Âm thanh hệ thống nhắc nhở lạnh băng: "Túc chủ có chắc chắn muốn tiêu 30000 điểm giá trị nhân vật phản diện để đổi trứng linh thú ngẫu nhiên không?"
Tần Đình hỏi: "Trứng linh thú ngẫu nhiên có phạm vi giới hạn không?"
Hệ thống hồi đáp: "Không có phạm vi giới hạn, là ngẫu nhiên."
Tần Đình lại hỏi: "Cần bao nhiêu thời gian để ấp nở?"
Hệ thống trả lời: "Ngẫu nhiên."
Tần Đình: ". . ."
Hệ thống hỏi lại lần nữa: "Túc chủ, chắc chắn đổi không?"
Tần Đình suy nghĩ, cuối cùng vẫn đổi, dù sao 30000 điểm giá trị nhân vật phản diện cũng không có tác dụng gì nhiều, mà hắn tự mình đi Liên Vân sơn mạch có lẽ chẳng mấy chốc sẽ thu hoạch được một đống lớn giá trị nhân vật phản diện, hắn nói: "Xác nhận đổi!"
Lập tức lòng bàn tay Tần Đình lóe lên quang mang, xuất hiện một quả trứng linh thú. Tần Đình cẩn thận quan sát quả trứng linh thú này, vỏ trứng phủ đầy đường vân kỳ dị, trứng linh thú còn tản ra một loại khí tứcyêu dị mơ hồ.
Tần Đình chậm rãi vuốt ve đường vân trên vỏ trứng, cất giọng nói: "Người tới!"
Nhiếp U xuất hiện trong đại điện, cúi đầu nói: "Công tử!"
Tần Đình giao trứng linh thú cho hắn, phân phó: "Đem vật này tới trong phòng ấm ấp, mỗi ngày dùng Thiên Hương Noãn Ngọc để ôn dưỡng."
Thiên Hương Noãn Ngọc là một loại thiên tài địa bảo, cực kì trân quý. Có tác dụng an thần, bình ổn khí tức.
Bình thường dùng để hỗ trợ cường giả đột phá cảnh giới, một mảnh nhỏ Thiên Hương Noãn Ngọc ở bên ngoài đều sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu, không ít cường giả Thần Luân mạnh mẽ phải điên cuồng, có khi cường giả Thần Đài Cảnh cũng sẽ ra tay tranh đoạt.
Nhưng với Tần Đình, chẳng qua chỉ là vật liệu để ôn dưỡng trứng linh thú!
Đây chính ưu thế của Tần Đình! Hắn không chỉ là đệ tửchân truyền của Huyền Thiên Tông, còn là thiếu chủ của Tần thị nhất tộc.
Tần thị nhất tộc tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Hoang, chính là thế gia tu chân cao cấp nhất, thế lực không kém gì thánh địa. Tần Đình là thiếu chủ của Tần thị nhất tộc, toàn bộ tài nguyên của Tần thị nhất tộc cũng để Tần Đình tùy ý lấy dùng!
Mặc dù Nhiếp U không biết trứng linh thú trước mắt từ đâu mà ra, nhưng hắn vẫn cung kính nhận lấy. Đáp: "Vâng!" Dường như công tử nhà mình có rất nhiều bí mật, nhưng là con chó trung thành nhất của Tần Đình, từ trước đến nay hắn đều không suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt chuyện công tử phân phó là được!
. . .
Không qua mấy ngày, người trong tông đã đến.
Người tới là một vị trưởnglãon nội môn, họ Chu, tên là Chu Thiên Cơ. Luận chức vị, là chấp sự trưởng lão, quyền cao chức trọng. Luận tu vi, là Cường giả Thần Đài Cảnh uy tín lâu năm, tại Đông Hoang cũng có chút danh khí.
Chu trưởng lão mặc một thân áo đen, khuôn mặt già nua, hắn xưa nay không thích nói cười, hiện giờ lại cười tủm tỉm chuyện trò vui vẻcùng Tần Đình, để đệ tử bên ngoài nhìn thấy sợ là sẽ cực kì kinh ngạc!
Chu trưởng lão cười tủm tỉm nói: "Tần sư điệt mười tám tuổi đã bước vào Thần Thông cảnh, thật sự là chuyện xưa nay chưa nghe thấy bao giờ, nhớ lão phu năm đó, tuổi gần năm mươi mới bước vào Thần Thông cảnh, so sánh với sư điệt thì thật sự là xấu hổ."
Tần Đình mỉm cười nói: "Chỉ may mắn mà thôi."
Chu trưởng lão cười ha ha nói: "Sư điệt quá khiêm nhường! Nghe nói Tần sư điệt cũng muốn đến Liên Vân sơn mạch?"
Tần Đình gật đầu nói: "Tĩnh cực tư động."
Chu trưởng lão cười nói: "Vậy thì quá tốt, gần đây Liên Vân sơn mạch nhiều lần xuất hiện dị tượng, sợ là có dị bảo xuất thế. Đệ tử trong tông đã chọn xong, nhưng còn thiếu một đệ tử dẫn dội, ha ha, vậy không làm phiền Tần sư điệt chứ?" Ngay cả nhắc đến Tống Trường Ca một lần cũng không, giống như lão không quen biết người này vậy.
Tần Đình nói: "Chuyện nên làm."
Song phương rảnh rỗi chuyện phiếm thêm vài câu, Chu trưởng lão liền đứng dậy cáo từ. Thân là trưởng lão chấp sự nội môn, quyền cao chức trọng, bình thường cũng phải bận rộn sự vụ.
Tần Đình tiễn lão đến ngoài cửa cung điện, Chu trưởng lão như lơ đãng nói một câu: "Nghe nói Trương trưởng lão chấp pháp viện bởi vì trái với pháp quy, bị trục xuất thành chấp sự tạp dịch ngoại môn, ha ha."
Tần Đình cũng mỉm cười nói: "Đúng là có việc này, thật sự khiến người ta không tưởng tượng được."
Chu trưởng lão lại hàn huyên vài câu với Tần Đình rồi mới rời đi.
Nhiếp U đứng sau lưng Tần Đình cười nói: "Hiện giờ đến cả Chu trưởng lão cũng lấy lòng công tử, xem ra công tử leo lên vị trí Thánh Tử là chuyện mọi người đều mong, thế không thể đỡ."
Tần Đình mỉm cười, không để ý đến việc Nhiếp U lấy lòng: "Tống Trường Ca hiện giờ thế nào?"
Nhiếp U nói: "Tỉnh rồi, nhưng đã phế. Trong tông đã truyền ra tin tức quyết định xoá tên Tống Trường Ca khỏi vị trí đệ tử chân truyền."
Trương trưởng lão bị trục xuất, Tống Trường Ca bị xoá tên, Tần Đình biết rõ, đây coi như là tông môn đền bù việc Tống Trường Ca liên hợp Trương trường lão ám toán mình.
Tần Đình ngẫm nghĩ, hỏi: "Vậy Cực Nhật Phong bên kia có phản ứng gì?"
Tống Trường Ca là thuộc Cực Nhật Phong, Tống Trường Ca bị xoá tên cũng ảnh hưởng cực lớn đến Cực Nhật Phong.
Thời điểm Tống Trường Ca giữ vị trí đệ tử chân truyền, tài nguyên trong tông sẽ thiên vị cho Cực Nhật Phong một ít, nhưng hiện giờ Tống Trường Ca bị xoá tên, đương nhiên Cực Nhật Phong sẽ không thể tiếp tục hưởng thụcác loại phúc lợi của đệ tử chân truyền nữa, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Nhiếp U cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Sau khi quyết định đưa ra, Cách chân nhân lập tức tuyên bố bế quan. Lão tiểu nhi này thấy tình thế không ổn liền bắt đầu giả chết. Là cường giả Thần Cung Cảnh, không ngờ lại hèn yếu như vậy."
Tần Đình khẽ lắc đầu, không quan tâm việc này nữa. Tống Trường Ca và Trương trưởng lão, chỉ sợ sau này sẽ không còn gặp lại hai người kia nữa.