Cô hồi tưởng lại một chút, cuối cùng trong ký ức cũng hiện lên hình ảnh của người này. Thì ra là cậu ta! Dù sao chiếc vòng cổ kim quang lấp lánh kia cũng rất dễ gây ấn tượng cho người khác.
Cô nhàn nhạt nói: “Là cậu à.”
Thần thái bình tĩnh của cô và sự kích động của Doãn Văn Giác hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng trong suy nghĩ của Doãn Văn Giác như vậy mới là bình thường. Thiếu nữ trước mặt này thoạt nhìn có chút trẻ tuổi nhưng tuyệt đối là đại sư hàng thật giá thật! Nên đương nhiên có chút cao ngạo, thậm chí đối phương còn nhỡ rõ cậu ta, điều này khiến cậu ta càng thêm vui vẻ.
Ai cũng nhìn ra hiện tại tâm tình của Doãn Văn Giác rất vui vẻ.
Phó đạo diễn dù bận rộn nhưng vẫn bình tĩnh đứng một bên xem kịch vui, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của vị Lý tiểu thư kia, không nhịn được cảm thấy có chút vui vẻ:
“Doãn đại thiếu gia, cậu đến đây không phải là để làm chủ cho bạn gái hay sao?”
Doãn Văn Giác lắc đầu: “Tôi chỉ đến đây xem chút thôi.”
Lý tiểu thư quả thật thức giận đến muốn nổ tung: “Anh dám bắt cả hai tay!”
Doãn Văn Giác vội vàng phủ nhận, vẻ mặt chính trực nói: “Sao có thể! Tôi làm sao có thể xứng đôi với đại sư? Cô bôi nhọ tôi như thế nào cũng không quan trọng nhưng không thể bôi nhọ thanh danh của đại sư!” Ai cũng đều nghe ra lời này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của cậu ta.
Lý tiểu thư cũng không phải đứa ngốc, nhìn thấy thái độ của Doãn Văn Giác, chỉ sợ người này cô ta không đắc tội nổi. Tuy rằng cô ta ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn có vài phần hối hận.
Khóe miệng Điền Vũ Kha giật giật, đường đường là Doãn đại thiếu gia nhưng ở trước mặt Dương Tam dường như biến thành một fan não tàn.
Phó đạo diễn đã xem đủ trò hay, bèn nói với Doãn Văn Giác: “Vốn là xem trọng mặt mũi của cậu, chúng tôi đã cho cô ta một cơ hội, kết quả cô ta lại đến muộn một giờ, người chúng tôi cũng đã chọn được rồi, cô ta lại nháo lên, nếu không phải nể tình Doãn đại thiếu cậu thì chúng tôi đã sớm ném cô ta ra ngoài rồi.”
Mày Doãn Văn Giác khẽ nhíu lại, những chuyện này cậu ta thật sự không rõ lắm.
“Tôi biết rồi.” Cậu gọi điện thoại bảo tài xế nhanh chóng đến đưa cô bạn gái này về, sau đó quay sang xin lỗi phó đạo diễn. Phó đạo diễn cũng không để bụng, ngược lại tò mò hỏi Doãn Văn Giác:
“Sao cậu lại gọi Dương Tam là đại sư vậy?”
Doãn Văn Giác nhìn lướt qua Dương Tam một cái, thấy cô không có ý phản đối, liền một năm một mười thuật lại đầu đuôi câu chuyện Dương Tam đã cứu mình. Cậu ta cũng đã điều tra sự việc kia một chút, bởi vì chủ nhân chiếc siêu xe kia cắn thuốc nên mới liên lụy đến cậu ta.
Phó đạo diễn nghe xong trong lòng cả kinh, ánh mắt nhìn Dương Tam thêm vài phần tôn kính. Khó trách Doãn Văn Giác lại có thái độ này, đại thần có thể tính ra hung cát sao có thể không tôn trọng cơ chứ. Như thế so ra việc Dương Tam có thể dự báo thời tiết cũng chỉ là việc nhỏ.
Trong lòng phó đạo diễn cân nhắc đến lúc quay chương trình nhất định phải nhờ đại sư chiếu cố một chút, cùng cô tạo dựng quan hệ thật tốt.
Doãn Văn Giác nói: “Tôi còn chưa cảm ơn đại sư chuyện lần trước, không bằng hôm nay tôi mời cô ăn cơm nhé?”