách Liên Minh Kính.