Chương 9: Chủ Nhân Cũ Của Núi Quảng Vân Đã Trở Lại

Thiên Nga giới, Diệt Thế Sát Viên từng chấn động một thời, khiến Thiên Nga giới tổn thất thảm trọng, hiện giờ lần thứ hai xuất thế, lại biến mất vô tung vô ảnh.

Lực Hoàng bị Diệt Thế Sát Viên vừa xuất thế một ngụm nuốt sống, bên trong Lực Hoàng Vực, hiện giờ loạn thành một nồi cháo.

Tin tức lập tức truyền khắp Thiên Nga giới.

Trong lúc nhất thời, sở hữu thế lực trong Thiên Nga giới đều ngo ngoe rục rịch.

Thiên Nga giới, Thánh Hoàng độc tôn, bát hoàng trấn thế, hiện giờ Lực Hoàng bị Diệt Thế Sát Viên giết chết, Lực Hoàng Vực thực lực tổn hao nghiêm trọng, các thế lực khác, đương nhiên muốn nhắm chuẩn thời cơ, chiếm lĩnh Lực Hoàng Vực.

Quy củ của Thánh Hoàng chính là như thế, ai mạnh người đó đứng trên.

Bát hoàng cũng đều không phải người được chỉ định, mà là cường giả khiêu chiến, người thắng sẽ có thể thay thế.

Thánh Hoàng độc tôn, mới là duy nhất, còn về bát hoàng trấn thế, chỉ là thần tử của Thánh Hoàng, đối với Thánh Hoàng tới nói, thần tử này, chỉ cần có chừng mực, có đủ năng lực là có thể, đến nỗi là ai, Thánh Hoàng lại không quan tâm.

Lúc này, không biết Lực Hoàng Vực đang rối loạn, toàn bộ Thiên Nga giới, phảng phất cũng nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.

Một ngày này, bên trong Bá Hoàng Cung.

Tất cả cường giả Đại Thừa Kỳ trong địa vực của Bá Hoàng Cung đều buông xuống bên trong Bá Hoàng Cung, trong đó tự nhiên bao gồm hai cha con Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn.

Nhưng mà ngoại trừ hai cha con họ, thì tông chủ Trảm Thiên Đao Tông Tả Ngạo Thiên thế nhưng cũng tới, càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là, Tả Ngạo Thiên thế nhưng cũng đã đột phá tới Đại Thừa kỳ.

Đêm qua, lúc Tả Ngạo Thiên đào tẩu, khi đó vẫn còn là nửa bước Đại Thừa kỳ, hiện giờ lại đã đột phá đến Đại Thừa kỳ.

Trừ bỏ ba người bọn họ, trong địa vực của Bá Hoàng Cung, cũng chỉ còn lại bốn vị cường giả là Đại Thừa kỳ.

Bốn vị cường giả Đại Thừa kỳ này, chính là tán tu trong địa vực Bá Hoàng Cung, vẫn chưa tổ kiến thế lực, đối với bốn vị cường giả này, Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Tả Ngạo Thiên tự nhiên cũng là nhận thức.

Ba người Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Tả Ngạo Thiên tất cả đều tiến lên khách khí chào hỏi, vẫn chưa ai đắc tội ai.

“Bảy vị, mời đi theo ta đến đây đi.”

Lúc này, Tam phó cung chủ, cũng đúng là đại đệ tử của Bá Hoàng bệ hạ xuất hiện ở trước mặt bảy người bọn họ, mặt mang ý cười nói.

Bảy người cũng không chần chờ, đi theo Thượng Quan Thái tiến vào bên trong cung điện.

Nhưng mà bảy người bọn họ mới vừa tiến vào trong đó, cửa chính của cung điện, liền trực tiếp đóng lại.

Cũng ngay khoảnh khắc này, bảy người tất cả đều cảm nhận được tu vi của mình đã bị ngăn chặn, thậm chí nguồn lực lượng này, khiến tất cả bọn họ không thể phát huy ra được bất cứ lực lượng nào.

“Thánh Hoàng sắp phi thăng, lại chưa tìm được người thích hợp để thừa kế, các ngươi có nguyện ý trợ trẫm nhập chủ Thánh Hoàng cung hay không?”

Một giọng nói khí phách nghiêm nghị vang lên, tùy theo đó là một bóng người cường tráng xuất hiện ở trong tầm nhìn của bảy người.

Người này thân cao tám thước, mặt như quan ngọc, chính là chủ của Bá Hoàng Cung, Bá Hoàng.

Bảy người Hứa Khánh Hỗn vội vàng quỳ lạy hành lễ, đồng thời nói: “Chúng thần nguyện trợ bệ hạ nhập chủ Thánh Hoàng cung.”

Bá Hoàng ngồi trên long ỷ tức khắc phá lên cười, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Rất tốt, nếu các ngươi trung tâm như thế, đợi sau khi trẫm nhập chủ Thánh Hoàng cung, tất sẽ đối xử tử tế với người nhà các người.”

Lời này của Bá Hoàng, khiến cho bảy người Hứa Khánh Hỗn tất cả đều ngẩn ra.

Đây là ý gì?

Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt một đám đều đột nhiên trở nên trắng bệch.

Bọn họ chỉ cảm thấy có một nguồn lực câu lấy, đưa bọn họ trực tiếp tiến vào bên trong một cái lô đỉnh, bên trong lô đỉnh này, không biết lửa gì đang thiêu đốt, thế nhưng ngay cả Đại Thừa chi khu của bọn họ đều có thể bị đốt cháy.

Giọng nói của Bá Hoàng lại lần nữa vang lên, nói: “Luyện hóa các ngươi, thực lực của trẫm có thể đạt tới Đại Thừa đỉnh vô địch chi cảnh, đến lúc đó trẫm tất nhiên có thể nhập chủ Thánh Hoàng cung, các ngươi yên tâm, trẫm sẽ đối xử tử tế với người nhà của các ngươi.”

Nhưng mà ngay lúc này, Hứa Khánh Hỗn đột nhiên hét lớn: “Bệ hạ, ngươi không thể giết chết cha con chúng ta, cha con chúng ta chính là sứ giả của tiên nhân.”

Bá Hoàng cười lạnh nói: “Sứ giả của Tiên nhân? Hiện giờ Thiên Đạo tiệm phong, hạ giới từ đâu ra tới tiên nhân? Thánh Hoàng bệ hạ vì sao sốt ruột phi thăng, còn không phải bởi vì Thiên Đạo sắp phong bế, nếu như có tiên nhân hạ phàm, vị này tiên nhân, e là ngu xuẩn đến cực điểm.”

Hứa Khánh Hỗn vội vàng nói: “Bệ hạ, cha con chúng ta thật sự là sứ giả của Tiên nhân, nếu không ngài nói xem vì sao hai cha con chúng ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể đạt tới tu vi Đại Thừa kỳ?”

Hứa Quảng Sơn cũng vội vàng nói: “Bệ hạ, tại hạ 5 ngày trước còn chỉ là hóa thần cảnh mà thôi, đó là nhờ có vị tiên nhân kia ban đạo, mới khiến tại hạ liên tiếp đột phá vài cái cảnh giới, đạt tới Động hư cảnh đỉnh, như thế mới có thể đợi tới hôm qua đột phá Đại Thừa kỳ, bệ hạ nếu như giết chết hai cha con ta, tất nhiên sẽ đắc tội với vị tiên nhân kia.”

Cũng vào lúc này, Tả Ngạo Thiên lại đột nhiên mở miệng nói: “Bệ hạ, ta có thể làm chứng, tu vi của Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn, thật sự đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất trong một thời gian ngắn ngủi.”

Mặt khác bốn vị cường giả Đại Thừa kỳ không nói gì thêm, đều là vẻ mặt mong đợi nhìn Bá Hoàng.

Lúc này Bá Hoàng, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

Hắn tự nhiên cũng biết tu vi phía trước của Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn là như thế nào, rốt cuộc bên trong địa vực của Bá Hoàng Cung cũng chỉ có hai đại thế lực nhất đẳng, một cái là Phiêu vũ kiếm tông, một cái là Trảm thiên đao tông.

Tu vi của Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn, thật đúng là đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn.

Cái này tuyệt đối không phải thủ đoạn của cường giả Đại Thừa kỳ, có lẽ chỉ có tiên nhân, mới có thể giúp cho hai người bọn họ tăng lên tu vi nhanh chóng tới nhu vậy.

Nhưng lúc này, Bá Hoàng vẫn chưa buông tha bọn họ, không biết hắn là nghĩ như thế nào.

Núi Quảng Vân, bên trong tiểu viện.

viết ‘ vĩnh ’ Ninh Kiêu đang cưỡng ép dụ dỗ buộc Tiểu Linh Tử viết chữ “Vĩnh”, thì đột nhiên cau mày lại.

“Ai, lại là một cô nương không biết nghỉ ngơi điều độ, để bản thân mệt nhọc quá độ thành ra như này.”

Ninh Kiêu thở dài một tiếng, ngay sau đó bảo Tiểu Linh Tử đứng lên trên vai mình, rời khỏi tiểu viện bước ra ngoài.

Không bao lâu, Ninh Kiêu đi tới chân núi, lúc này ở dưới chân núi, có một người thiếu nữ mặc bộ váy trắng tinh, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai chân đã không thể động đậy.

Vừa rồi chính là thiếu nữ này, muốn lên núi, lại bị đạo đạo chi ngân ở trên núi làm cho bị thương.

“Cô nương, là bị chẹo chân?”

Ninh Kiêu đi tới bên cạnh thiếu nữ, mở miệng hỏi.

Thiếu nữ lúc này lại trợn to mắt nhìn Ninh Kiêu, đại đạo chi ngân kia, ngay cả nàng đều không thể phá vỡ, mà người thanh niên trước mặt này, thế nhưng có thể khiến đại đạo phải né tránh.

Chỉ thấy thiếu nữ hơi hơi cau mày, nói: “Ngươi là người phương nào, tình hình trên núi Quảng Vân, là ngươi gây ra?”

Ninh Kiêu ngẩn ra, rồi sau đó khẽ cười nói: “Cô nương, tại hạ chỉ là tạm cư tại núi Quảng Vân này, hay là núi Quảng Vân này, là của cô nương?”

Thiếu nữ lạnh lùng nói: “Gian nhà trúc trong rừng trúc phái sau núi, ngươi có từng động tới?”

Ninh Kiêu lắc đầu nói: “Không nhúc nhích, còn ở đàng kia.”

Thiếu nữ hai mắt nhíu lại, rồi sau đó đôi tay kết ấn, dưới thân tức khắc đằng khởi một mảnh mây mù, phiến mây mù này nâng thiếu nữ lên, đang muốn bay về phía sau núi.

Nhưng mà ngay sau đó, thiếu nữ kinh hô một tiếng, lại lần nữa rơi xuống trên mặt đất.

Tuy là nàng, cũng vô pháp ngăn cản đại đạo chi ngân.

Ninh Kiêu nhíu mày, rốt cuộc nhìn ra manh mối.

Hắn xoay mặt nhìn lại, bên trong hai tròng mắt có phù văn lập loè, lúc này mới phát hiện, trên núi Quảng Vân, có từng đạo đại đạo chi ngân.

Chỉ là chút dấu tích đại đạo mà thôi, ở trên Tiên giới, không tính là gì.

Nhưng trước đó Ninh Kiêu phảng phất đã quên mất một việc, nơi này cũng không phải là Tiên giới, mà là hạ giới.

Ninh Kiêu lúc này mở miệng nói: “Cô nương nếu như muốn đến căn nhà trúc phía sau núi, ta nhưng thật ra có thể dẫn cô nương tới đó.”

Thiếu nữ hít sâu một hơi, nói: “Làm phiền.”

Ninh Kiêu cười nói: “Không cần khách khí.”

Rồi sau đó, Ninh Kiêu duỗi tay đi đỡ thiếu nữ, nhưng thiếu nữ lại bởi vì bị đại đạo chi ngân gây cho thương tích quá nghiêm trọng, căn bản không thể đứng dậy.

Ninh Kiêu chỉ có thể chặn ngang bế lên thiếu nữ, lúc này Ninh Kiêu, hô hấp như ngừng lại, bởi vì thân thể người thiếu nữ nhu nhược như không có xương, khiến tâm tư Linh Kiêu không khỏi có chút nhộn nhạo.

Từ sau khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ thứ hai bắt Ninh Kiêu phải hoàn thành, Ninh Kiêu luôn có cảm giác, bản thân mình ở phương diện nào đó, không còn định lực như trước.

Còn chưa tiến vào bên trong núi Quảng Vân, thiếu nữ lại hơi cau mày.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Ninh Kiêu không khỏi hỏi.

Thiếu nữ trầm giọng nói: “Cách đây ba vạn dặm về phía Tây Nam, có chuyện cần ta đi xử lý.”

Ninh Kiêu cười nói: “Sốt ruột như vậy?”

Thiếu nữ nhìn về phía Ninh Kiêu, người đang ôm mình vào trong ngực, liếc mắt một cái, rồi sau đó lại nhìn về phía Tiểu Linh Tử vẫn còn đang đứng ở một bên vai của Ninh Kiêu.

Ngay sau đó, thiếu nữ trực tiếp ngẩn người.

“Diệt Thế Sát Viên?”

Thiếu nữ kinh hô một tiếng.

Ninh Kiêu không khỏi nhướng mày, nói: “Ngươi nhận thức nó?”

Mà lúc này, Diệt Thế Sát Viên Tiểu Linh Tử liếm liếm bàn tay của mình, ngoan ngoãn vuốt tóc giúp Ninh Kiêu.

Hung thú có thể diệt thế, lại là sủng vật của người trước mắt?

Thiếu nữ đột nhiên giống như ý thức được cái gì, vội vàng vận chuyển hai tròng mắt ngưng trọng nhìn Ninh Kiêu.

Nhìn không thấu?

Ta thế nhưng nhìn không thấu hắn?

Thiếu nữ trong lòng khiếp sợ vô cùng.

Nàng mới vừa rồi chỉ là đem Ninh Kiêu trở thành một người bình thường, nhưng hiện giờ, nàng làm sao dám coi Ninh Kiêu như người bình thường mà đối đãi?

Chỉ thấy thiếu nữ đột nhiên giãy giụa muốn tránh thoát khỏi lòng ngực Ninh Kiêu.

Ninh Kiêu tức khắc cau mày, thở dài nói: “Đừng nhúc nhích, thương thế của ngươi còn chưa có lành.”

Nhưng mà Ninh Kiêu vừa dứt lời, thì thiếu nữ lại khiếp sợ phát hiện, thương thế do đại đạo chi ngân tạo thành trên người mình, thế nhưng nháy mắt khỏi hẳn.

Đó chính là đại đạo chi ngân tạo thành nha, dựa vào thủ đoạn của thiếu nữ, ít nhất cũng phải mười năm mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Nhưng nam tử trước mắt này, chỉ nói một câu, lại khiến thương thế của nàng lập tức khỏi hẳn.

Nói là làm ngay?

Không, này là “đạo tùy nguyện vi”!

Thiếu nữ vội vàng tránh thoát ôm ấp của Ninh Kiêu, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ninh Kiêu, nói: “Vãn bối vừa mới có nhiều đắc tội, mong rằng tiền bối chớ trách.”

Ninh Kiêu nghe vậy, lại cau mày.

Này mẹ nó, phát hiện ta lớn tuổi?

Khe khẽ thở dài, Ninh Kiêu mở miệng nói: “Đứng lên đi, kỳ thật, ta cũng không có lớn tuổi như vậy.”

Thiếu nữ ngẩn ra, mặt đẹp tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên không rõ lời này của Ninh Kiêu là có ý gì.

Nhưng mà ngay tức khắc, thiếu nữ cung kính nói: “Tiền bối, vãn bối cần thiết phải tới nhà trúc phía sau ngay lập tức, nơi đó đang có việc gấp cần giải quyết, nhưng chỗ cách đây hơn ba vạn dặm về phía Tây Nam cũng đang có việc gấp cần xử lý, dám thỉnh tiền bối để nó đi một chuyến giải quyết.”

Thiếu nữ chỉ vào Tiểu Linh Tử trên vai Ninh Kiêu, lần này khiến cả Ninh Kiêu cùng Tiểu Linh Tử đều ngẩn ra.

Tiểu Linh Tử có thể giải quyết?

Ninh Kiêu có chút thắc mắc, nhưng mỹ nhân đã nhờ, sao có thể từ chối?

Lúc này, Ninh Kiêu hoàn toàn thuyết minh như nào gọi là ‘ trọng sắc khinh hữu ’, trực tiếp nắm lấy Tiểu Linh Tử ném sang một bên, nói: “Tiểu Linh Tử, đi nhanh về nhanh.”

Tiểu Linh Tử vẻ mặt uất ức, chỉ thấy nó lại có chút sợ hãi nhìn thiếu nữ một cái, rồi sau đó cũng không quay đầu lại trực tiếp lao vút về phía Tây Nam.

Ninh Kiêu lúc này cười nói: “Cô nương, ta đưa ngươi đến nhà trúc phía sau núi.”

Thiếu nữ hành lễ nói: “Đa tạ tiền bối.”

Ninh Kiêu lắc đầu nói: “Không khách khí……”

Rồi sau đó Ninh Kiêu mở miệng hỏi: “Không biết phương danh của cô nương là gì…… Năm nay bao nhiêu tuổi …… Đã từng có hôn phối……”

Hết chương 9.

Dịch: ThiAnn_0416

Cảm ơn các bạn.