Chương 62: Buộc Hắn Tạo Phản

"Sắc trời đã tối, ngươi bây giờ vào hoàng cung gặp Hoàng thượng, sợ rằng sẽ dẫn tới hiểu lầm. Trong hoàng cung có không ít tai mắt của Tấn vương đấy." Hạ Lan Yên nhắc nhở.

"Ai nói bây giờ phải vào hoàng cung, mượn đồ của Hoàng thượng không gấp, ta đi tìm thầy khắc bia trước."

"Khắc.. bia?"

"Đúng vậy, phải lập bia cho Tấn vương trước, mắc công đến lúc đó không kịp chuẩn bị.. ha a!" Hách Liên Minh Kính giả bộ thần bí cười một tiếng, sau đó đi mất.

Lập bia cho Tấn vương? Hạ Lan Yên buồn cười lắc đầu một cái, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Hách Liên Minh Kính là có thể nói ra những lời này đi. Cảm nhận được có người khác đến gần, nhất thời nụ cười cứng ngắc, toàn thân căng thẳng "Ai!!!"

Vèo một tiếng, một hắc y nhân xuất hiện ở trước mắt nàng.

"Yêu ~ ta còn tưởng là ai, nguyên lai là ảnh tử sát thủ Bình An bên người Tấn vương a. Thế nào, không đợi ở bên người Tấn vương lại chạy tới nơi này.. chẳng lẽ là nhớ ta quá ~" Hạ Lan Yên lười biếng tựa vào cạnh cửa, dùng giọng điệu giễu cợt trước sau như một nói.

Bình An tựa hồ đã sớm quen với giọng điệu trước sau như một kia của Hạ Lan Yên, đang làm việc công, không mang theo một tia tình cảm nói "Bình An phụng mệnh Vương gia tới chuyển lời lại ngươi hãy theo sát Hách Liên Minh Kính, nhất cử nhất động của hắn phải bẩm báo với Vương gia."

"Nhất cử nhất động đều phải bẩm báo với Vương gia báo a ~~ vậy hôm nay nàng đi vệ sinh mấy lần có cần phải báo cáo một chút cho ảnh tử sát thủ không?"

"Vương gia nói, tốt nhất đừng để xảy ra bất trắc gì, nếu không tộc nhân của ngươi có thể bình an hay không thì..." Bình an còn chưa có nói xong, chỉ cảm thấy một cổ sát khí truyền tới.

Trong mắt Hạ Lan Yên ẩn nhẫn sát ý "Ngươi trở về nói cho hắn, ta sẽ theo sát Hách Liên Minh Kính."

"Vậy thì tốt." Bình An nhìn Hạ Lan Yên như vậy có chút không đành lòng, cùng nàng cộng sự nhiều năm, biết tộc nhân là điểm yếu lớn nhất của nàng "Ngươi...tự mình bảo trọng!" nói xong, dùng khinh công bay đi.

Đáng ghét!! Hạ Lan Yên đập một cái vào cửa phòng, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Hách Liên Minh Kính ở trên đường phố dạo chơi, qua hỏi thăm, đi tới một gia đình ở bên ngoài Tây thành. Ở khoảng cách rất xa, liền nghe được tiếng búa nện.

"Cha, đã nửa đêm, hay là nghỉ ngơi đi!"

"Không được, ngày mai có người tới lấy bia, hôm nay phải làm xong."

"Đều là do nhi tử vô dụng, có chuyện khắc chữ học cũng không xong, ai cũng không chịu thuê khắc hết. Làm hại cha tuổi đã cao còn phải.."

"A a, con trai, khắc chữ là nghệ thuật, không phải một sớm một chiều có thể học giỏi, con còn trẻ từ từ sẽ khắc giỏi thôi, bây giờ con mài được tảng đá kia là tốt lắm rồi."

"Rầm rầm~~ "

Hách Liên Minh Kính đứng bên ngoài gõ cửa.

"Đã hơn nửa đêm rồi ai còn tới nữa?"

"Con ra đó xem một chút đi!" lão hán kêu nhi tử mình đi ra ngoài nhìn một chút.

"Ai vậy?"

"Xin hỏi nơi này nhà của lão Ngô sao?"

"Đúng, ngươi là.."

"À, ta là tới nhờ khắc chữ, rất gấp rất gấp, phiền toái vị tiểu ca này có thể mở cửa hay không?"

Tiểu Ngô thấy tới là để khắc chữ, mở cửa ra.

"Con trai, ai tới vậy?" bên trong lão Ngô hỏi.

"Cha, là tới khắc chữ."

Hách Liên Minh Kính vào nhà, chỉ thấy trong phòng khắp nơi đều là đá dài ngắn không đồng nhất và búa, đinh."

"Công tử này, ngươi đây là.."

"A, tại hạ muốn tìm người khắc chữ, qua hỏi thăm, biết lão Ngô khắc chữ rất đẹp, cho nên mới tới quấy rầy."

"Công tử nói quá rồi, cái gì quấy rầy chứ, nhìn qua cũng biết công tử là người có học đi. Không phải lão Ngô ta khoe khoang, đừng thấy nhà ta đơn sơ, kém những cửa hàng trên đường kia, nhưng mà khắc chữ thì ở kinh đô này gia đình chúng ta là số một đấy. Láng giềng chỉ cần nhìn một cái cũng biết là do ta lão Ngô ta khắc." lão Ngô tự hào nói.

Nhìn một cái là biết a, đó không phải là liền bại lộ sao, cái này cũng không dễ làm.

"Công tử ngươi muốn khắc chữ gì? Muốn lúc nào?"

"A, nga, ta.. Cái này.."

"Vị công tử, ngươi yên tâm, khắc chữ nhà chúng ta tiếng đồn rất tốt." một bên mài đá tiểu Ngô cũng nói "Ngươi cứ yên tâm đi!"

Cái này ta dĩ nhiên yên tâm.." Hách Liên Minh Kính ngay tại thời điểm không biết nói như thế nào, thấy tiểu Ngô một bên cầm chùy gõ có bài có bản "Vị tiểu ca này, nhìn dáng điệu ngươi, chắc cũng biết khắc chữ đi."

"Biết thì biết, bất quá ta tài nghệ khắc chữ của ta kém xa cha ta, hương thân hương lý cũng không muốn ta khắc chữ."

"Người ta muốn tìm chính là ngươi!"

"A..?" Lần đầu tiên nghe nói tìm mình khắc chữ không tin lắm "Công tử, ngươi đang nói đùa hả?"

"Ta không có nói đùa, ta muốn ngươi khắc, bạc này coi như là tiền đặt cọc." Hách Liên Minh Kính lấy một thỏi hoàng kim ra.

Mấy ngày sau --- ---

Kim Loan điện --- ---

"Các vị ái khanh mấy ngày gần đây liên tục tấu lên đều liên quan tới hôn sự của Hi Nguyệt Quận chúa. Trẫm cân nhắc mấy ngày rồi, cũng thấy là chỉ có Sở Tướng quân thanh niên tài giỏi đẹp trai mới xứng đôi với Quận chúa, cho nên trẫm chuẩn bị hạ chỉ..."

"Hoàng thượng!" Sở Liên Phong tiến lên một bước quỳ lạy trên đất "Vi thần thuở nhỏ chuyên tâm tinh trung đền nợ nước, cả người đáp đền triều đình, chuyện cảm tình chưa bao giờ nghĩ tới. Huống chi vi thần là con nhà võ, tự nhận là không xứng với Quận chúa, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Ai, Sở ái khanh lời ấy thiệt lạ, từ xưa trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, huống chi Sở Tướng quân vì triều đình tiêu diệt Hồng Liên Giáo, lập được công lớn, như thế nào không xứng, trẫm luôn xem Hi Nguyệt Quận chúa là con gái mà đối đãi, ngoài ra còn định đem Ngự lâm quân giao cho Sở ái khanh nữa."

Lời này vừa nói ra, nhất thời dấy lên ngàn tầng sóng lớn trong triều. Đem Ngự lâm quân giao cho Sở Liên Phong là cái khái niệm gì, thế thì chẳng khác nào hoàng thượng đem binh quyền giao cho Sở Liên Phong quản lý.

Điều này vạn vạn Tấn vương không có nghĩ tới, cũng khiếp sợ, nhưng là vô cùng hưng phấn, xem ra hắn đánh cược không có sai, cứ như vậy thì Sở Liên Phong sẽ quy thuận hắn, như vậy cái ghế đó liền trong tầm tay.

"Vi thần tạ Hoàng thượng yêu quý, nhưng mà vi thần quả thực cảm thấy không xứng với Quận chúa. Hơn nữa trong lòng vi thần đã có ý trung nhân cho nên để không ủy khuất Quận chúa, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Sở Liên Phong lần nữa thỉnh cầu nói.

Bắc Sanh còn chưa lên tiếng, bên cạnh Thái sư Mộ Dung Chính không nhìn nổi, vuốt râu tức giận trừng mắt, cái tên Sở Liên Phong này ba lần bốn lượt cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tỏ rõ đang khi dễ con gái mình, cái này làm cho con gái hắn làm sao đi gặp người được a "Sở Tướng quân là ý gì, ba lần bốn lượt từ chối, ngươi có còn tôn trọng lão phu nữa không, còn có con gái lão phu nữa?"

"Thái sư hiểu lầm, hạ quan cũng không có ý làm nhục Quận chúa, hạ quan chỉ là sợ ủy khuất Quận chúa cho nên mới.."

"Hừ, lão phu thấy ngươi không phải sợ ủy khuất Quận chúa, mà căn bản là cưỡng từ đoạt lý!"

Chúng đại thần nhận được ám chỉ của Tấn vương, rối rít đi ra vì Quận chúa bình nói "Sở Tướng quân, ngươi ở trong triều công khai cự tuyệt Hoàng thượng tứ hôn, chẳng những đem Thái sư và Quận chúa coi không ra gì, cũng phụ lòng Hoàng thượng đối với ngươi một tấm chân tình."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Sở Tướng quân làm như vậy, rõ ràng là công khai chống lại thánh chỉ."

Chỉ có Tấn vương ở một bên xem kịch vui, Hách Liên Minh Kính ở trong xó xỉnh nào đó nhìn đám đại thần này bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Bên trái một câu chống lại thánh chỉ, bên phải một câu không đem Hoàng thượng để ở trong mắt, đúng là muốn mượn quạt thổi lửa đây mà. Xem ra phải sớm nói rõ với Sở Liên Phong, nếu không Sở Liên Phong thật sự về phe Tấn vương mất.

"Hoàng thượng, vi thần không kháng chỉ cũng không dám bất kính. Nếu Hoàng thượng muốn giáng tội, vi thần sẽ..."

"Được rồi!" Bắc Sanh rống lên một tiếng. Trong nháy mắt trong triều an tĩnh lại.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy, không cần nghị luận nữa. Sở Liên Phong mới vừa rồi chống đối trẫm, liền quỳ ở Kim Loan điện cho đến khi nghĩ rõ ràng mới thôi. Bãi triều!"

"Bãi ~~ triều ~~~~" thái giám bên cạnh giương tay quơ quơ phất trần.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Chúng đại thần lui ra Kim Loan điện, Tấn vương ở ngoài điện vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính một cái. "Hách Liên đại nhân, ngươi là hảo hữu của Sở Tướng quân, khuyên nhủ Sở Tướng quân đi, ân huệ lớn như vậy, không nên phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng cùng chúng đại thần."

Hách Liên Minh Kính hiểu ý gật đầu một cái."Tấn vương nói đúng, hạ quan sẽ đi khuyên can Sở Tướng quân."

Tấn vương hài lòng rời đi.

Một lúc lâu sau --- -----

Sở Liên Phong vẫn quỳ ở trong Kim Loan điện.

Hách Liên Minh Kính đi tới "Sở huynh, ngươi đã quỳ một giờ, ngươi trước đáp ứng Hoàng thượng, sau khi trở về ta sẽ cùng ngươi nói rõ đây là...."

"Hiền đệ, ngươi đừng khuyên ngu huynh, ngu huynh sẽ không đáp ứng!"

Hách Liên Minh Kính thấy Sở Liên Phong quyết tâm sẽ không thỏa hiệp, chỉ có thể ở bên tai hắn đem mọi chuyện đầu đuôi gốc ngọn nói ra.

"Thật?" Sở Liên Phong tựa như lại thấy được hy vọng.

"Đương nhiên là thật." Bắc Sanh mặc long bào từ bên trong đi ra.

"Vi thần, tham kiến Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng, mới vừa rồi..."

"Không sai, lời hắn nói là sự thật, cho nên Sở ái khanh, ngươi nguyện ý trợ giúp trẫm sao?"

Sở Liên Phong mừng rỡ, hai tay ôm quyền cúi đầu nói "Vi thần chết vạn lần không chối từ."

"Ha ha ha, tốt, trẫm không có nhìn lầm ngươi."

Phủ Quận chúa --- -----

Mấy ngày nay phủ Quận chúa có thể nói là náo loạn, đám người làm cũng tay chân luống cuống, trong phủ hoàn toàn rối loạn. Đưa đến phủ Quận chúa như vậy chính là nhờ Quận chúa đại nhân Mộ Dung Hi Nguyệt của chúng ta.

Cũng không biết Quận chúa là bị gì, chưa bao giờ đi qua phòng bếp cũng như thêu thùa may vá mà giờ đây lại ngày ngày học nữ công gia chánh, khăn tay trắng luôn có vài giọt hồng ấn, dẫn đến mười ngón tay không một ngón nào là lành lặn, đủ các loại vết thương. Phòng bếp cũng ngổn ngang không kém, gà vịt bay loạn. Đến tối, Quận chúa đại nhân mới bắt đầu an tĩnh lại, không gây phiền toái cho đám người làm nữa, yên lặng ngắm sao.

"Quận chúa đâu?"

"Vẫn còn ở trong phòng thêu thùa."

"Quận chúa.. Quận chúa!"

"A ~" Mộ Dung Hi Nguyệt bị làm giật mình, run tay đâm kim chảy máu.

"Quận chúa!" Hương Dung bên cạnh thấy Quận chúa lại châm kim vào mình, vội vàng đi lấy thuốc cầm máu, trách cứ nhìn Vân nhi, "Ngươi chạy gấp như vậy làm gì. Hù dọa Quận chúa rồi."

"Quận chúa không xong, không xong rồi." Vân nhi cũng không để ý ánh mắt quái lạ của Hương Dung "Hoàng thượng, hoàng thượng hạ chỉ đem Quận chúa ngài gả cho Sở Tướng quân!"

Mộ Dung Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn Vân nhi. Hương Dung lập tức trách móc nói "Vân nhi không cho phép nói bậy!" nàng làm sao có thể đùa giỡn kiểu này.

"Không có, Vân nhi không có nói bậy, thái giám hạ chỉ còn đang ở cửa mà."

"Quận chúa!!" Hương Dung vội vàng đở Quận chúa sắp ngã xuống.

"Không.. không muốn, ta không muốn gả cho người khác, ta phải đi tìm Hách Liên, ta phải đi tìm Hách Liên..." Chỉ thấy Mộ Dung Hi Nguyệt như phát điên chạy ra ngoài.

"Quận chúa!"