Chương 22: Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn (Dịch)

Về đến nhà Dương Tam trực tiếp dùng tay không mở két sắt.

Mảnh nhỏ bên trong nhanh chân bay ra ngoài muốn chạy trốn, Dương Tam nhanh tay lẹ mắt bắt lấy liền cảm nhận được ý thức từ mảnh nhỏ truyền đến.

“Không cần. Buông ta ra. Buông ta ra!”

Khóe miệng cô giật giật, làm như cô đang cưỡng bức nó không bằng. Thật đúng là không nghĩ tới Đoạt Vận Bình này sẽ tự sinh ra linh trí. Có lẽ lúc cô tiêu hủy nó, linh trí ấy đang ở nơi khác, sau đó mới quay lại với nguyên thân. Trải qua một ngàn năm tu dưỡng, nó thậm chí có thể mê hoặc được nhân loại.

Tề San cướp được khí vận kia từ Điền Vũ Kha, hơn phân nửa đã bị mảnh nhỏ này hấp thu, một ít kia xem như bố thí cho Tề San chút ngon ngọt.

“Thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi cướp lấy vận khí của người khác, giúp ngươi rút ngắn quá trình tu luyện.”

Mảnh nhỏ này nhận ra hơi thở của Dương Tam, biết không thể trốn thoát, vì thế bắt đầu xin tha.

Tuy rằng Dương Tam rất muốn tu hành, nhưng chủ yếu vẫn dựa theo phương thức tu hành của đạo môn chính tông, khing thường sử dụng phương pháp bỉ ổi này. Cô trợn trắng mắt, một ngụm nuốt hết linh trí mà Đoạt Vận Bình này vất vả lắm mới có thể sản sinh ra. Về phần mảnh nhỏ thì bị cô dùng Thái Dương Chân Hỏa thiêu rụi.

Dương Tam nhìn chằm chằm mảnh nhỏ bị thiêu rụi thành tro tàn, để nó không còn cơ hội gây ra thêm sóng gió gì nữa.

Bình tĩnh xem xét thì hương vị của Đoạt Vận Bình này cũng không tồi. Đáng tiếc cô lại vừa ngửi thấy mùi hương mỹ vị kia.

[Tằng kinh thương hải nan vi thủy

Trừ khước vu sơn bất thị vân]*

Nếu so sánh với nhau thì thứ này không khỏi có chút nhạt như nước ốc.

*Dịch nghĩa:

Từng ra biển lớn thì nước ở sông hồ chẳng gọi là nước.
Nếu không phải ở núi Vu thì mây chẳng gọi là mây.

Dịch thơ:

Qua muôn biển khơi màng chi nước,
Từng bước Vu Sơn ngại gì mây.

Câu thơ trích trong bài “Ly tư kỳ tư”. Xưa nay, tâm con người nếu đã chìm trong biển cả bao la, thì sẽ không nhìn thấy dòng sông nhỏ hay suối nhỏ tầm thường, đã từng nhìn thấy mây trên Vu Sơn, thì sẽ cảm thấy mây nơi khác không xứng là mây.

Dương Tam thở dài thật lâu, sầu muộn chảy thành sông.

“Đại nhân làm sao vậy?” Dù đang tu luyện nhưng Tiểu Kim vẫn không quên quan tâm chủ nhân của nó, thể hiện một chút lòng trung thành.

Tiểu Kim ở nhân gian lăn lộn lâu như vậy, càng quen thuộc với tình huống hiện tại hơn so với Dương Tam. Vì vậy Dương Tam liền đem chuyện của người kia kể lại với nó.

“Ta chính là một đại yêu có nguyên tắc, không thể tuỳ tiện ăn thịt người khác.” Cô cường điệu một lần, như đang nỗ lực thuyết phục bản thân. Về phần lúc trước khi vừa tỉnh lại cô đã muốn ăn Tiểu Kim cũng bởi vì Tiểu Kim là của cô, cô muốn làm gì cũng được.

Ở phương diện này đầu óc Tiểu Kim hoạt động vô cùng nhanh nhạy, bèn đưa cho cô một chủ ý: “Đại nhân có thể tìm hiểu thử xem người đó có tâm nguyện nào cần thực hiện hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ giao dịch với người đó.”

Hai mắt Dương Tam sáng rực lên, nhìn Tiểu Kim bằng ánh mắt tán thưởng.

Tiểu Kim càng thêm đắc ý.

Dương Tam tự mình lẩm bẩm: “Ta cảm thấy người đó rất quen thuộc, hẳn là đã từng gặp qua ở nơi nào đó.” Trong tiểu khu kia có không ít minh tinh, nói không chừng lúc trước cô lên mạng vô tình đã nhìn thấy ở đâu đó.

Dương Tam lập tức lên mạng tìm kiếm những minh tinh nổi tiếng của Hoa quốc. Quả nhiên, việc tìm ra thân phận của người nọ dễ dàng dàng hơn nhiều so với tưởng tượng.